Những việc này đều là làm sau lưng Thái hậu. Mấy ngày này Thái hậu trầm mê trong Phật pháp, lại có một nhóm mệnh phụ phẩm cấp cao vội vàng đến triệu kiến, hơn nữa bà vô cùng yên tâm với Đức phi, vì vậy không hề cảnh giác. Đợi đến khi nhận được danh sách tham gia tuyển tú thì, lấy làm kỳ lạ nói với Thôi ma ma:
“Ai gia sao lại cảm thấy số người tham gia tuyển tú năm nay ít hơn năm trước nhỉ? Năm nay còn cố ý tuyển thêm nam phi, nhưng số người tham gia hình như cũng không nhiều.”
Thôi ma ma suy nghĩ một chút, cẩn thận cười bồi nói:
“Lần trước tuyển tú là chuyện của Vũ Hợp năm thứ ba, lão nô tuổi lớn, trí nhớ không tốt, thực sự không nhớ rõ năm nay có phải là ít hơn năm năm trước không.”
Ngừng lại một chút, nói tiếp:
“Dù sao đã lỡ mất hai năm, đều là tử nữ trong sạch, có thân phận, địa vị, không lo cưới gả, còn chờ đến khi nào? Hai năm này nên làm cũng đã làm, còn lại cũng sẽ không nhiều.”
Thái hậu nhớ đến khuê nữ nhà An Bình hầu và mấy nhà khác, đều đã xuất giá từ năm ngoái, không khỏi thở dài một hơi:
“Cũng phải a.”
Lại lật giở danh sách, nhíu mày nói:
“Sao thị quân đợi tuyển báo lên đều là con vợ lẽ?”
Thôi ma ma nghĩ thầm, con trưởng nhà người ta sao có thể giống như cải trắng, một mẫu đất ra vài trăm cân, có thể tùy tiện lấy một cân đưa vào cung chứ?
Các phu nhân này đều yểu điệu, có thể sinh được hơn ba nhi tử dòng chính đã ít lại càng ít (có phân nửa khả năng là sinh nữ nhi đâu), cho dù là sinh được nhiều hơn mấy người, cũng sẽ không nỡ đưa vào cung a.
Chỉ là những lời này cũng khó mà nói ra, Thôi ma ma đành nói:
“Nam phi a, người còn muốn lại có thêm một người… như vị kia sao?”
Chỉ chỉ về phương hướng của Phượng Nghi cung.
Cũng chỉ có người tâm phúc lâu năm bên cạnh Thái hậu như Thôi ma ma mới dám nói thẳng như thế.
Thái hậu ngẫm lại thấy có đạo lý, cũng bình thưởng trở lại.
Danh sách tuyển tú tuy rằng trải qua sự nỗ lực ‘lọc bớt’ của ba bên Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng Đức phi, nhưng cuối cùng báo lên vẫn có hơn hai trăm người. Đây đã là ít rồi, nếu như là thời của Tiên hoàng, sợ rằng còn phải thêm một số không đằng sau nữa.
Danh sách chia làm hai phần, những người có thân phận thấp tuyển làm cung nữ, trực tiếp bị gạt qua một bên, còn lại những người có thân phận cao, nhìn lại, dù kén cá chọn canh thế nào thì cũng vẫn còn lại hơn mười người.
Này đã là tốt hơn so với dự đoán của Dương Tĩnh. Hắn đã tính qua, con cháu Hoàng thất ở trong kinh thành đến tuổi, tính đi tính lại cũng có hơn mười người, hơn nữa còn có cả đệ đệ không nên thân của hắn, thú thêm một vị chính phi rồi thưởng hai trắc phi, cũng có thể phái đi được mấy người (đệ đệ chính là để dùng như thế, Dương Việt bị coi như ngựa giống). Như thế thứ nhất, người còn lại sẽ không nhiều. Huống chi trong lòng hắn còn có kế hoạch lớn, sau này cần phải triệt việc tuyển tú này.
Tháng ba xuân về hoa nở, đám tú nữ liền tiến cung.
Lúc này trên triều lại xảy ra một việc lớn, trong lăng tổ ở cố đô Trường Kinh phát hiện ra một con ba ba thần rất lớn, đường kính dài khoảng ba trượng, phỏng chừng đã có hơn một ngàn tuổi. Kỳ diệu nhất chính là, trên lưng của ba ba thần này lại có chữ viết. Chỉ là những chữ này cổ xưa phức tạp, quan viên địa phương không ai nhận ra được, liền đưa đến Lạc Kinh.
“Đây là điềm lành! Nhất định là tổ tông hiển linh!”
Hoàng Thái hậu hai tay chắp lại thành chữ thập, mừng rỡ nói.
Đại Thịnh đã lập quốc được hơn một trăm năm, đô thành trước kia vẫn luôn ở Trường Kinh. Lạc Kinh là tân đô mà Thịnh Huy đế sau khi thống nhất Đại Thịnh thì lập nên, hẳn là vị Hoàng đế đầu tiên đăng cơ ở đây, lăng mộ còn đang tu sửa, vì vậy vùng Hoàng lăng ở ngoại ô Trường Kinh mới được coi là tổ lăng của Dương gia.
Ở gần tổ lăng phát hiện ra linh thú ngàn năm, còn không phải là điềm báo của tổ tiên thì là cái gì? Trên dưới triều đình đều vừa mừng vừa sợ, liền đem con ba ba lớn này giống như điềm lành mà cung kính đón về.
Chỉ là những chữ ở trên lưng, thật đúng là không có ai nhận ra được, Hoàng thượng tự tay truyền chỉ xuống, giao cho vài vị Đại học sĩ đến nghiên cứu.
