Tào Tặc

Chương 195

Chu Du ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu. Đối với chuyện Lỗ Túc di dời tài sản, y vốn không biết nhiều lắm. Lần trước khi đến nhà Lỗ Túc mượn lương thực, thân là thương gia đệ nhất đất Hoài Nam, trong nhà lại chỉ có hai khốn gạo, Chu Du đã cảm thấy có điểm bất bình thường. Chỉ là lúc đó y cũng không suy nghĩ gì nhiều. Hôm nay xem ra, chuyện Lỗ Túc chuẩn bị di dời sản nghiệp khi đó chứng tỏ gã đã định sẽ phản bội rõ ràng. So với Lỗ Túc, lần này Chu Du đến Giang Đông lại có vẻ rất vội vàng. Chỉ xét riêng điểm này thôi, có thể thấy được Lỗ Túc là người cẩn trọng, mưu trí hơn người rồi. Gã một thân mưu trí, suy tính công việc cũng hết sức chu toàn. Đây cũng là điểm Chu Du coi trọng nhất ở Lỗ Túc. Kim thiền thoát xác… …Đích thực là rất hình tượng! Bỏ lại lớp xác vô dụng ở Hu Thai, lặng lẽ thoát thân. Nhưng Tuân Diễn có thể nhìn thấu kế hoạch của Lỗ Túc khiến Chu Du cũng phải cảnh giác nhiều. Tuân Diễn là Tam Nhược, hữu nhược hưu nhược văn nhược, đặc biệt là văn nhược của y cực giỏi. So với Tuân Đàm, một người biết cách che giấu rất giỏi, thì Tuân Diễn lại có vẻ bình thường hơn. Chu Du vốn vẫn coi Tuân Diễn như bậc trưởng bối, nhưng thực ra, cũng không thể nói rõ Chu Du có bao nhiêu phần coi trọng Tuân Diễn. Có lẽ bản thân Chu Du nên xem lại cách nhìn người của y chăng? Đôi mắt sáng rực, có thần của Chu Du chợt lấp lánh, khóe mắt y khẽ giật giật. -Chuyện này lên làm thế nào đây? Y nhẹ giọng cười, nói: -Tuân Diễn không phải là người thích xen vào chuyện của người khác như vậy. Lỗ Túc gật đầu: -Chúng ta nên nhanh chân một chút, tiện thể hỏi han Trương Tử Bố xem sao. -Rất hợp ý ta. Chu Du và Lỗ Túc cùng phi thân lên ngựa, đuổi theo xe ngựa của Trương Chiêu. Sau đó, hai người đến được chỗ xe ngựa, cùng Trương Chiêu ngồi trong xe ngựa, chăm chú bàn luận, từng câu từng chữ đều là về lịch sử của Ngô huyện. Cuộc nói chuyện rất dài. Những năm cuối triều Thương, Chu Thái Vương, trưởng tử Thái Bá, thứ tử Trọng Ung vì trốn tránh vương vị. Chu Nguyên Bản ở chân núi Tống Kỳ, cùng người dân nơi đó thành lập nên Câu Ngô. Thời đầu của Tây Chu, Võ Vương không vừa mắt với Thương hậu, nhưng lại phong là Chư hầu của Ngô quốc. Năm 514 trước Công Nguyên là năm nguyên niên Hạp Các, Ngũ Tử Tư xây dựng đại thành Hạp Nháo, ở Ngô huyện ngày nay. Sau khi trải qua trận chiến Ngô Việt, thời Chiến quốc thay đổi. Ngô huyện từ một thành nhỏ nơi biên ải hoang vu dần biến thành nơi phồn hoa bậc nhất Giang Đông. Ban đầu, Ngô huyện nằm ở Hội Kê quận. Năm thứ tư Vĩnh Kiến cũng chính là năm 129, Hội Kê quận phân thành hai. Đi theo hướng tây, sẽ thấy Ngô quận đang được xây dựng. Ngô huyện vốn nằm trong Hội Kê quận, đi qua Thiên Thiệp Trì là đến Sơn Âm huyện. Từ nay về sau, Giang Đông hình thành hai quận. Nơi này ở thời hậu thế chính là Tô Châu, thiên đường chốn nhân gian. Khi đoàn người đến Ngô huyện, trời đã về chiều. Tôn Sách dẫn chư thần Giang Đông ra ngoài Ngô huyện mười dặm để chào đón, biểu thị sự coi trọng đối với sứ đoàn. Nhưng Tào Bằng lại không thấy Tôn Sách. Bởi vì Tuấn Diễn đi