Sở thú trong mắt tôi
Chương 1
Tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng không phải là một bác sĩ tâm lý bình thường.
Tôi có một khả năng rất đặc biệt. Khi còn là một thiếu niên, khả năng này mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối, nó khiến tôi tự hỏi rằng có khi nào mình bị điên không, thậm chí tôi còn đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý để người ta chữa bệnh điên cho tôi nữa —— khả năng này chính là, trong mắt tôi, mỗi người đều tượng trưng cho một loài động vật.
Ví dụ như vị bác sĩ tâm lý mà tôi từng gặp kia đi, anh ở trong mắt tôi chính là một con cáo. Một con cáo mặc âu phục tinh tế, đeo kính lịch sự, tay cầm bút ghi âm, nở một nụ cười dịu dàng, dùng sự thông minh và gian xảo của mình che đậy những lời nói trong lòng và cuỗm mất tiền trong túi của bạn.
Tôi thầm gọi anh là bác sĩ Cáo.
Tôi nói cho bác sĩ Cáo nghe bệnh tình của mình, anh cười ngả nghiêng, hỏi cô y tá vừa mới dẫn tôi vào là con gì, tôi nói cô ấy là một con thỏ chỉ ăn thịt, bác sĩ càng cười to hơn.
Bác sĩ hỏi nếu tất cả mọi người đều là động vật thì làm sao tôi có thể phân biệt được ai với ai? Dù sao thì độ phân biệt của con người đối với động vật cũng không cao mấy.
Tôi nói rằng mỗi con vật đều khác nhau, ngay cả khi có hai người đều là thỏ đứng cạnh nhau đi nữa, tôi vẫn có thể phân biệt được bọn họ.
Sau khi trao đổi với tôi hai ngày, bác sĩ nói rằng đây không phải bệnh mà là một loại thiên phú, một khả năng trời ban cho tôi để nhìn thấu con người.
Lúc đó tôi không hiểu rõ lắm, thế nhưng bác sĩ đã nói tôi không có bệnh thì tôi cũng khẳng định mình không có bệnh.
Sau khi xác nhận bản thân không bị bệnh, tôi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm trút bỏ gánh nặng, nhìn thế giới này bằng một góc độ khách quan hơn. Trên thực tế, tôi là một người vô cùng tinh ý, qua hàng loạt quan sát, tôi phát hiện hình thái xã hội của loài người rất giống với một cái sở thú.
Lấy ví dụ một cặp vợ chồng, chồng là chồn còn vợ là gà, phần nhiều cuộc hôn nhân của họ sẽ không bệnh mà chết, thậm chí dẫn đến một kết cục bi thảm; ở nơi làm việc thì cấp trên là con cừu nhỏ, cấp dưới là con sói, vì thế chức ông chủ này nhất định sẽ bị chiếm đoạt; giữa bạn bè, một người là chim yến tước, một người là chim ưng, tầm nhìn khác nhau nhất định sẽ khiến bọn họ ngày một cách biệt.
Tôi chia sẻ kết luận cho bác sĩ Cáo, anh tỏ ra đặc biệt hứng thú đối với loại kết luận này. Nói trắng ra là hình ảnh động vật mà tôi nhìn thấy ở mọi người phản ánh chính nhân cách của họ. Người bình thường phải cần một thời gian dài chung sống mới có thể nhìn thấu tính cách của một người, bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp thì có thể thông qua việc trò chuyện, mà tôi thì có khả năng biết được người đó là người như thế nào chỉ qua cái nhìn đầu tiên.
Loại năng lực này có thể giúp tôi né tránh rủi ro và sống hạnh phúc hơn rất nhiều.
Tôi thuận buồm xuôi gió tốt nghiệp ở sở thú, bước vào xã hội rừng nhiệt đới. Bác sĩ Cáo ném cho tôi một cành ô-liu, mời tôi làm việc ở phòng khám của anh, tôi nhận việc và rất nhanh thích nghi với vai trò của một nhà tâm lý học.
Vào một ngày nọ lúc rảnh rỗi, bác sĩ Cáo hỏi tôi một vấn đề: “Cậu thấy mọi người đều là những loài động vật khác nhau, vậy cậu là con gì thế?”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
646 chương
19 chương
19 chương
187 chương
41 chương
39 chương