Lư Tỉnh Trần mỉm cười:
“Mẹ, con cũng không phải trẻ con nữa. Ý của mẹ con hiểu rõ. Nhưng mà…”
Anh nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.
Trình Quảng Lâm cười nói:
“Nhưng mà con cũng chưa hiểu rõ ràng lắm tâm tư của mình, đúng không?”
Hiểu con không ai bằng mẹ. Lư Tỉnh Trần có chút ngượng ngùng nói:
“Mẹ đã nhìn ra rồi?”
“Con là con mẹ, mẹ có thể nào không hiểu con sao? An Sâm là một đứa trẻ không tệ. Hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến, đàn ông cũng có thể sinh con, các con ở cùng nhau cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện nối dõi tông đường của nhà họ Lư chúng ta. Mẹ và cha con chưa từng có ý kiến gì với chuyện của các con, chỉ cần các con vui vẻ là được rồi.”
“Mẹ.”
Trải qua mười thế luân hồi, Trương Thái hậu đủ loại nhìn không vừa mắt Tiêu Thương Hải, vẫn là khúc mắc trong lòng Dương Tĩnh. Tuy rằng Trương Thái hậu cuối cùng cũng nhượng bộ, nhưng thực ra bà ấy đến chết cũng chưa từng thật sự tiếp nhận Tiêu Thương Hải.
Từng có bài học về chuyện ‘mẹ chồng nàng dâu’ không hợp nhau này, sự bao dung và tiếp nhận vô điều kiện của Trình Quảng Lâm khiến Lư Tỉnh Trần vô cùng cảm động.
Anh buông kéo, đi qua ôm lấy Trình Quảng Lâm, hôn lên hai gò má của bà, chân thành nói:
“Mẹ, mẹ thật tốt.”
Trình Quảng Lâm mỉm cười vỗ vỗ lưng anh:
“Cuộc đời của một người rất ngắn, đừng khiến cho bản thân mình phải thất vọng. Mẹ và cha con cũng nói như thế với anh con. An Sâm thực sự không tệ, nếu con có suy nghĩ như vậy với cậu ấy, nên thành thật đối đãi, không nên dùng dằng giống như lúc trước. Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, đừng lại chơi bời.”
Lư Tỉnh Trần cười nói:
“Mẹ, hiện tại con không phải đã cải tà quy chính rồi sao? Nhưng mà An Sâm… Con còn chưa nghĩ rõ ràng, mẹ cũng đừng nghĩ quá xa.”
Trình Quảng Lâm thở dài:
“Anh con từ nhỏ tâm tư đã sâu lắng, mẹ và cha con đều nhìn không thấy, chuyện của nó mẹ không quản được. Con tuy rằng từ nhỏ đã hồ đồ, thế nhưng lại rất nghe lời. Thực ra con mới là người bước từng bước kiên định mà sống, hy vọng của mẹ cũng đặt trên người con.”
“Nghe lời này của mẹ, hình như con còn chưa đủ ổn trọng đâu. Con vẫn nghĩ anh mới là người có thể tìm một cô gái kiên định sống qua một đời mà. Trước đây con hoa tâm như thế, hồ đồ như thế, mẹ lại còn đặt mong muốn lên người con?”
Trình Quảng Lâm mỉm cười:
“Chuyện này con không hiểu đâu. Mấy ngày nay mẹ đã thử An Sâm giúp con một chút, thằng bé hình như cũng có ý với con, con phải cẩn thận nắm chặt.”
“Mẹ cũng nghĩ như thế?”
Mấy ngày nay Lư Tỉnh Trần cũng đã nhận ra một vài chuyển biến rất nhỏ của An Sâm đối với anh, chỉ là vẫn không nói gì ra thôi.
“Nhưng An Sâm lại không đơn giản, con không nên khinh thường cậu ta. Mẹ thấy con còn chưa chắc có thể nắm chặt được cậu ấy đâu.”
Trình Quảng Lâm có chút thâm ý mà nói.
Lư Tỉnh Trần cũng không để ở trong lòng, thuận miệng đáp:
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, trong lòng con đều biết.”