trước, liền rời khỏi xe ngựa, cùng Vương Lãng, Trương Chiêu tiến lên. Đây cũng là hành động thể hiện sự tôn trọng với Tôn Sách. Tào Bằng và Hạ Hầu Lan ngồi trên xe, theo đại đội nhân mã đi vào cửa thành Ngô huyện. Tức thì, sứ giả do Tôn Sách phái tới sắp xếp dịch quán hoa lệ nhất Ngô huyện cho mọi người nghỉ tạm. Bọn Tuân Diễn, Đặng Tắc bởi vì phải đi dự yến tiệc nên không vào dịch quán nghỉ ngơi luôn. Sau trận đánh Đan Đồ, Tào Bằng và Hạ Hầu Lan cũng đã có uy danh trong sứ đoàn. Chính vì thế, sứ đoàn rất ung dung đi vào trong sân viện đang rộng mở. Trong sân viện này có thiết kế một chuồng ngựa riêng, hành lang gấp khúc và đình viện. Phía sau tòa ốc, còn có một rừng trúc, nhìn có vẻ rất thanh tịnh. Tào Bằng và Hạ Hầu Lan đưa thẳng ngựa xe vào sân, gọi vài tên gia tướng, vận chuyển hành lý trên xe xuống. Một tên tiểu nhị của dịch quán lẽo đẽo bám theo. Đây chính là sự coi trọng Giang Đông giành cho Tuân Diễn. Bọn họ đã sắp xếp cho đoàn người một gã tiểu nhị, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ. Nếu đoàn người có gì bất mãn, hoàn toàn có thể nói với tiểu nhị, để gã truyền đạt lại. Tên tiểu nhị này tuổi cũng không lớn, ước chừng trên dưới hai mươi. Vóc người của gã không cao lắm, thế nhưng lại khiến người có cảm giác gã rất giàu kinh nghiệm. Da gã ngăm đen, bàn tay thô to, tựa hồ như sống bằng nghề nông nhưng gã có khí chất tốt, lại có chút phong độ của người trí thức, ăn nói lại kính cẩn, rất có trật tự, trên dưới. Gã đứng cạnh Tào Bằng trên cửa hiên, nhìn mấy tên gia tướng dỡ hành lý bận rộn. Tào Bằng cũng không qua hỗ trợ, chỉ đứng đó hiếu kỳ. Đúng lúc này, hai gã gia tướng khiêng một cái rương từ trên xe xuống. Có lẽ bởi lặn lội đường sá xa xôi, cái rương hơi lỏng khóa. Mọi người vừa nhấc cái rương lên, rời khỏi xe ngựa, chợt nghe loạch xoạch một tiếng, sách vở trong rương rơi lả tả trên mặt đất. Tuân Diễn là người thích đọc sách, dù là đi sứ Giang Đông cũng sẽ mang theo một rương sách. Tào Bằng vừa thấy thế, vội vã chạy lại. -Nhanh mau thu lại sách vào, bằng không tiên sinh mà trở về, chắc chắn sẽ trách tội đấy. Sau đó, hắn xoay người lại, nói với tiểu nhị: -Ngươi có thể tìm một cái rương khác cho tiên sinh được không? -Dạ! Tên tiểu nhị vội vã đáp lời, nhanh chân chạy ra, chỉ một chốc sau, gã đã khiêng một cái rương gỗ đến. Nhìn đống sách trên mặt đất, Tào Bằng cũng thoáng đau đầu: -Trước mắt cứ bỏ mấy quyển sách này vào trong phòng đã, sau đó ta sẽ làm tiếp. Mỗi một quyển sách đều được sắp xếp theo một thứ tự nào đó, cũng là có chủ ý riêng. Tào Bằng mang cái rương để vào trong phòng, sau đó cùng các gia tướng, trải từng quyển sách lên mặt đất, trên sàn nhà trong phòng. Tên tiểu nhị nhanh nhẹn mang tới hai cây nến lớn thắp trong phòng. Sau đó, gã đứng ở cửa, nhìn Tào Bằng sắp xếp từng quyển sách một. Nhưng nhìn một hồi, gã chợt nhíu mày, tiến lên một bước, nói: -Ta có thể giúp ngài thu dọn được không? -Được. -Ngài đặt quyển sách kia sai vị trí rồi. Quyển này là "Hàn thi", không nên đặt chung vào mục "Thơ". Còn mấy quyển nữa cũng đặt sai rồi. -Ngươi biết chữ sao? Tào