Sau đó Dư Chửng cùng Mạc thần y rất hay ra ngoài, có khi mấy hôm liền không về. Thương thế của Tiêu Long đều do Lệ Băng chăm sóc, bù lại hắn cũng dạy võ công cho nàng thay Dư Chửng. “Sai rồi, đừng gồng mình quá.” Tiêu Long miệng ngậm một nhành cỏ, ung dung ngồi trên một chạc cây to nhìn Tạ Lệ Băng luyện võ, bộ dáng thật an nhàn đến cực điểm. “Ta đi nấu thuốc cho ngươi.” Nàng nhìn Tiêu Long khẽ lắc lắc cổ tay, hắn rõ ràng là bất bình chuyện nàng bắt hắn uống thuốc đắng nên đày đọa nàng mà, nghĩ vậy liền bồi thêm: “Thuốc hôm nay cho thêm vài phần mướp đắng.” Tiêu Long vội phun ra nhánh cỏ, nhìn nàng trân trối: “Này! Đừng mà! Tạ cô nương, không, không phải, là Tạ tiểu thư!” “Sư phụ và Dư sư huynh hiện tại là nhà của ta, không quyền không thế ngươi gọi tiểu thư làm gì?” Nói rồi, nàng cũng chẳng đợi hắn kịp phản ứng mà đi vào trong nhà. Có qua có lại - khoảng thời gian Tiêu Long ở đây chỉ có thể dùng bốn từ này để miêu tả quá trình sống chung của họ: Tiêu Long mỗi ngày đều bắt nàng tập thể lực đến chết đi sống lại – thuốc của nàng đưa cho hắn mỗi ngày đều đắng đến nhẫn tâm. Không ai nhường ai cả. “Uống thuốc.” Nhìn tên nam nhân trầm ngâm nhìn trời đã gần một canh giờ kia, Tạ Lệ Băng nhíu mày khó hiểu. Hắn lại phát điên cái gì rồi sao, nhìn qua thì cũng có mây thôi, không có gì đẹp mắt. “Tạ cô nương thử nói chừng nào ta mới có thể xuống núi đây.” Khuôn mặt hắn hơi trầm xuống nhìn Tạ Lệ Băng, Tiêu Long hắn tuy không được xem là tuấn tú nhưng khuôn mặt vẫn rất nam tính: lông mày rậm đen, tràn đầy cương dương, mắt hẹp dài lúc nào cũng sáng tỏ như quang minh, mũi cao, môi mọng, lại thêm khuôn mặt góc cạnh. Vừa nhìn vào liền biết hắn là người có thể hô phong hoán vũ trong giang hồ. Vốn định nói ‘Ngươi muốn đi lúc nào cũng được.’ nhưng nhớ lại Dư Chửng đã từng dặn không cho hắn xuống núi lúc này, Tạ Lệ Băng đành đạm đạm nói: “Ngươi còn thương rất nặng, ít nhất cũng phải chờ thêm nửa tháng nữa.” Nhìn vẻ mặt thành thật của Tạ Lệ Băng, Tiêu Long không nghi ngờ, thuận tay tiếp nhận chén thuốc một hơi uống hết: “Kẹo.” Nhìn khuôn mặt nam tính như hắn hướng mình vòi kẹo như tiểu hài đồng Tạ Lệ Băng dở khóc dở cười: “Không có.” làm hắn nhăn mày như muốn khóc, chạy đôn chạy đáo kiếm nước. “Sư muội, ta và sư phụ mới đi hơn một tuần mà ngươi lại làm hắn thê thảm vậy rồi sao?” Dư Chửng từ ngoài vào thấy Tiêu Long chạy khắp nơi như vậy thầm than trong lòng. “Sư huynh, huynh và sư phụ xử lý thế nào rồi?” Nhìn Dư Chửng một thân phong trần, tuy y vận hắc phục nhưng vẫn