Dùng một chút thủ đoạn, liền tra được sự việc, quả nhiên là Trương Hiền phi làm.
Sắc mặt Trương Hiền phi vàng như màu đất, khóc ròng nói:
“Nô tỳ là đố kị muội muội được Hoàng thượng sủng ái, nhưng trước kia cũng không có loại chủ ý này, đều là do Mạnh Quý nhân xúi giục. Nếu không phải nàng ta nhắc thiếp về chuyện của cỏ miêu kiến, còn chỉ thiếp cách đặt cỏ vào thắt lưng và tay áo, thiếp sao có thể làm ra loại chuyện này được?”
Mạnh Quý nhân hô to oan uổng, nói:
“Tỷ tỷ phải nói bằng lương tâm, ta nói những chuyện này lúc nào chứ? Dù là ta nói, vì sao tỷ tỷ lại phải làm theo? Tỷ tỷ làm ra việc này, lại tùy tiện đổ sang cho người khác, nô tỳ thực sự là oan uổng muốn chết.”
Trương Hiền phi đã làm sai chuyện, lại tuyệt không cảm thấy người sai là mình, khăng khăng nhất định là người khác làm sai. Lúc này thấy Mạnh Quý nhân chối tội, hận đến nghiến răng nghiến lợi, liền phun hết tất cả mọi thứ trong lòng ra:
“Là ai gây xích mích nói ta và Trương Tiệp dư là đường tỷ muội, tiến cung sớm hơn nàng vài năm lại bị nàng ta chiếm trước, ngay cả việc đến trước đến sau cũng không hiểu, xem vẻ mặt bừa bãi của nàng ta liền biết sau này không thể bớt lo? Ngươi nghĩ rằng ta không biết chắc, lần săn bắn mùa thu ngươi cùng nàng đều được sủng ái, nhưng nàng mang thai ngươi lại không có, thực ra ngươi đố kỵ muốn chết, chỉ là không dám tự mình ra tay, mới đến kích thích ta. Ngươi…”
“Đủ rồi!”
Thái hậu vẫn luôn ngồi ở sau màn cuối cùng cũng không nhịn được lao ra, nói với Hoàng thượng sắc mặt đang xanh mét:
“Hai tiện nhân này không thể để lại, Hoàng thượng cùng xử lý hết đi!”
Trương Hiền phi không ngờ rằng Thái hậu ở phía sau, nghe vậy sắc mặt trắng bệch, khóc kêu lao đến:
“Cô cô, con chỉ là nhất thời hồ đồ, sau này con không dám nữa, ngài tha thứ cho con đi, cô cô…”
Thái hậu nhắm mắt lại, nhớ tới lời Hoàng thượng nói lúc trước: hôm nay có thể hại một thai nhi, tương lai nói không chừng còn dám hại cả Thái tử!
Như vậy, cho dù là thân chất nữ cũng không thể dung!
Thái hậu vẻ mặt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén, nhất quyết vung tay áo, không để ý đến Hiền phi.
Tiêu Thương Hải ôm Dương Tĩnh hỏi:
“Rốt cuộc thì Trương Tiệp dư có mang thai hay không?”
Mấy ngày nay trong cung ồn ào náo nhiệt, nhưng Dương Tĩnh lại đẩy y ra bên ngoài, chỉ đứng bên cạnh xem, cũng rất hợp ý y.
Dương Tĩnh nói:
“Y thuật của ngươi cao minh, chẳng lẽ lại không biết sao?”
Tiêu Thương Hải hé miệng cười, nói:
“Ta lấy danh sách món ăn của Trương Tiệp dư nhìn thì, đã biết là có chuyện. Lúc đầu nghĩ là nàng ta tự làm, muốn mang thai giả để tranh sủng, nhưng nghĩ lại thì, ván cược này cũng quá lớn, nàng ta mới tầm tuổi này hẳn là còn chưa có tâm tư lớn như vậy. Ta liền biết chắc là trong này có chuyện.”
Nói xong trừng mắt liếc Dương Tĩnh một cái, nói:
“Ngươi cũng không nói với ta một tiếng, làm ra động tĩnh lớn như thế. Cũng may ta nắm chắc trong lòng. Vạn nhất ta không phòng bị, nói không chừng cũng bị ngươi kéo vào.”
“Ngươi thông minh như thế, biết rõ là hãm hại sao còn tự mình nhảy vào chứ?”
Dương Tĩnh cúi đầu cười, nói:
“Ta sớm đã nói với ngươi, trong cung này trừ ngươi ra, cùng đừng nghĩ có người thứ hai sinh hài tử cho ta. Ngươi biết ta đã nói thì sẽ giữ lời, sau khi nghe nói Trương Tiệp dư mang thai ngươi ngược lại rất bình tĩnh, không hề hỏi qua ta. Thực ra nếu ngươi muốn hỏi, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.”
Tiêu Thương Hải nói:
“Ngươi tin được ta, ta còn không tin được ngươi sao? Chỉ là ngươi không nói, ta liền thuận tiện làm như không biết.
Dương Tĩnh nói:
“Thực ra việc này vốn cũng không hề liên quan đến ngươi, nếu ngươi biết, nói không chừng còn thực sự bị liên lụy vào, cho nên mới dứt khoát giấu diếm ngươi.”
