Dương Tĩnh thấy Thái hậu thật sự bị bệnh, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút hổ thẹn, liền cùng Tiêu Thương Hải mỗi ngày mang Thái tử đến thăm. Một nhà ba người nói một vài chuyện vui cười với Thái hậu, đặc biệt là Thái tử ngọc tuyết đáng yêu, tính tình còn hoạt bát hiếu động, Thái hậu thật ra lại hài lòng không ít.
Ngày ấy Dương Tĩnh thuận miệng nói với Thái hậu:
“Nghe nói Phật pháp có thể khiến cho lòng người thanh tĩnh, Bạch Mã tự mới có một vị trụ trì, Phật pháp cao thâm, học thức khiến người khác kính nể. Không bằng trẫm thỉnh hắn tiến cung giảng một chút Phật pháp cho mẫu hậu, cũng tiện thể giải buồn.”
Lúc này Phật giáo mới được truyền vào Đại Thịnh chưa lâu, còn chưa thịnh hành phồn vinh giống như thời Tùy Đường sau này, nhưng cũng đã có không ít tín đồ.
Hoàng Thái hậu thì sao cũng được, thực ra ở trong cung ngoài nhàn nhã cũng chỉ có nhàn nhã, nếu nhi tử đã có lòng, vậy nghe một chút, coi như giải buồn đi.
Ai ngờ trụ trì của Bạch Mã tự quả nhiên học vấn cao minh, hơn nữa nội dung giảng giải Phật pháp sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, giảng cố sự về kinh Phật cũng rất êm tai, bất tri bất giác liền khiến cho người ta cảm thấy được dẫn dắt.
Thái hậu nghe xong một lần, liền mê mẩn. Qua mỗi vài ngày lại tuyên Viên Lâm đại sư tiến cung giảng Phật pháp một lần, thậm chí còn tự mình xuất cung đến Bạch Mã tự dâng hương.
Trầm ngâm trong Phật pháp, tâm tình Thái hậu dần dần bình tĩnh lại rất nhiều. Đợi Thái hậu dưỡng khỏi tâm bệnh, đã đến cuối năm.
Thái tử Dương Quang Vinh qua sinh thần hai tuổi, dựa theo tập tục của Đại Thịnh cũng đã ba tuổi rồi.
Vội vàng bận rộn làm tiệc sinh thần của Thái tử xong, lại bắt đầu chuẩn bị cho năm mới. Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải đều bận rộn đến xoay vòng vòng.
Đảo mắt đã đến Vũ Hợp năm thứ tám, tuyển tú cách biệt năm năm lại bắt đầu. Trong Lạc Kinh thoáng cái đã có thêm rất nhiều mùi son phấn, tơ lụa, sinh ý của các cửa hàng trang sức đá quý nhất thời như nước dâng thuyền lên.
Tuyển tú là một việc lớn, Thái hậu vốn cực kỳ quan tâm, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện Hiền phi lại tin theo Phật giáo thì, tâm tư của Thái hậu liền bình thản hơn rất nhiều. Bất quá bà vẫn lấy lại tinh thần xem chồng chồng tư liệu thật dày của các tú nữ (tú nam?).
Vòng tuyển chọn thứ nhất là kiểm tra thân thể, đợt thứ hai là kiểm tra lễ nghi dáng điệu và quy củ, bắt đầu từ vòng thứ ba mới có thể do các chủ tử hậu cung đến chọn.
Bởi vì trước đợt thứ hai muốn tập trung các tú nữ lại tiến hành một ít huấn luyện, trong thời gian đó còn có các loại việc vụn vặt, vì vậy tổng cộng cần mất thời gian một tháng.
Trước khi tú nữ tiến cung thì, Thái hậu đã lục tục triệu mệnh phụ của mấy nhà tiến cung, tìm hiểu tình hình tử nữ của các nàng. Tiêu Thương Hải cũng không nhàn rỗi, cùng nghiên cứu danh sách. Bất quá thứ y nghiên cứu chính là chọn người trong đám con cháu Hoàng thất chưa có hôn phối.
Hiện nay trong hậu cung ngoại trừ Thái hậu, Hoàng hậu ra, thì còn người vốn là Cẩn tần, hiện tại là Đức phi có địa vị tối cao. Khi tuyển tú thì ba vị sẽ đến đây.
Một khoảng thời gian trước khi bắt đầu tuyển tú thì, Tiêu Thương Hải mượn cớ sự vụ trong cung bận rộn, đem phần lớn lượt xin thỉnh an của các mệnh phụ bỏ đi, vì vậy rất nhiều người liền gián tiếp cầu đến chỗ của Đức phi.
Đức phi làm việc luôn cẩn thận, hơn nữa còn vô cùng cung kính với Hoàng hậu. Nàng vốn xuất thân là cung nữ, phụ huynh (cha và anh)ở nhà chỉ là một vài chức quan ở Kim Lăng, không có hậu thuẫn lớn mạnh từ nhà mẹ đẻ, thân thích trong nhà cũng không nhiều.
Nàng đem những người muốn tìm đường chạy đến chỗ nàng này, đều nhất nhất báo lại cho Hoàng hậu. Tiêu Thương Hải thỏa mãn với thái độ của nàng, bởi vậy cũng vui vẻ cho nàng thể diện, có thể đáp ứng đều đáp ứng, nếu không đồng ý… liền âm thầm ám chỉ một hồi.
Đức phi cũng không phải người ngốc, biết Hoàng hậu đây là đưa nàng ra làm tấm chắn. Thế nhưng suy xét cẩn thận thì, làm một tấm chăn cũng không có chỗ tệ. Sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu mọi người đều biết, Hoàng hậu bày mưu đặt kế nói vậy cũng có ý tứ của Hoàng thượng ở bên trong, nói chung phía trên có Hoàng hậu chống đỡ, nàng đây nên làm thế nào thì làm đi.
