Nhìn An Sâm một thân tây trang gọn gàng vừa vặn xuất hiện trong phòng làm việc, Lư Tỉnh Trần nhíu mày: “Sao cậu đã đến rồi? Thân thể cậu còn chưa tốt, bác sĩ đã nói còn phải điều dưỡng nửa năm nữa.” An Sâm mỉm cười nói: “Đã đỡ lắm rồi, hiện tại đã có thể hoạt động. Ở nhà ngây người cũng không có việc gì làm, còn không bằng quay lại công ty làm việc. Tôi đã đến phòng nhân sự trả phép rồi.” Lư Tỉnh Trần đi đến bên cạnh An Sâm, bỗng nhiên đưa tay ấn lên vai cậu ta một cái, nói: “Cậu cho rằng có thể bước đi là được rồi, đúng không?” An Sâm lảo đảo một cái, sắc mặt có chút trắng bệch. Lư Tỉnh Trần thu tay, cười nhạt: “Tôi còn chưa có dùng sức đâu. Trạng thái này của cậu sao có thể đi làm? Nhỡ như ngất xỉu trong phòng làm việc, truyền ra ngoài còn tưởng rằng Anh Thiên ta ngược đãi nhân viên đâu.” An Sâm mím môi, trong mắt hiện lên một tia lửa. Lư Tỉnh Trần bỗng nhiên cảm thấy thái độ của mình vừa rồi có chút ác liệt, vừa định nói mấy câu bù đắp, đã thấy An Sâm xoay người muốn đi, liền bước lên phía trước ngăn cản: “Cậu định đi đâu?” Đôi môi nhạt màu của An Sâm lạnh lùng phun ra hai chữ: “Đi về.” Lư Tỉnh Trần có chút buồn bực kéo cravat ra, nói: “Xin lỗi, thái độ của tôi vừa rồi không đúng. Tôi chỉ là lo lắng cho thân thể của cậu, không có ý gì khác.” An Sâm dừng lại một chút, nói: “Tôi biết. Là tôi suy nghĩ không thấu đáo, khiến anh thêm phiền phức. Tình trạng này của tôi, quả thực không thể nào đến công ty làm việc.” Lư Tỉnh Trần nhìn cậu ta tuy rằng mặt không chút cảm xúc nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ quật cường, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Tôi biết cậu là muốn đến giúp tôi. Như vậy đi, mỗi ngày cậu đến công ty làm việc không thể vượt quá bốn tiếng. Sáng sớm đi cùng tôi đến, buổi trưa ăn cơm xong tôi sẽ đưa cậu về.” An Sâm nhìn anh một cái, thấp giọng nói: “Không cần làm phiền nhị thiếu gia, tôi có thể tự mình đi về.” Lư Tỉnh Trần cười: “Không phải đã nói là gọi tên của tôi sao? Cậu không có xe, sao đi về được? Hơn nữa cậu hiện tại cũng không thể lái xe đi? Để tôi đưa cậu.” “Tôi có thể gọi taxi…” Lư Tỉnh Trần khoát tay chặn lại: “Cứ quyết định như thế đi. Cậu đi vào phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi một chút, khi nào đến bữa trưa tôi sẽ gọi cậu.” Phòng làm việc của Lư Tỉnh Trần ở trên tầng cao nhất, toàn bộ cửa sổ sát đất đều hướng về phía mặt trời, chỗ trống bên trái cạnh sofa còn được đặt một bộ dụng cụ thể thao lớn. Bên phải có một phòng nghỉ, không khác gì phòng ngủ lắm, có đầy đủ mọi thứ. An Sâm: “Tôi đến công ty là để làm việc, không phải đi ngủ. Hiện tại tinh thần vẫn tốt lắm, tôi về phòng làm việc của mình xem xét một chút trước.” Lư Tỉnh Trần có chút cảm giác bất lực với sự cố chấp của cậu ta, ngẫm lại cậu ta cũng đã là người trưởng thành, mình không cần phải quấn quít nhiều như vậy, liền gật đầu đồng ý. An Sâm chậm rãi ra