Các tú nữ đúng hẹn tiến cung. Dương Tĩnh chán ghét mà đưa các nàng vào trong một cung đổi tên thành ‘Trữ Tú cung’, lúc này mới có cảm giác tuyển tú.
Còn mấy thiếu niên kia, ở cách xa đám tú nữ rất nhiều, ở trong một cung khác.
Ngày hôm đó Dương Tĩnh hạ triều, cùng Tiêu Thương Hải ôm Thái tử, nhị Hoàng tử đến thăm Hoàng Thái hậu.
Thái tử béo tròn mập mạp, lớn lên rất chắc nịch. Vừa đứng trên mặt đất, chân nhỏ liền chạy vòng, bịch bịch chạy khắp nơi.
Dương Kiên vừa mới biết đi, lung lung lay lay đi bất ổn, cần có người ở bên cạnh trông chừng.
Thái hậu vốn không muốn nhìn thấy Dương Kiện, nhưng sau khi tham Phật thì, tâm tình liền bình tĩnh hơn rất nhiều, người tuổi đã lớn, thích tiểu hài tử, Dương Kiện lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, không có chút uy hiếp nào với Thái tử, bởi vậy vẻ mặt nhìn bé cũng ôn hòa hơn.
“Tôn nhi kiến quá Hoàng tổ mẫu.”
Thái tử nghiêm trang hành lễ với Thái hậu.
Dương Kiện ở bên cạnh học theo huynh trưởng, mơ hồ không rõ nói:
“Tô nhi tế quá Hoàng thô mẫu.” (Tuổi còn quá nhỏ, nói không rõ ràng lắm)
Hoàng Thái hậu bật cười ha hả, vẫy Thái tử:
“Tiểu tâm can của tổ mẫu, nhanh đến đây với tổ mẫu nào.”
Thái tử quen thuộc bò lên trên nhuyễn tháp, tiến vào trong lòng Thái hậu.
Dương Kiện nghiêng đầu ngơ ngác, đứng trên mặt đất nhìn.
Thái tử vẫy bé:
“Đệ đệ cũng đến.”
Thái hậu nói:
“Cũng bế nhị Hoàng tử đến đây.”
Thôi ma ma tiến lên ôm Dương Kiện lên trường tháp.
Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải ngồi ở phía dưới bên cạnh. Dương Kiện lần đầu tiên được ngồi lên tịch tháp của Thái hậy, có chút mê mang, thân thể bé nhỏ rụt lại thành một đoàn, thành thành thật thật, dáng vẻ có chút nhát gan.
Dương Tĩnh liền tháo một chuỗi vòng ngọc dương chi trên cổ tay xuống, đưa vào trong tay Dương Kiện:
“Chơi đi.”
Dương Kiện nhìn phụ hoàng, nhếch miệng cười, cầm chuỗi hạt châu kia chơi đùa.
Thái hậu nhìn lướt qua, thầm nghĩ: Hài tử này nuôi cũng được lắm.
Thái hậu ôm Dương Quang Vinh, sờ sờ đầu bé, hỏi bé mấy ngày nay ăn những cái gì, chơi cái gì, bình thường làm những cái gì.
Năng lực biểu đạt của Dương Quang Vinh còn chưa tốt, bập bẹ nói chưa rõ, đại khái là nghĩ không thú vị, liền quay qua nhìn Dương Kiện.
Thái hậu buông bé ra, để bé và Dương Kiện cùng chơi với nhau.
Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải nói chuyện phiếm với Thái hậu vài câu, ân cần thăm hỏi thân thể của Thái hậu một chút.
Năm ngoái vì chuyện chất nữ mà hai người khiến Thái hậu chịu đả kích lớn, làn da vốn được bảo dưỡng vô cùng tốt cũng xuất hiện sự lỏng lẻo và sa xuống, nếp nhăn nơi khóe mắt dù dùng phấn cũng không che dược. Bất quá mấy ngày này ăn tâm lễ Phật, ngược lại liền có vẻ phúc hậu không ít.
Thái hậu đã càng ngày càng có loại cảm giác của phụ nữ đứng tuổi.
Người một nhà vừa nói chuyện, Thái hậu vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cháu ngoan bên cạnh, thấy Dương Quang Vinh dùng ngón tay chọt Dương Kiện, Dương Kiện liền cười ha ha nghiêng ngả, bé liền đi qua nâng đệ đệ dậy, xoa xoa bé con lên rồi lại chọt tiếp, Dương Kiện lại tiếp tục nghiêng ra phía sau, cười đến mức không thở nổi nữa.
Thái hậu không khỏi cười nói:
“Tình cảm của hai huynh đệ cũng tốt lắm.”
Đúng vậy, trò chơi buồn chán như thế cũng có thể chơi đến vui vẻ thú vị, có thể thấy được hài tử ở trong cung đình này buồn chán biết bao nhiêu, nhất là Hoàng Thái tử.
Dương Tĩnh vốn có lòng làm mấy món đồ chơi trí tuệ ở hiện đại cho nhi tử, thế nhưng với công nghệ hiện tại thì không thể làm được, những thứ giống như khối rubic gì đó thực sự không làm được. Nhưng thật ra lại có một thứ cực kỳ tinh xảo là cửu liên hoàn được làm bằng vàng, nhưng hiện tại hài tử còn quá nhỏ, còn chưa đến lúc chơi được thứ kia.
Dương Tĩnh nói:
“Còn không phải vậy sao. Hai đứa trẻ này một ngày đêm không gặp nhau sẽ khóc nháo, hơn nữa cũng chưa bao giờ đánh nhau.”
Thái hậu nói:
“Chính là hài tử trong cung quá ít, bọn chúng cũng không có bạn.”
Nói rồi liền liếc mắt đầy thâm ý nhìn sang Hoàng thượng.
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
4 chương
138 chương
10 chương
10 chương
10 chương
50 chương