Trở lại chỗ những người cầu khẩn đến chỗ nàng mong muốn được ở lại trong cung thì, uyển chuyển khuyên nhủ:
“Hiện tại Hoàng thượng đối với Hoàng hậu… Các ngươi đều biết, nói là độc sủng cũng không quá đáng. Ở lại trong cung, dù là một hay mười người, đều là những cô nương xinh đẹp như hoa tươi mới nở, nếu thực sự chờ đến sau hai mươi lăm tuổi xuất cung, thì đều là gái lỡ thì. Cho dù mong được long sủng, từ Tài tử, Mỹ nhân bắt đầu từng bước một, còn không biết phải cần bao lâu.”
Nói xong uống một ngụm trà, nhìn người được phái đến siết chặt tấm khăn trong tay, trên mặt còn có vài phần mong đợi và không cam lòng, liền không nhanh không chậm nói:
“Cô nương nhà ngươi tự nhiên là tốt, muốn có tiền đồ tốt cũng là tấm lòng của người làm phụ mẫu. Thành thật mà nói, bản cung ở trong cung vài chục năm, từ nhỏ đã nhìn Hoàng thượng lớn nên, tâm tư của Hoàng thượng… Khụ, thiếu vài phần yêu thương với nữ tử. Nếu như ngươi bỏ được đưa nhi tử vào đây, bản cung còn có thể giúp đỡ một tay.”
Tuy nói rằng năm nay có thể tuyển nam phi, nhưng hiện tại trọng nam khinh nữ, nam tử là phải kế thừa gia nghiệp thành gia lập thất, có mấy nhà thực sự nguyện ý đưa nhi tử vào tiến cung? Cho dù có mấy nhà như vậy, cũng đều là tống con vợ lẽ. Nhưng con vợ lẽ sao có thể xếp đặt ở nơi này mà tỏa sáng, có thể giành được tiền đồ cao nhất chứ?
Phần lớn mọi người nghe đến đó còn chưa tính. Nếu thực sự yêu thương nữ nhi, sao có thể bỏ được mà đem nữ nhi gả cho một người đoạn tụ phân đào chứ? Cho dù là thiên tử thì cũng thế. Huống chi thiên tử đoạn tụ cũng triệt để, Hoàng hậu là nam nhi mà.
Có một số ít nhà không cam lòng, biểu thị nguyện ý đưa nhi tử vào, Đức phi liền chậm rãi bổ sung thêm một câu:
“Nếu là con vợ lẽ thì coi như xong. Hoàng hậu thế nhưng chính là con dòng chính trực hệ của Tiêu gia ở Giang Nam, đó là loại nhân phẩm khí độ nào? Nói khó nghe, sỏi đá ở trước mặt ngọc trai còn có nổi ánh sáng gì chứ?”
Như vậy, liền khiến tâm tư của một nhóm người lụi tắt.
Đức phi hoàn thành nhiệm vụ, chí ít cũng bỏ đi được tâm tư của mười mấy nhà muốn dựa thế trèo cao. Những người đó trong nhà cũng có người thân tham gia tuyển tú, trở về liền truyền ra, người tắt tâm tư càng nhiều hơn. Kể từ đó, phần lớn những người mong được đi trong cung một vòng, ở lại trong cung đến cùng cũng về nhà, còn tương đối có mặt mũi, tiếp đó liền thành gia lập thất. Nếu có thể được trực tiếp chỉ hôn thì rất tốt.
Tiêu Thương Hải nhìn kết quả, nói Đức phi thực sự là tài giỏi. Vừa nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng liền vui vẻ, đến chỗ của Đức phi nghỉ ngơi ba ngày, còn ban thưởng một đống đồ vật, ‘cổ vũ’ Đức phi không ngừng cố gắng, tiếp tục nỗ lực.
Tuy rằng Hoàng thượng cùng Hoàng hậu không có nói rõ ràng với nàng rằng ‘Ngươi cứ tiếp tục đả kích những người đến tuyển tú đi, hay nhất là đả kích rồi dập tắt tâm tư muốn vào tuyển tú của các nàng mới tốt’, nhưng Đức phi hầu hạ Hoàng thượng đã vài chục năm, sao còn không biết ý tứ chứ? Thế là lừa trái gạt phải những người vui tươi hớn hở đệ bài tiến cung cho bọn họ thấy, ngay cả mấy người có quan hệ họ hàng thân thích cách đó ba nghìn dặm cũng chỉ điểm cho trước.
Như vậy quả thực giảm bớt được không ít tâm sức.
Trước đó từng nói qua, chế độ tuyển tú của Đại Thịnh còn chưa biến thái giống như triều Thanh sau này, nhà ai có thiếu nữ thiếu nam đến độ tuổi đều nằm trong danh sách đăng ký, có quản hạt chuyên phụ trách công việc thống kê nhân khẩu, ngươi muốn trốn tuyển cũng không được.
Chế độ tuyển tú của Đại Thịnh rộng rãi hơn rất nhiều, nhất là tử nữ nhà quan lại có phẩm cấp muốn chạy đến làm tần phi có địa vị, đều là theo nguyên tắc tự nguyện. Trong nhà có người đủ tuổi thì báo, không có không cần báo. Nếu như có một vài thứ nữ đến tuổi, ngươi muốn báo ai thì báo, báo một người hay báo hai người đều không bắt buộc.
Vì vậy Đức phi nửa sáng nửa tối thầm giúp Hoàng hậu ‘càn quét’ một vòng, đến khi báo danh sách tuyển chọn chính thức lên thì đã bớt đi được một phần ba số tên.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
109 chương
10 chương
38 chương
102 chương
12 chương