“ ‘Chúng em’? Em nói với An Sâm?”
“Vâng.”
“Nếu An Sâm cũng muốn dự tiệc, sắp xếp cho cậu ấy một cô gái đi.”
Lư Tỉnh Trần dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy có chút không vui. Anh liếc mắt nhìn An Sâm đang uống canh ở bên cạnh, nói:
“Lần này em không muốn mang theo bạn gái đến. Em và An Sâm cùng đi là được.”
Lư Tỉnh Thế nói:
“Cũng được. Nhưng lúc khiêu vũ không được tùy tiện chọn phụ nữ đấy, cũng không được tùy tiện quyến rũ phụ nữ khắp nơi.”
Nếu là trước đây, nghe Lư Tỉnh Thế dạy dỗ mình như thế, Lư Tỉnh Trần đã sớm không nhịn được, nhưng hiện tại tính tình anh đã khá hơn nhiều, nghe vậy chỉ nói:
“Anh yên tâm đi, em tự có chừng mực.”
“Anh không nói nhiều nữa. An Sâm vừa hồi phục, ăn bữa trưa xong rồi thì đưa cậu ấy về nhà nghỉ ngơi, buổi tối anh trực tiếp dẫn cậu ấy đi.”
“Không cần. Buổi chiều em sẽ về nhà sớm, đến lúc đó em đưa cậu ấy đi là được.”
Lư Tỉnh Thể không nói gì hơn, nhắc nhở:
“Sắp xếp tài xế nhé. Trên bữa tiệc phải uống rượu không được lái xe.”
Lư Tỉnh Trần bất đắc dĩ thở dài:
“Anh à, em biết rồi.”
Loại cảm giác anh bị coi như một đứa trẻ hồ đồ ham chơi này thật sự rất không tốt.
Lư Tỉnh Thế ở bên kia dường như cũng đã nhận ra cảm xúc của em trai, trong giọng nói có thêm ý cười:
“Vậy là tốt rồi. Em gần đây có thể tự mình là việc, lẽ ra không cần anh dài dòng, chỉ là nhất thời chưa đổi được thói quen này. Anh tin rằng em có thể làm tốt. Anh cúp máy đây, gặp lại ở bữa tiệc nhé.”
“Ừm. Chào anh.”
Lư Tỉnh Trần cúp điện thoại. An Sâm đã dùng cơm xong, đang ưu nhã lau miệng. Quá trình trò chuyện qua điện thoại vừa rồi cậu tuy rằng vẫn luôn tập trung ăn cơm, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên, lúc này nâng mắt khóe môi hơi nhếch, dáng vẻ có chút cười như không cười, nói:
“Anh không định mang theo bạn gái?”
“Phiền phức.”
Lư Tỉnh Trần nhìn chằm chằm vào đôi môi của An Sâm, nơi đó vừa được lau qua, hồng hồng xinh đẹp, còn có chút sáng bóng. Nếu lấy tư cách một người đàn ông mà nói, này không khỏi quá mức động lòng.
Gương mặt của An Sâm và Tiêu Thương Hải không hề giống nhau, tuy rằng không có gương mặt xinh đẹp diễm lệ như của Tiêu Thương Hải, nhưng tuyệt đối là một người đẹp. Hơn nữa loại cảm giác quyến rũ này, thật giống như móng vuốt của một con mèo nhỏ đang cào cào trong lòng Lư tỉnh Trần.
An Sâm cười nhẹ.
“Vậy thực sự là quá đáng tiếc. Tôi còn đang muốn dùng việc công để làm việc tư để dẫn đại minh tinh của công ty đi mà, kế hoạch này thất bại mất rồi.”
“Cậu muốn đưa ai đi?”
Trong lòng Lư Tỉnh Trần bắt đầu phức tạp.
An Sâm không hề do dự nói:
“Bạch Thanh Nhã.”
Chị cả của Anh Thiên, siêu đại minh tinh, đoạt hai cúp vàng thế giới, còn từng nhận được đề cử giải Oscar, trên trường quốc tế cũng có danh tiếng nhất định, sắc mặt bình thường đối với Lư Tỉnh Trần cũng không tệ.
Lư Tỉnh Trần trừng mắt:
“Cậu rất thân với cô ấy? Cô ấy đồng ý rồi?”
Mắt An Sâm cong lên, nụ cười toét thành hình bán nguyệt:
“Chỉ cần tôi mở miệng, cô ấy nhất định sẽ đồng ý.”
Nói xong còn bổ sung thêm:
“Quan hệ của chúng tôi tốt.”
Lư Tỉnh Trần nghẹn một hơi, nửa ngày sau mới thở ra được, nói:
“Ừm… Tôi cũng không biết quan hệ của cậu và nữ minh tinh trong công ty lại thân thiết như vậy. Nhưng quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, đừng để truyền ra tiếng xấu.”
