Thần y chi tình: hoàng hậu của tà đế
Chương 16
Tiêu Long cứ dựa theo trí nhớ mà tìm lối an toàn nhất từ vách núi hiểm trở, dần dần thuận lợi xuống được Thanh Vân sơn.
Tiếp sau đó, hắn gia tăng cước bộ, chạy thẳng về hướng nam, một chút cũng không dám dừng lại. Mãi khi tới được nơi cần đến thì cũng là chuyện của ngày hôm sau.
Địa điểm tổ chức Đại hội võ lâm lần này chính là huyện Kỳ Chấn. Từ lâu đã nghe đồn, viên quan cai quản Kỳ Chấn thực chất chỉ là một kẻ thế thân, làm lá chắn che giấu cho một thế lực hùng mạnh - Điền gia.
Điền gia này không theo tà cũng chẳng theo thiện. Họ không kiêng nể gì triều đình, càng chẳng đếm xỉa gì đến chuyện thị phi trong giang hồ. Có vàng bạc ba đời ăn không hết, họ chỉ đơn giản cầu một cuộc sống thuận lợi bình an, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nói cách khác, Điền gia chính là hoàn toàn độc lập, không phụ thuộc vào bất cứ thế lực nào.
Nhưng lần này, Điền gia kia lại đột nhiên đứng ra chủ động đưa yêu cầu muốn dàn xếp cho kỳ Đại hội võ lâm. Quả thật khiến người khác hoài nghi bọn họ rốt cuộc đang tính toán cái gì.
"Trang chủ!" Một loạt âm thanh vang lên. Tiêu Long quay đầu lại nhìn, hóa ra là huynh đệ trong Phục Long sơn trang của hắn.
"Ta muộn mất rồi."
"Trang chủ, người nhầm rồi. Tuy đáng lẽ hôm qua bắt đầu tranh đấu, nhưng cuối cùng Điền gia lại bất ngờ tổ chức một buổi tiệc thực khoa trương, chiêu đãi mọi người chốn giang hồ ăn uống no say."
Một người nhanh chóng nói rõ sự tình cho Tiêu Long và hiển nhiên, tin tức này triệt để quét bay điệu bộ phi thường sầu não mới đây của hắn.
"Thật sao?"
Một người hỏi được hơn mười người đáp. Cuối cùng, Tiêu Long chỉ có thể miễn cưỡng nghe được hai từ: "Đúng vậy."
"Trang chủ à, huynh rốt cuộc có hay không dừng chân nghỉ ngơi một chút? Huynh nhìn xem, cả người chật vật thế này còn ra dáng vẻ gì nữa." Giọng điệu nữ nhi tuy mang ý trách cứ nhưng vẫn có chút thân thiết.
Tiêu Long lúc này mới phát hiện, trong đám đệ tử của sơn trang còn lẫn thêm một mỹ nữ - Vân Cẩm.
Nàng trước kia chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, tự thân sinh tồn. Bất quá ngày nọ, khi bị người ức hiếp lại chạm mặt Tiêu Long, sau đó được hắn thương tình đem về. Hiện tại, Vân Cẩm chính là có thân phận nghĩa muội của Tiêu Long. Bởi thế, dù trong sơn trang, luận về chức vị, nàng không đọ bằng nghĩa huynh nên phần lớn đều xưng trang chủ, nhưng là vẫn có chút thoải mái.
Vân Cẩm bắt được ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Long liền tâm trạng trở nên không vui: "Huynh! Muội chính là đứng đây nãy giờ đấy!"
"A?! Huynh biết. Mắt huynh đâu có kém đến thế. Nào mọi người, ta lúc này xin tạ lỗi với mọi người ngay tại đây. Mấy ngày trước, là ta hấp tấp, là ta nóng vội nên khiến mọi dự kiến ban đầu đều sai lệch hết."
Tiêu Long hắn hiện tại bày ra một bộ dáng vô hại, cười tạ lỗi với mọi người.
Bất quá, vẫn còn vài nhân vật không có suy nghĩ vô tư đến thế, trước sau như một lộ ra dáng vẻ bất an:
"Trang chủ! Ta nghe nói người xém chút đã..." Người lên tiếng là Hàm Tuất, là thuộc hạ hắn tín nhiệm nhất.
Tiêu Long nhìn người nọ muốn nói lại thôi đành thở dài: "Ngươi xem, nhìn ta có giống kẻ đang bị trọng thương không? Chuyện qua rồi mà. Đám người kia cũng đã biết tự lượng sức mình."
Đúng thế. Thương tích của Tiêu Long sớm đã khỏi, chỉ là sư đồ Mạc y viện chút lý do để cản hắn xuống núi thôi, muốn hắn dành thời gian dưỡng sức.
Dù không rành y thuật, nhưng hắn cũng chả phải kẻ ngốc ngay cả bệnh tình của bản thân cũng không biết gì.
Cuộc hàn huyên này rốt cuộc kéo dài hơn nửa canh giờ. Tiêu Long hắn phải vất vả lắm mới triệt để trấn an được mọi người, đặc biệt là nha đầu Vân Cẩm.