Trình Quảng Lâm thầm lắc đầu. Bà nhìn ra An Sâm là một người rất có tâm kế. Đừng nhìn Lư Tỉnh Trần thông minh từ nhỏ, hiện tại nghiêm chỉnh quả lý công ty cũng rất ra dáng, nhưng nó làm việc quang minh lỗi lạc, giỏi dùng mưu kế chính đại, đối với một vài thủ đoạn nhỏ của nam nữ chỉ sợ không quá tinh thông như vậy.
Nhưng con cháu tự có phúc của con cháu. Trình Quảng Lâm cực kỳ tin tưởng con trai bà là xuất sắc nhất, chỉ cần thực sự tiếp cận nó, liền nhất định yêu thương nó.
…
“An Sâm, buổi tối hôm nay La lão chuẩn bị một bữa tiệc từ thiện. Cậu tham gia cùng với tôi nhé.”
Lư Tỉnh Trần và An Sâm cùng ngồi trong phòng làm việc ăn bữa trưa. Bởi vì An Sâm ngại mỗi lần đi ra ngoài quá lãng phí thời gian, Lư Tỉnh Trần liền cho thư ký trực tiếp đặt bữa trưa đưa lên.
Anh đã thăng chức cho An Sâm. Hiện tại An Sâm là phó Tổng Giám đốc của Anh Thiên, về mặt xã giao của công ty có tăng tiến rất lớn, rất nhiều chuyện có thể đại diện cho Anh Thiên làm chủ. Lư Tỉnh Trần lần này dẫn cậu đi dự tiệc, cũng là muốn cho cậu tiến thêm một bước công bố thân phận phó Tổng Giám đốc của công ty với người bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này thân thể của An Sâm đã hồi phục rất tốt. Cậu biết bữa tiệc này, La lão hàng năm tổ chức một lần, vô cùng có sức nặng. Nghe vậy thuận tiện nói:
“Buổi chiều tôi đi mua lễ phục.”
Lư Tỉnh Trần nói:
“Không cần, tôi đã đặt giúp cậu rồi, buổi chiều trực tiếp đưa về nhà.”
An Sâm có chút kinh ngạc:
“Sao anh biết số đo của tôi?”
“Tôi thấy vóc người của cậu và anh tôi không khác nhau lắm, nên chiếu theo anh ấy mà đặt.”
An Sâm nghe vậy cười:
“Trước đây khi còn học đại học bên Mỹ thì, tôi bình thường vẫn hay mượn quần áo của sư huynh.”
Nói đúng ra thì cậu vẫn hay xưng hô với Lư Tỉnh Thế là sư huynh. Bọn họ khi còn học đại học thì cùng là học trò đóng cửa của một người thầy. Người thầy ấy là người đứng đầu giới kinh tế học tiếng tăm lừng lẫy, hiện tại cũng giữ một chức vụ quan trọng trong Nhà Trắng. An Sâm và Lư Tỉnh Thế bởi vì cùng là người Hoa, cho nên quan hệ rất là gần gũi.
Lư Tỉnh Trần nói:
“Sau khi về thì thử xem.”
An Sâm gật đầu. Bọn họ cũng không phải là phụ nữ, không có yêu cầu gì lớn với lễ phục, dù sao cũng chỉ là tây trang thay đổi kiểu dáng một chút mà thôi.
Có Trình Quảng Lâm chỉ điểm, Lư Tỉnh Trần mấy ngày nay càng thêm lưu ý, quan hệ với An Sâm hình như cũng tốt hơn. Nhưng trong lòng anh rất là mâu thuẫn.
Anh cũng không xác định được cảm giác của mình, thế nhưng trong lòng vẫn còn ôm chờ mong. Anh hiểu rõ, nếu mình đã quay lại thế giới này, mặc kệ Thương Hải có ở đây hay không, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục. Anh không thể vì người yêu kiếp trước mà vứt bỏ cuộc sống kiếp này, thế nhưng lòng anh khiến anh không thể quên Thương Hải.
Anh ngây người nhìn người đang cúi đầu ăn trước mắt.
An Sâm khi dùng cơm thì rất yên lặng, cử chỉ rất văn nhã. Có đôi khi anh nghĩ cậu ta và Thương Hải rất giống nhau, nhưng đôi khi lại cảm thấy hai người hoàn toàn khác biệt.