Hắn dừng lại một chút, nói:
“Mấy kẻ không an phận cả ngày nhảy trên gõ dưới, lăn qua lăn lại còn thiếu sao? Mặc dù ta mặc kệ chuyện hậu cung, nhưng cũng không phải kẻ điếc người mù. Ta biết ngươi là lười tính toán với các nàng, hơn nữa ngươi ra tay cũng không thuận tiện, chỉ có thể để ta làm chủ.”
Tiêu Thương Hải vui vẻ trong lòng, chuyển trọng tâm câu chuyện nói:
“Thái hậu sao rồi? Đừng để tức giận lại không tốt. Còn có chỗ thái y…”
Dương Tĩnh mỉm cười, nói:
“Ngày ấy mẫu hậu tự mình gọi thái y tâm phúc đến chẩn ra ‘hỉ mạch’ cho Trương Tiệp dư, trẫm đã tự mình sắp xếp, tự nhiên sẽ không lưu lại dấu vết. Mấy ngày này ngươi bế Thái tử đến Hi Ninh cung với mẫu hậu nhiều một chút, giải buồn cho người. Việc này tuy là cái hố trẫm đào lên, nhưng dù sao cũng là mấy người kia tự nhảy xuống, cũng không oan uổng. Mẫu hậu chỉ là đau lòng, nhưng lâu ngày cũng sẽ tốt hơn thôi.”
Tiêu Thương Hải gật đầu đồng ý.
Coi như nể mặt Thái hậu, Trương Hiền phi chỉ bị biếm thành Tài tử, Mạnh quý nhân cũng bị biếm thành tài tử, hai người cùng bị nhốt vào trong An Tú cung hẻo lánh ở phía tây, thường gọi là —— lãnh cung.
Trương Tiệp dư bởi vì ‘mất con’, đau lòng muốn chết, tiều tụy đi không ít. Hoàng thượng thăng nàng làm Quý nhân, còn phong Cẩn tần làm Đức phi, cũng coi như là xung hỉ cho hậu cung.
Hoàng Thái hậu lần này chịu đả kích lớn. Chất nữ mà mình luôn thương yêu, tuy rằng biết nàng ta ngu ngốc, lại không ngờ rằng nàng không hề nghĩ đến đại cục như thế. Năm đó khi Thái tử được ôm về cung thì, một Tài tử trong Phượng Tảo cung của nàng đã từng gây ra chuyện, lúc đó nàng nói mình bị oan uổng, Thái hậu cũng sẽ tin, chỉ mắng nàng quản giáo không nghiêm. Nhưng hôm nay nghĩ lại, Thái hậu càng nghĩ càng nghi ngờ trong lòng: nói không chừng khi đó Hiền phi đã bắt đầu có ý nghĩ bất lợi với Thái tử ở trong lòng.
Có một số việc chính là như thế, không muốn để ý thì không thấy, vừa nghĩ liền thấy sớm đã có mưu từ trước, lòng nghi ngờ càng ngày càng nặng. Sự tin tưởng này cũng chính là như thế.
Bởi vậy Thái hậu đối với Hiền phi từ thất vọng đến tuyệt vọng, thậm chí là hoàn toàn vứt bỏ.
Thái hậu đau lòng, nhớ tới hài tử trong bụng Trương Tiệp dư, lại nghĩ đến mấy năm gần đây sủng ái dành cho Hiền phi đều là cho sói ăn. Lại cảm thấy có lỗi với Hoàng thượng, ngược lại còn thực sự bị bệnh.
Dương Tĩnh vốn lập ra kế này cũng đơn giản. Trương Tiệp dư căn bản không hề mang thai, mà là bị hạ một ít dược vật, phối hợp với đồ ăn, liền giống với bệnh trạng của người mang thai thời kỳ đầu. Bởi vì ‘tháng’ ít, thái y cũng không chẩn ra được thật giả. Đến ngày ấy ‘sinh non’, cũng là một gã thái y thủ hạ của Hoàng Tử Quy đến chẩn mạch, thai nhi tự nhiên đã bị ‘sảy mất’.
Còn chỗ Hiền phi và Mạnh Quý nhân, cũng là lòng người không vượt qua nổi thử thách. Mạnh Quý nhân đến thăm Trương Tiệp dư mang thai, lại thấy Hoàng thượng sai người mang đồ đến ban, trân phẩm rực rỡ muôn màu, liền bắt gặp bàn tay nàng vò chặt chiếc khăn trong tay.
Chỉ hờ hững hỏi một câu, liên khơi lên tâm tư của Mạnh Quý nhân.
Cũng là những lời nói vang lên bên tai Trương Hiền phi cũng mấy tần phi khác. Chỉ là Dương Tĩnh không ngờ Mạnh Quý nhân sẽ đi kích thích Trương Hiền phi. Hắn giăng lưới ra, chỉ là muốn kiểm tra một chút tâm tư của mấy nữ nhân trong cung này, cũng là để bắt một vài con chim ngu ngốc không biết trời cao đất dày.
Tâm đố kỵ của nữ nhân, thực sự là đáng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
37 chương
36 chương
24 chương
59 chương
31 chương