Bằng không khỏi hiếu kỳ hỏi. -Đúng, ta có đọc một ít sách. Tên tiểu nhị nói, giọng đặc sệt tiếng địa phương, nhưng nội dung đại khái Tào Bằng vẫn hiểu được. Tức thì hắn vẫy tay, để tên tiểu nhị đến hỗ trợ. Tên tiểu nhị cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Tào Bằng. Gã vừa nhìn đống sách bừa bãi, vừa nhìn chằm chằm vào từng quyển sách, ánh mắt rực sáng. -Ngươi thích đọc sách? -Đương nhiên rồi. Tên tiểu nhị và Tào Bằng cứ đối đáp câu một. -Nếu biết chữ, sao lại phải ủy khuất làm tiểu nhị cho dịch quán này làm gì? -Chuyện này… Tên tiểu nhị nhìn Tào Bằng vẻ buồn bã, nhẹ giọng nói: -Tổ tiên nhà ta đều là nông phu, tới thời của ta cũng đều là những người thích đọc sách. Hơn nữa, huynh đệ, tỷ muội nhà ta cũng nhiều, nhưng lại không có nhiều ruộng đồng để chia. Năm ngoái, Ngô hầu chiếm Hội Kê, triệu tập lao dịch trong vùng. Những gia đình nhà giàu ở quê nhà ta không muốn hưởng ứng lệnh triệu tập, nhưng lại không thể không đến. Chính vì thế, các gia đình phú hào bị chọn chiêu mộ liền tìm người thế thân đi lao dịch. Chính vì thế, ta ở nhà vốn cũng chẳng có việc gì, liền được báo danh. Hắc hắc, cũng nhờ thế mà nhà giàu kia đã tặng ta hai quyển sách này. Tên tiểu nhị nói nghe rất ung dung. Hình như chuyện đi lao dịch thay cho người khác, chỉ đánh đổi bằng hai quyển sách này với gã đã là đủ lắm rồi, vì vậy gã mới có vẻ thỏa mãn như thế. -Là sách gì thế? -A, một quyển là "Kiền tượng lịch", quyển còn lại là "Cửu chương toán thuật". Kiền tượng lịch ư? Tào Bằng chưa từng nghe nói đến. Nhưng Cửu chương toán thuật hắn có biết. -Nói như thế, ngươi rất giỏi toán học sao? Tên tiểu nhị lắc đầu, cười: -Sao có thể nói là giỏi được, chẳng qua chỉ là biết mà thôi. Nhờ có tên tiểu nhị giúp đỡ, Tào Bằng chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong xuôi. Hắn hợp sức với tên tiểu nhị mang chiếc rương gỗ đặt trong góc nhà. -Ta là Tào…A, Tuân Bằng, còn chưa thỉnh giáo tên ngươi? Tào Bằng nói hớ, thiếu chút nữa đã mắc sai lầm. May là hắn phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng sửa lại. Tên tiểu nhị cười cười: -Tại hạ là Nhàn Trạch, là người Sơn Âm ở Hội Kê. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ phụ trách chuyện ăn ở của mọi người. Nếu có chuyện gì, ngài có thể nói cho ta biết, ta sẽ dốc sức giải quyết giúp ngài. -Như vậy thật phiền… Tào Bằng nói được nửa chừng, chợt ngậm miệng lại. Nhàn Trạch? Tên tiểu nhị trước mắt hắn lại chính là Nhàn Trạch sao? Trong Tam quốc diễn nghĩa, Nhàn Trạch đã giành được thắng lợi trong trận chiến Xích Bích, là mưu sĩ của tôn quyền. Gã cũng là người đầu tiên nhìn thấu kế Tào Tặc khổ nhục trong chuyện Chu Du đánh Hoàng Cái, liền tình nguyện hành động, giả vờ hiến thư xin hàng Tào Tháo. Sau này, Tào Tháo phát hiện nhưng mặt gã vẫn không đổi sắc, lại còn dùng miệng lưỡi sắc sảo, buộc Tào Tháo phải tin vào thư trá hàng. Người này cũng là nhân vật then chốt trong trận chiến Xích Bích. Sau này, Lưu Bị vì muốn báo thù cho Quan Vũ mà thân chinh đến Đông Ngô, lại được Nhàn Trạch tiến cử Lục Tốn. Sau đó, mới có chuyện Lưu Bị gửi gắm ở