An Sâm thờ ơ nói:
“Yên tâm đi, tôi không khoa trương giống như anh đâu.”
Lư Tỉnh Trần tức đến mức suýt lệch mũi.
Anh thừa nhận lúc anh mới đến Anh Thiên quả thực là từng có ý với Bạch Thanh Nhã, nhưng anh chỉ là mượn một vài hoạt động tặng hoa vài lần, hẹn ăn cơm vài lần, còn chưa chính thức ra tay, đã bị vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia chặn ngang, nào có khoa trương chứ? Lẽ nào tâm muốn chơi chị cả trong công ty của anh lúc ấy đều đã đến mức bị mọi người biết rồi?
Buổi chiều Lư Tỉnh Trần tam tầm sớm về nhà, quản gia Trần đã sớm chuẩn bị tốt lễ phục cho buổi tối, thấy anh bước vào cửa, hỏi trước:
“Nhị thiếu gia, có muốn ăn cơm tối trước rồi mới đi không?”
Loại tiệc tùng này mục đích chủ yếu chỉ là xã giao, căn bản không ăn được cái gì, rượu lại phải không ít. Mọi người có kinh nghiệm đều ăn trước vài thứ gì đó rồi mới đi qua.
Lư Tỉnh Trần ừ một tiếng, hỏi:
“An Sâm đang làm gì?”
“Buổi chiều đi về liền ngủ, lúc này chắc đang viết chữ ở trong phòng sách của đại thiếu gia.”
Lư Tỉnh Thế thích thư pháp, không có việc gì lại luyện chữ, An Sâm cũng có sở thích này, sau khi chuyển vào nhà họ Lư lúc rảnh rối liền mượn phòng sách của Lư Tỉnh Thế luyện viết chữ to.
“Cậu ấy thử lễ phục chưa?”
Quản gia Trần nói:
“Nhìn lướt qua liền nói không cần thử, không thành vấn đề.”
Cậu ta cũng thật bình tĩnh đấy. Lư Tỉnh Trần cũng không nói gì cả, lên tầng thay quần áo, đến thư phòng gõ gõ cửa.
An Sâm vừa viết xong một chữ, cảm thấy hài lòng, thấy anh đi vào, hỏi:
“Anh thấy thế nào?”
Lư Tỉnh Trần nhìn cẩn thận. An Sâm giống Lư Tỉnh Thế đều học trường phái chữ Liễu, nét bút lưu sướng, nhưng đường cong mạnh mẽ mà nội liễm, có loại uyển chuyển lưu loát.
“Không tệ. Đầu bút có lực, rất có ý nhị.”
Ai, ngay cả chữ viết cũng không giống thương Hải.
An Sâm thu dọn giấy bút. Lư Tỉnh Trần thấy dáng vẻ chậm rãi bình tĩnh của cậu ta, nhịn không được đẩy một cái nói:
“Nên đi ăn thôi. Ăn xong rồi thay quần áo tám giờ xuất phát.”
An Sâm ừ một tác, động tác vẫn đâu vào đấy.
Hai người ăn cơm tối xong liền tự về phòng mình thay quần áo. Lư Tỉnh Trần mặc lễ phục màu đen, măng sét đính cúc áo vàng kim, giữa chiếc nơ khảm một mảnh thủy tinh tím, khiêm tốn trầm ổn, hình thức lại rất thời trang.
Anh đi đến cửa phòng An Sâm, đang muốn gõ cửa, cửa đã mở ra trước. Lư Tỉnh Trần chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời.
An Sâm yên lặng đứng tại chỗ. Một thân lễ phục màu trắng, măng sét và áo ngoài đều thêu hoa văn vàng kim, bên trong là áo sơmi nguyên bộ màu trắng, không có nơ, nhưng nếp áo sắp xếp phức tạp rủ xuống trước ngực. Nút gài mở ra từ nút thứ hai, để lộ da thịt trắng nõn dưới cổ cùng xương quai xanh gầy mảnh.
Lư Tỉnh Trần ngây người nhìn mất năm sáu giây, mới phản ứng lại:
“Cậu… Cậu không đeo kính mắt.”
An Sâm ừ một tiếng, ánh mắt nhìn anh dường như mang theo ý cười nhàn nhạt.
Lư Tỉnh Trần khụ một tiếng, nói:
“Không tệ. Rất đẹp trai.”
Khóe mắt An Sâm hơi liếc, khóe môi nhếch lên:
“Anh cũng không tệ, xinh đẹp rực rỡ, có thể đưa lên.”
Lư Tỉnh Trần sửng sốt.
An Sâm khoan thai đi lướt qua sát bên cạnh anh, Lư Tỉnh Trần lúc này mới phản ứng lại: Anh đây là… bị đùa giỡn?
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
47 chương
50 chương