°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°
Để tạo ra chút bất ngờ cho mấy kẻ tiểu nhân giả trang quân tử, Vân Cẩm đề nghị Tiêu Long hãy đợi đến lượt đấu của mình hẳn xuất hiện. Nàng thật sự muốn đem mấy kẻ nào đấy đang vui vẻ phơi nắng nhấn xuống vũng bùn bẩn thỉu.
Tất cả người của Tiêu Long, cả kể hắn đều tán thành. Một màn diễn thú vị thế này nỡ lòng nào từ chối được?
Mà quả nhiên, Vân Cẩm nói không sai. Khi tới lượt của Tiêu Long, ai cũng nghĩ hắn sẽ không xuất hiện, đồng nghĩa tư cách tranh đấu trong Đại hội lần này của hắn liền bị hủy.
Thế nhưng sau ba hồi gọi tên, Tiêu trang chủ của Phục Long sơn trang xuất hiện, tiêu soái bước lên đài cao giao đấu. Cùng đối thủ tiếp hơn mười chiêu liền thắng bại phân định, Tiêu Long nhịn không được khóe môi cong lên một đường.
Tiếu ý kia rõ ràng chứng tỏ hắn là đang thực thỏa mãn.
Người của Phục Long sơn trang hô hoan như thể muốn lập tung mọi thứ; vài kẻ nào đấy lại như muốn đứng hình, kinh ngạc đến không nói gì được.
Trong khoảnh khắc ấy, chốn giang hồ liền có thể năm sáu phần xác định được ai là kẻ ngụy quân tử?
Chỉ là chuyện tiến đến mức này vẫn còn vài tên ngu xuẩn không biết điều, muốn dựng cớ để tước bỏ quyền tranh đấu của Trang chủ Phục Long sơn trang.
Bất quá đấy điều là một ảo tưởng. Quyền phân định ngay từ đầu vốn nằm trong tay người của Điền gia. Họ nói được liền không ai có thể thay đổi.
°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°
"Huynh thấy chưa? Cách này của muội thực hảo. Kẻ nào chột dạ đều cứng người như bức tượng."
Trên bàn tiệc, Vân Cẩm tuy đang ngồi giữa một đám nam nhân, nhưng đây đều là người của Phục Long sơn trang, vốn là bằng hữu vào sinh ra tử, nàng không nghĩ cần phải giữ chút thể diện nữ nhi.
Lại thêm, họ là đang bàn chuyện vui, những người khác cũng không có ý ngồi yên nghe chuyện, tức thì đều tranh nhau nói. Mỗi người thêm một hai câu, phút chốc liền ồn ào không sao tả nỗi.
Người tửu lượng tốt cỡ nào cũng phải say. Vân Cẩm trước giờ không thích uống rượu, chỉ đành nhìn nghĩa huynh cùng mấy người khác từ từ bị chuốc say đến quên trời quên đất. Bộ dáng uất ức nọ cũng chả còn ai quan tâm.
Cuối cùng, tiệc chưa tàn thì nàng cũng tự mình ly khai, dự tính tản bộ đôi chút, hưởng thức ánh trăng. Chỉ là rời phòng chưa được mấy bước lại chạm mặt vài người thuộc mấy môn phái khác.
Vân Cẩm trong giang hồ kỳ thực phi thường nổi danh. Dung mạo tuyệt sắc khuynh nước khuynh thành, nàng trong mắt nam nhân sớm đã không còn là phàm nhân nữa, mà là một tiên tử.
Đại mỹ nữ như Vân Cẩm nàng hiển nhiên là vạn người hảo cầu.
Bất quá, tâm tình hiện tại không thích hợp tiếp chuyện người ta, hà cớ gì cần bắt ép bản thân? Nàng định đơn giản nói vài lời khách sáo liền bỏ đi, chỉ là có kẻ nào đấy rất khó ưa, lời không nên nói mà vẫn cậy mạnh nói ra:
"Các huynh đệ đừng phí sức dỗ ngọt nữa. Nữ nhi nhà người ta thập phần thông minh nha. Sớm biết phượng hoàng nên ở đâu khoe sắc, còn cần gì tá túc ở nhà rơm lá rách chứ?"
"Vị đại ca này nói thế thật có chút không hợp lý."
Vân Cẩm không hề lộ ra điệu bộ tức giận như muốn mắng người, trái lại, nàng hiện tại chính là bày ra một dáng vẻ phi thường câu nhân, giọng nói nhẹ nhàng mà mị hoặc:
"Tham? Này chỉ là một từ "tham". Con người là phàm nhân, lòng tham tất yếu đều có. Chỉ là... người này lòng tham có đáy trong khi kẻ khác lại là đáy sâu vô tận, không cách nào lấp đầy."
Nói rồi, Vân Cẩm chẳng đợi bọn họ kịp phản ứng, lập tức phất tay áo bỏ đi. Một câu ngươi đừng đánh đồng bản thân với người khác chỉ có thể mắng thầm trong lòng. Dù sao, nàng không muốn vô cớ gây thù cho Phục Long sơn trang.
Vân Cẩm tản bộ dưới ánh trăng đêm, tự mình cảm thụ sự thoái mái, không ngờ lại trùng hợp gặp được người quen:
"A?! Mạc thần y?"
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
44 chương
79 chương
89 chương
3 chương
2 chương
72 chương