thành Bạch Đế… Tào Bằng thật không ngờ nhân vật trọng yếu như vậy của Đông Ngô sau này hiện lại là tiểu nhị của dịch quán, lại còn là người thế thân cho kẻ khác. Nhất thời, Tào Bằng hơi mơ hồ. Tên Nhàn Trạch này có thực là Nhàn Trạch trong khổ nhục kế sau này hay không? Tuân tiểu đệ, Tuân tiểu đệ? -A, chuyện gì? -Nếu như không còn chuyện gì nữa thì ta cáo từ đã. A, ta sẽ ở chỗ ngôi nhà sát cổng của dịch quán. Nếu có chuyện gì, ngươi cứ phái người đến nói với ta là được. Nhàn Trạch mỉm cười, cáo từ. Tào Bằng nhìn lướt qua rương sách trong góc phòng. -Nhàn đại ca. -A? Nhàn Trạch dừng chân, xoay người nghi hoặc nhìn Tào Bằng: -Ngươi gọi ta là gì? -Ha ha, tuổi tác của ngươi lớn hơn của ta, gọi ngươi một tiếng đại ca cũng là chuyện nên làm thôi. Ngươi chờ một chút. Nói xong, Tào Bằng xoay người mở cái bọc của hắn, lấy từ trong đó ra một quyển sách, rồi nhanh chân bước lên vài bước, tới trước mặt Nhàn Trạch, nhét vào tay gã. -Đây là cuốn sách thường ngày ta hay đọc. Ta thấy Nhàn đại ca ngươi là người thích đọc sách, hơn nữa, ngươi lại giúp ta nhiều như thế. Có ơn phải báo, quyển sách này ta cho ngươi mượn xem. Chừng nào không muốn xem nữa thì trả ta. Bình thường nếu có muốn đọc sách thì tới tìm ta. Chỉ cần tiên sinh nhà ta không có nhà, đống sách ở đây ngươi có thể đọc được. Nhưng, hì hì, ngươi cũng phải giúp ta thu xếp vài chuyện mới được. -Sách ở đây ta đều có thể xem sao? Con mắt Nhàn Trạch sáng rỡ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Tào Bằng nở nụ cười, ra sức gật đầu. Nhàn Trạch mừng rỡ tiếp nhận quyển sách của Tào Bằng, rồi vái chào sát đất, ra chiều cảm tạ. Nhìn bóng lưng gã lảo đảo rời đi, Tào Bằng chợt cảm thấy cảm khái. Người chưa trải qua sóng gió, nghèo khó khó có thể thành người, ông trời vốn không công bằng. Từ xưa, anh hùng ra luyện ngục, cho tới giờ, phú quý lẫn phàm trần. Đây là những gì hắn học được trong một tin nhắn ngắn ngủi của chiếc điện thoại thu được trong kiếp trước. Ngày hôm nay nhớ lại, Tào Bằng thực cảm thấy lời nói kia cũng có vài phần chính xác. Nghèo khó, đối với một số người cũng là một sự đau khổ, nhưng với một số người đó lại chính là tài sản quý giá. Nhưng Tào Bằng không biết Nhàn Trạch hiện nay đã từng trải qua cảnh khốn cùng nào rồi rơi vào trốn phàm trần này? Nghĩ tới đây, Tào Bằng khẽ thở dài. Đêm đó, Tuân Diễn và Vương Lãng rất khuya mới trở về dịch quán. Tuân Diễn hơi có men say. Khi trở về, thậm chí y còn không nói gì với Tào bằng, chỉ nhanh chóng đi nghỉ ngơi. Ngày hôm sau chỉ là bữa tiệc rượu tẩy trần, đón gió. Song phương cũng chưa thực sự bắt đầu đàm phán. Ngày mai, một cuộc đấu sẽ được bắt đầu… Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Tào Bằng đã dậy từ sớm. Minh Trạch dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn đồ dùng. Tào Bằng dùng muối sạch, sau đó lại tẩy sạch gương mặt. Sửa sang sạch sẽ xong, hắn mới gặp mặt Tuân Diễn, Hạ Hầu Lan. Ăn xong điểm tâm, Tào Bằng liền theo Tuân Diễn đến phủ Ngô hầu trước. Đây chính là chuyện trao đổi đầu tiên, chính phó sứ đều phải đến tham gia. Phủ Ngô hầu thật ra trước đây