Tiêu Thương Hải là người Giang Nam, khẩu vị thiên về ngọt. An Sâm lại lớn lên ở nước Mỹ, không có yêu cầu quá cao về ăn uống.
Tiêu Thương Hải là một quý tộc, cuộc sống xa hoa kỹ lưỡng. An Sâm lại sinh ra trong tầng lớp công nhân, cha mẹ ly dị, cha khi còn sống là giáo sư người Hoa, mẹ chỉ là một bà nội trợ gia đình bình thường. Cuộc sống khá giả nhưng không phú quý khiến cậu ta dưỡng thành thói quen với cuộc sống đơn giản.
Tiêu Thương Hải tâm cao khí ngạo, thông minh hiếu học, chí hướng to lớn, trong đám người là tồn tại khiến người khác chú ý nhất. An Sâm cũng thông minh, cũng kiêu ngạo, nhưng lại làm việc khiêm tốn, cũng không biểu lộ ra dã tâm quá lớn, nếu không cũng sẽ không an vị ở chức thư ký lâu như vậy.
Thế nhưng hai người cũng có rất nhiều chỗ giống nhau. Rất khó nói ra cụ thể, chủ yếu chỉ là do cảm giác. Ví dụ như cách nói chuyện, ánh mắt, còn có vài hành vi cử chỉ. Đặc biệt gần đây quan hệ của Lư Tỉnh Trần và cậu ta so với trước đây gần gũi hơn rất nhiều, lại cùng ở dưới một mái hiên, loại cảm giác như có như không này lại càng thêm rõ ràng.
Lư Tỉnh Trần nghĩ mình bị vụ luân hồi này chỉnh cho sắp bị thần kinh phân liệt rồi. Anh hoài nghi tình yêu của mình đối với Thương Hải quá sâu như vậy là so tác dụng phụ của di tình sinh ra, nhưng cho dù như vậy, vì sao di tình này còn chạy lên người An Sâm chứ? Dù sao thì hai người họ cũng có quá nhiều điểm không giống nhau.
“Phát ngốc cái gì vậy?”
An Sâm vỗ Lư Tỉnh Trần một cái.
Lư Tỉnh Trần phục hồi tinh thần. An Sâm chỉ vào anh cười nói:
“Thức ăn sắp gắp vào trong lỗ mũi rồi.”
Lư Tỉnh Trần lúng túng, xấu hổ cười, cúi đầu đang muốn tiếp tục ăn, đã thấy An Sâm gắp một miếng cá hấp vào trong bát anh.
“Tôi nhớ rõ anh thích ăn món này.”
Vẻ mặt An Sâm rất dịu dàng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, hai mắt lấp lánh một loại tia sáng ôn hòa.
Trong lòng Lư Tỉnh Trần hơi đập mạnh:
“Sao cậu biết tôi thích ăn cá.”
An Sâm cười cười, cúi đầu thản nhiên nói:
“Loại chuyện này chỉ cần để ý thì sẽ biết.”
Lư Tỉnh Trần trước đây không có hứng thú với cá, nhưng Dương Tĩnh lớn lên ở Giang Nam lại vô cùng thích món ăn này. Sau khi trở về anh có ăn vài lần, nhưng còn lâu mới tới được mức độ có thể được người khác để ý đến.
“An Sâm, cậu…”
Lư Tỉnh Trần đột nhiên xúc động mở miệng muốn hỏi cậu ta gì đó, thế nhưng điện thoại di động lại đột nhiên vang lên chói tai.
Lư Tỉnh Trần ngẩn người, thở dài trong lòng, lấy điện thoại di động ra xem, là anh trai anh.
Bấm điện thoại nghe, Lư Tỉnh Thế ở bên kia nói:
“Ăn trưa chưa?”
“Đang ăn. Anh có việc gì à?”
“Bữa tiệc của La lão tối nay, đừng đến muộn.”
Lư Tỉnh Trần biết tầm quan trọng của bữa tiệc này, nói:
“Biết rồi. Chúng em cũng vừa nói đến chuyện này.”
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
47 chương
50 chương