khỏi phòng làm việc. Thực ra thân thể của cậu còn có chút suy yếu, nhưng thực sự không thích những ngày ở trong nhà họ Lư không có việc gì làm, thực ra bác sĩ cũng nói cậu có thể vận động thích hợp, công việc hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến thân thể. Cậu quay lại phòng làm việc của mình, công việc lại lập tức lu bu lên. Trong thời gian ba tháng cậu nằm viện, phần lớn công việc đều phân đều cho các thư ký khác, nhưng có rất nhiều việc chỉ có cậu mới rõ ràng nhất. Mấy ngày nay cậu đã bắt đầu liên lạc lại với cấp dưới, một vài công việc đã giao lại đặt lên bàn làm việc của cậu. Thời gian trôi qua rất nhanh. Khi Lư Tỉnh Trần đến gõ cửa phòng cậu tiến vào thì, cậu còn đang nhìn chằm chằm vào máy vi tính. Lư Tỉnh Trần nhíu nhíu mày, đi qua rút mắt kính của cậu ta, nói: “Đến giờ nghỉ trưa rồi. Nên đi ăn.” An Sâm nhíu nhíu mày, vẻ mặt lúc đầu còn có chút không vui, nhưng sau khi nhìn rõ là Lư Tỉnh Trần, con ngươi hơi chuyển, liền mỉm cười: “Anh là cố ý đến gọi?” Nụ cười này của cậu, lại khiến Lư Tỉnh Trần ngẩn người. An Sâm bình thường đối với anh mặc dù không thể nói là lạnh lùng, nhưng tuyệt đối có nề nếp, ngoại trừ khi làm việc thì không nhiều lời hơn một chút. Ở nhà họ Lư một tháng, cậu ta cũng vô cùng ôn hòa khách sáo với người nhà họ Lư, nhưng trước sau vẫn mang theo cảm giác lạnh nhạt xa cách, chỉ có nói chuyện với Lư Tỉnh Thế thì mới nói nhiều hơn một chút. Bởi vậy Lư Tỉnh Trần vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ sương lạnh hóa gió xuân này của An Sâm. “Đúng vậy. Không phải là tôi sợ cậu mất ăn mất ngủ, nhỡ như bệnh ra đấy, cậu lại nói tôi không phát cho cậu tiền thuốc men thì sao?” An Sâm cười ha ha, đứng dậy nói: “Thì ra anh là người keo kiệt như thế. Được rồi, để tiết kiệm tiền thuốc men cho anh, đi thôi.” Lư Tỉnh Trần trực tiếp đưa An Sâm đến một nhà hàng cao cấp trong tòa nhà, đặt một phòng nhỏ, gọi mấy món đồ ăn nhẹ lên. An Sâm dọc một đường đi đều vô cũng ngoan ngoãn, thậm chí còn nói đùa vài câu với Lư Tỉnh Trần, thái độ tự nhiên tùy ý, giống như hai người không phải cấp trên cấp dưới, mà là quan hệ bạn bè. Lư Tỉnh Trần không khỏi có chút kinh ngạc. An Sâm mới xuất viện không lâu, thân thể còn rất yếu, chỉ là bề ngoài nhìn không thấy khác biệt lắm. Ăn bữa trưa xong, vẻ mặt cậu ta rõ ràng có chút mệt mỏi. Lư Tỉnh Trần không nói thêm gì lái xe đưa cậu ta về nhà. Cha Lư mẹ Lư hai ngày ngày chuẩn bị đi du lịch, đang hăng hái bừng bừng chuẩn bị đồ đạc, thấy Lư Tỉnh Trần đưa An Sâm về, cha Lư không nghĩ gì nhiều, Trình Quảng Lâm lại nhìn con trai thêm hai cái. Bắt đầu từ hôm đó, Lư Tỉnh Trần buổi sáng mỗi ngày đưa An Sâm cùng đến công ty, buổi trưa dùng bữa xong lại để tài xế đưa cậu ta về nhà. An Sâm giống như đã tiếp nhận loại sắp xếp này, công việc đều cố gắng giải quyết trước bữa trưa, buổi chiều thành thành thật thật về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay Lư Tỉnh Trần về nhà sớm, đến nhà đỗ xe vào ga ra phía sau xong liền vòng ra đằng trước, đúng lúc đi ngang qua vườn hoa nhìn thấy Trình Quảng Lâm đội một cái mũ che nắng, đang chỉ huy An Sâm cắt sửa hoa cỏ. An Sâm mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần jean kẻ, tay áo xắn đến khuỷu tay, hai tay cầm một chiếc kéo cắt hoa lớn, nghe Trình Quảng Lâm dặn dò cắt từ bên này sang bên kia vườn hoa, đầu đầy mồ hôi. Lư Tỉnh Trần đi qua: “Mẹ, hai người đây là đang làm gì vậy? Thân thể An Sâm còn chưa tốt, sao mẹ đã để cậu ấy cắt tỉa vườn hoa chứ? Không phải là vẫn có ông Hoàng sao?” Trình Quảng Lâm cười tủm tỉm nói: “Ông Hoàng mấy ngày trước bị trật thắt lưng, không thể động đậy, đã xin nghỉ vài ngày rồi. Vừa lúc An Sâm ở nhà, để cậu ấy giúp mẹ dọn dẹp vườn hoa một chút. Con yên tâm, mẹ cũng không khiến cậu ấy mệt đâu, mồ hôi này đều là do phơi nắng đấy.” An Sâm nghiêng đầu nhìn Lư Tỉnh Trần, môi nhếch lên thành một độ cung xinh đẹp: “Đúng vậy, việc này cũng không mệt nhọc. Hai ngày này trời quá nóng, phơi nắng nên ra mồ hôi.” Bởi vì phải phẫu thuật, tóc An Sâm bị cắt đi rất ngắn. Sau khi xuất viện bởi vì khí trời quá nóng, cậu ta cũng dứt khoát không để dài nữa, thay đổi thành kiểu tóc gọn gàng sáng sủa, tóc mái trước kia che hết vầng trán cũng bị cắt sạch, lộ ra toàn bộ gương mặt tuấn tú, nhìn qua rất chỉnh tề, giống như một sinh viên. Thế nhưng lúc này cậu ta quay lưng về phía Lư phu nhân quay đầu lại cười với Lư Tỉnh Trần như vậy, đôi mắt hẹp dài đen láy thâm thúy lại có chút cảm giác quyến rũ người khác. Tim Lư Tỉnh Trần đập lỗi một nhịp, cảm giác quen thuộc này dường như đã quay về. Anh làm như không có chuyện gì nói: “Cẩn thận đừng để bị cảm nắng, đi vào phòng uống nước đi. Mẹ, con đến giúp mẹ.” Trình Quảng Lâm đẩy vành mũ lên, mỉm cười nói với An Sâm: “Cháu cũng đã làm nửa ngày rồi, quay về nghỉ một chút đi. Dù sao vết thương vừa mới khỏi, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Để Tỉnh Trần làm tiếp giúp bác được rồi.” An Sâm cười cười, cũng không cố gắng nói thêm, đặt chiếc kéo tỉa cây vào trong tay Lư Tỉnh Trần, quay đầu lại nói với Trình Quảng Lâm: “Bác gái, vậy cháu đi vào trước.” Lư Tỉnh Trần thuận tiện cởi áo khoác âu phục trên người ra, ném cho cậu ta: “Mang vào giúp tôi.” An Sâm vươn tay bắt được, cầm lấy, cười cười đi vào. Lư Tỉnh Trần xắn ống tay áo sơmi lên, vung chiếc kéo lớn, bộ dáng giống như muốn làm lớn một hồi, mười phần khí thế nói: “Mẹ, còn phải sửa ở chỗ nào?” Hai mẹ con đứng trước vườn hoa rộng rãi, vừa cắt tỉa cành cây vừa nói chuyện phiếm. Trình Quảng Lâm nói: “Tiểu Trần, mẹ hỏi con một chuyện, con phải nói thật nhé.” “Con đã có lúc nào nói dối mẹ đâu? Có việc gì mẹ cứ hỏi đi.” “Con có phải là thích An Sâm không?” “Khụ… Thích chứ. Mẹ và cha, cả anh nữa, không phải là đều rất thích cậu ấy sao?” “Con biết mẹ không hỏi ý này.”