là phủ Thái thú của Ngô quận. Bên ngoài cửa phủ từ lâu đã có những người xếp thành hàng, ăn mặc chỉnh tề. Tôn Sách mặc y phục màu đỏ thẫm, đứng ngoài cửa phủ nghênh đón. Theo lễ của nhà Chu, người đi đầu bao giờ cũng phải mặc một bộ y phục màu đỏ. Không chỉ Tôn Sách, mà ngay cả bọn Tuân Diễn, Vương Lãng cũng ăn mặc như thế. Tào Bằng hiện đang ở thân phận thư đồng, vốn cũng không cần biết đến những quy củ này, luôn mặc bộ trường bào màu xám tro. Hắn đứng phía sau Tuân Diễn, cẩn thận quan sát Tôn Sách. Nhưng vị tiểu bá vương Giang Đông này dáng người cxung không cao hơn, cũng tầm 7-8 bộ, thế nhưng Chu Du vấn vi thường gã. Nhưng ngoại hình người này so với Chu Du lại có vẻ tráng kiện, chắc nịnh hơn. Dung mạo cực kỳ đẹp, mặt tựa như ngọc, mắt sáng rực. Quả nhiên, không hổ là Tôn Lang nổi danh cùng Chu Du. Hơn nữa, so với Chu Du, khí dương nguyệt của Tôn Sách quá nặng, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng đủ thấy sự dũng cảm của y rồi. Đưa bọn Tuân Diễn vào trong phủ Ngô hầu xong, Tào Bằng tự động ở lại tiền đình. Trong phủ, mọi chuyện ăn uống đều được an bài thỏa đáng cho bọn họ. Tất cả tùy tùng tạo thành từng nhóm ba, nhóm bốn người cùng tập trung một chỗ, châu đầu ghé tai, khẽ nói nhỏ. Tào Bằng có vẻ không quen, ngồi đơn lẻ trong hành lang của hiên nhà quanh co. Hắn ngắm cây Thiết Lưu Tinh trong tay, đầu lại suy nghĩ chuyện khác. Không biết đã qua bao lâu, chợt nghe có tiếng một người quát lên: -Người là Tuân Bằng? Ngươi là Tuân Bằng đúng không? Dám khi Giang Đông ta không có người sao? Là giọng nói của một nữ tử! Tào Bằng ngẩng đầu, lộ vẻ nghi hoặc… -Ngươi chính là Tuân Bằng ư? Người con gái đứng trước mặt Tào Bằng lớn tiếng hỏi. Đúng, là con gái, chứ không phải là nữ nhân! Nàng ta phỏng chừng tầm mười hai, mười ba tuổi, mặc một bộ chiến bào đỏ thẫm, có thể thấy nàng ta già dặn hơn tuổi tác thực rất nhiều. Gương mặt nàng ta vẫn còn nét trẻ con, ngay đến dáng dấp tức giận cũng khiến người ta thấy đáng yêu. Tào Bằng còn chưa kịp nghĩ ra Tuân Bằng là ai! Nhưng tất cả đám hộ vệ sứ đoàn đứng quanh đó đều không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, làm lộ thân phận của hắn. Chỉ trong nháy mắt người con gái mặc y phục đỏ thẫm này xuất hiện, việc canh gác trong đình viện đã nâng cao lên mấy lần. Cả đoàn quân xe Giang Đông vốn đang uể oải chợt trở nên đằng đằng sát khí. Hơn mười người quân tốt lặng yên tiến lên, thoáng cái đã cắt đứt mối liên hệ giữa Tào Bằng và hộ vệ sứ đoàn. Đợi đến khi đám hộ vệ sứ đoàn kịp phản ứng, muốn đứng cạnh Tào Bằng đã không còn kịp nữa. Tào Bằng ngắm nghía cây Thiết Lưu Tinh, một lúc lâu sau mới nói: -Ta chính là Tuân Bằng. Đã qua bao nhiêu ngày như vậy rồi hắn vẫn chưa quen với cái tên Tuân Bằng này… Tào Bằng không biết người con gái đứng trước mắt rốt cuộc có lai lịch như thế nào nhưng nhìn điệu bộ của nàng ta đủ biết là tới tìm hắn gây chuyện. Nếu đã muốn gây chuyện, hắn cũng sẽ không khách khí. Vì vậy, hắn vẫn ngồi yên trước cửa hiên, đảo mắt nhìn nàng ta, rồi lại nhìn ra phía sau nàng ta. Mười mấy thị tỳ đều đeo đao vác cung, dáng