nhìn ra được vài nếp nhăn cùng bụi đường, Tạ Lệ Băng ái ngại hỏi. “Đã xong rồi, hai môn phái kia cũng bị Phục Long sơn trang cùng mấy người ‘bằng hữu’ giang hồ của sư phụ thu phục rồi.” Ngồi xuống uống ngụm trà, Dư Chửng từ tốn nói. “Dư Chửng! Đệ chơi xấu, dám lén ta đi thu phục họ một mình!” Không biết từ đâu, Tiêu Long nhảy ra hướng Dư Chửng đánh tới, y hoảng hốt nhảy tránh đi, cả hai cùng nhau quần ẩu trong nhà gần tám trăm hiệp, sau đó Dư Chửng bị Tiêu Long quật ngã nằm đè lên. “Ta đánh chết đệ, dám gạt ta!” Tay của Tiêu Long chuẩn bị vạch mạn che mặt của Dư Chửng thì bỗng không cử động được, cứng ngắc giơ giữa không trung. “Mạc thần y à, ta chỉ muốn xem mặt đệ ấy chút thôi mà, này…” Dở khóc dở cười, Tiêu Long buồn bực nhìn ra cửa, bóng dáng Mạc thần y nhanh chóng đi vào. Lão bất bình nhìn Tiêu Long: “Tiêu Long, Dư Chửng không thích cho người khác thấy mặt, rốt cuộc ngươi nghe hiểu không?” Đây là lần đầu Tạ Lệ Băng thấy Mạc thần y căng thẳng như vậy, nhìn không ra chút dáng vẻ hay đùa thường ngày. “Mạc thần y, ta biết rồi, không đùa nữa, mau giải huyệt đạo cho ta.” Tiêu Long giọng rầu rĩ nói, vốn hắn mới là kẻ bị hai người họ lừa, sau cuối cùng hắn lại là kẻ hại người vậy? Mạc thần y liếc Tiêu Long một cái rồi mới giải huyệt cho hắn, Tiêu Long vừa đứng lên định tạ lỗi Dư Chửng thì y đã đi thẳng. “Nè! Là hai người lừa ta trước mà! Này!” Tiêu Long trợn mắt nhìn Dư Chửng, sau đó bực tức quay qua nhìn Tạ Lệ Băng, nhưng nàng không thèm để ý mà tiếp tục chăm chú nhìn vào chung trà Dư Chửng chỉ mới uống phân nữa. “Tức chết mà, cả ba đều lừa ta, rõ ràng ta đã hồi phục!” Tiêu Long bất bình nói xong một câu rồi mới bỏ đi. Buổi tối trên núi rất đẹp, trăng sáng chiếu khắp nơi, vài tiếng côn trùng kêu rả rích nhưng lại làm lòng người sầu muộn. Tạ Lệ Băng nhìn Tiêu Long trước mặt mình đang thu xếp hành lý khẽ thở dài: “Muốn đi thì đợi trời sáng, ngươi đâu rành đường Thanh Vân sơn.” Tiêu Long mím môi nhìn Tạ Lệ Băng, mắt hắn tối nay nhìn rất đặc biệt, như có lời muốn nói: “Tạ cô nương, ta phải đi sớm, ngày mai là Đại hội Võ lâm rồi, lần này còn có lệnh bài Minh Chủ đó. Đúng rồi, nếu ta làm Minh Chủ Võ Lâm thì ta có lời muốn nói với cô.” Cười ngốc ngếch nhìn Tạ Lệ Băng, Tiêu Long thấy mặt có chút nóng vội quay đi. “Ngươi làm Minh chủ với ta có quan hệ gì mà phải làm xong mới nói với ta.” Quái dị nhìn Tiêu Long, Tạ Lệ Băng khó hiểu. Thật sự là có quan hệ gì nhau chứ? Tiêu Long co quắp khóe miệng phi thân vào màn đêm, bỏ lại mình nàng nhíu mày khó hiểu.