dấp như đấng mày râu. -To gan, tên tiểu gia nô kia, nhìn thấy tiểu thư nhà ta còn không mau hành lễ ngay. Một tên thị tỳ thấy Tào Bằng ngồi yên trên cửa hiên ngắm kim đao thì nhất thời giận tím mặt, lớn tiếng quát. Tào Bằng nhướng mày: -Ta là thư đồng, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một thị tỳ, ngươi có tư cách gì để nói ta? Không biết ta và chủ tử ngươi đang nói, ngươi chỉ là một thị tỳ nhỏ nhoi cũng dám tự ý mở miệng. Thật đúng là không biết trong phủ Ngô hầu có quy củ hay không nữa? -Ngươi… -Ngươi cái gì? Ngươi cũng không hỏi xem hôm nay là ngày bao nhiêu. Một tiểu cô nương như ngươi không chăm lo cho gia đình lại vác đao múa thương, chạy đến nơi này. Ngô hầu dạy dỗ ngươi thế nào thế? Lẽ nào ngươi chưa từng đọc qua nữ giới, không hiểu quy tắc sao? Tính tình Tào Bằng luôn luôn kiên cường. Đừng thấy hắn bình thường nho nhã, yếu đuối, nếu có người dám tới cửa gây chuyện, hắn nhất định sẽ không chịu cúi đầu khuất phục. Đám nữ nhân này rõ ràng tìm đến đây gây sự, vậy thì hắn cũng sẽ không khách khí. Có câu nói "Hảo nam bất hòa nữa đấu" (Ý nói con trai tử tế không chấp nữ nhi) nhưng vấn đề là có những khi ngươi không thể khách khí được. Để mặc cho đám nữ nhân này lớn miệng hò hét mà vẫn cúi đầu mới thực là nhục nhã. Nữ hài nhi kia tức giận cắn môi, đôi mắt ngập tràn lửa giận. Đấu võ mồm nàng ta thật sự không phải là đối thủ của Tào Bằng. Nàng ta nổi giận, chỉ thẳng vào Tào Bằng: -Còn không giáo huấn tên cẩu nô tài kia cho ta. Hai tên thị tỳ đứng phía sau nàng ta lắc mình bước ra, rút thanh bảo kiếm định giáo huấn Tào Bằng. Trong mắt các nàng, Tào Bằng chỉ là một tên tiểu thư sinh, xem ra thì cũng có mồm mép lợi hại, nhưng không phải là người khó đối phó. Thế nhưng hai nữ tỳ này vừa bước được một bước, một bóng hình màu đỏ đã xé gió lướt tới. Tên thị tỳ vung kiếm, bổ về phía bóng ảnh kia, chợt cảm thấy cánh tay rung lên. Một luồng kình lực quỷ dị vọt tới, khiến cả hai nàng nhất thời tê rần cả người, thanh bảo kiếm trong tay không giữ được rơi xuống đất. Tào Bằng đứng dậy, giậm chân cách chỗ cũ hai bước, tay vẫn nắm Thiết Lưu Tinh, chợt lui về lại chỗ cũ. Bóng ảnh màu hồng kia chính là Thiết Lưu Tinh trong tay hắn. Muốn sử dụng Thiết Lưu Tinh này cốt yếu là phải nhanh tay lẹ mắt! Thiết Lưu Tinh trong tay Tào Bằng còn xa mới đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa nhưng với một chút thủ pháp và kỹ xảo đặc biệt ở thời đại này vẫn đủ giúp hắn xứng với hai chữ "Cao minh". Đặc biệt, trải qua ba tháng vất vả luyện tập, Tào Bằng đã có thể vận kình lực vào trong đó, uy lực không phải chuyện đùa. Hai tên thị tỳ đứng sững người tại chỗ. Thiết Lưu Tinh trong tay Tào Bằng di chuyển rất nhanh, chỏ các nàng, hắn nói: -Nể mặt các ngươi là nữ nhân, ta không tính toán với các ngươi. Nếu như còn dám tiến lên một bước nữa, nơi tiếp theo ta đánh sẽ là mặt các ngươi. Đến lúc đó bị hủy dung nhan, gương mặt có bị hủy hoại cũng đừng trách ta ra tay không biết thương hoa tiếc ngọc. -Tiểu tặc, nói năng càn rỡ. Người con gái mặc y phục đỏ tức giận đến run lên, lớn tiếng quát.