Tào Tặc

Chương 196

-Ta có càn rỡ hay không không tới lân ngươi nói. Ta chỉ biết người không đánh ta, ta không động đến người. Nếu người trêu chọc ta, ta sẽ đánh cho kẻ ấy phải kêu cha gọi mẹ. Nhìn trang phục của ngươi cũng đủ biết ngươi là tiểu thư nhà giàu, không biết học phép nữ nhi, không luyện cầm kỳ thư họa, không ở trong phòng đọc "Nữ giới" mà lại đi múa đao vung thương, không biết xấu hổ là gì. Tiên sinh nhà ta là sứ giả do triều đình cử tới, ngươi chạy tới tìm ta đã là sai rồi. Rốt cuộc ai mới là người càn rỡ đây? -Tiểu tặc, ta giết ngươi! -Có bản lĩnh thì cứ đến đây. Lẽ nào ngươi chỉ biết ỷ thế hiếp đáp người sao? Hai gò má của nữ hài nhi đỏ ửng, nàng ta quay qua rút thanh bảo kiếm trong tay một nữ tỳ: -Các ngươi không kẻ nào được qua đây. Ta nhất định phải giết tên tiểu tặc này. Bọn Tôn Sách đang ở trong phòng bàn bạc, thương thảo công chuyện. Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng xôn xao, khiến Tôn Sách không hài lòng… Người đang ngồi ở đây là sứ giả triều đình, y lại càng cần có phẩm hạnh hơn người. Tiếng động ầm ĩ như thế chẳng phải bảo nhà y không có gia quy, không có quy củ hay sao? Tôn Sách vội vã phái người ra ngoài hỏi han, nhưng tin tức mang đến lại khiến y dở khóc dở cười. -Chủ công, là tiểu thư. -Tiểu thư? A Hương làm sao vậy? -Không biết tiểu thì làm sao mà dẫn theo người đi tìm Tuân tiên sinh gây chuyện. -A? Tôn Sách nghe thấy thế, bật đứng dậy. Tuân Diễn trầm mặt xuống, hỏi: -Ngô hầu, chuyện này là sao? -Chuyện này…Ai, chúng ta hãy đi trước đã. Ta ngăn cản A Hương xong sẽ nhận tội với tiên sinh. Tuân Diễn thầm cảm thấy rất mất hứng. Trong phủ Ngô hầu, Tào Bằng lại bị người khi dễ như vậy chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt gã. Chính vì thế, Tuân Diễn chẳng chút vui vẻ, đứng dậy theo Tôn Sách đi ra ngoài. Trương Chiêu chạy đến bên cạnh Tuân Diễn, nhẹ giọng nói: -Ngài chớ nên nổi giận, chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm. Tiểu thư là muội muội của Ngô hầu, hai người hơn kém nhau hơn mười tuổi, thường ngày nàng ta vẫn ở bên cạnh lão phu nhân, không tránh khỏi chuyện được nuông chiều…Ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, chuyện này không phải nhằm vào tiên sinh, e là có chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi… Muội muội của Ngô hầu ư? Tuân Diễn nhướng mày. -Có chuyện ngài còn chưa rõ, phụ thân của Ngô hầu sinh thời có một thê một thiếp, vốn là tỷ muội sinh đôi. Ngô hầu là con của Ngô phu nhân, còn tiểu thư là do tiểu phu nhân sinh ra. Ngô phu nhân mất sớm, huynh đệ Ngô hầu đều do một tay tiểu phu nhân nuôi dưỡng lên người, coi như con. Huynh đệ y luôn luôn thân thiện, lại rất mực yêu thương tiểu thư. Nhưng hết lần này đến lần khác, tiểu thư đều mặc y phục màu đỏ, múa đao vung thương, quả là có hơi… Trương Chiêu cứ chiếu theo đúng sự thật mà nói nhưng đại thể Tuân Diễn cũng đã hiểu được lai lịch của vị tiểu thư này. Sắc mặt gã vẫn rất khó coi nhưng cũng không nói gì nữa. Đoàn người đi qua đoạn hành lang quanh co, chẳng mấy chốc đã tới sân viện. Vừa thấy cảnh Tào Bằng dùng Thiết Lưu Tinh đánh rơi bảo kiếm, những lời Tôn Sách vừa định nói lại được nuốt ngược trở lại. Đôi mắt y sáng rực, y dừng chân, âm thầm quan sát Tào Bằng. Người con gái mặc y phục màu đỏ bị Tào Bằng mắng đỏ mặt tía tai, rút kiếm định giết Tào Bằng. Tôn Sách giờ mới quát lên: -A Hương, dừng tay. Tào Bằng giờ chân trái đã bước về sau một bước nhỏ, đang chuẩn bị đánh ra Bộ băng quyền. Vừa nghe có người quát, hắn cũng thở dài một tiếng. Hắn biết lai lịch người con gái áo đỏ này lai lịch không nhỏ, vốn dĩ hắn cũng không muốn làm náo loạn quá mức. Nếu như thật muốn ra tay, xem ra tiểu nữ oa này không đỡ nổi một quyền của hắn. Lúc này, có người quát bảo ngưng hắn cũng chẳng ngại ngừng tay. Chẳng qua, Tào Bằng đã không chú ý đến sự kiêu hãnh và thể diện của tiểu nữ nhi này. Bị mất mặt trước nhiều người như thế, lại bị Tào Bằng mắng cho không nói nổi, thể diện của nàng ta sớm đã không còn tí nào nữa. Từ nhỏ, nàng đã được mẫu thân và huynh trưởng nuông chiều, tính tình dĩ nhiên rất ngang ngạnh. Tuy nghe được tiếng gọi rất lớn của Tôn Sách, nhưng thanh bảo kiếm trên tay nàng ta vẫn không có chút gì muốn dừng lại. Thanh bảo kiếm sáng loáng kéo theo tiếng xé gió chém tới Tào Bằng. Tuân Diễn không khỏi hoảng sợ, vội vã hô: -A Phúc, cẩn thận. Tào Bằng thật không ngờ người con gái này lại không biết tốt xấu như thế. Thấy nàng ta xuất thủ hung ác, rõ ràng muốn lấy mạng mình, Tào Bằng cũng nổi giận theo! Chân phải bước lên trước một bước, chân trái bất ngờ đạp mạnh. Khí lực lan đi khắp toàn thân, một quyền chắn trước ngực, một quyền tấn công tới, cơ thể hắn thoáng rung lên. Thiết Lưu Tinh vốn trong tay chợt rời đi, mang theo sức mạnh của cả vạn quân, bay về phía người con gái kia. Chỉ nghe một thanh âm vang lên, thanh bảo kiếm trong tay tiểu nữ nhi kia nháy mắt bị Thiết Lưu Tinh đánh bay ra ngoài. Thế tới của Thiết Lưu Tinh vẫn không giảm, hung mãnh đánh đến mặt của tiểu nữ nhi. -Huynh đệ, hạ thủ lưu tình. Tôn Sách thất thanh la lên, vội vàng chạy đến. Chỉ có điều Tào Bằng xuất thủ quá nhanh, nháy mắt đã sắp giáng xuống gương mặt của người con gái kia. Nữ hài nhi bị trúng một kích hung mãnh của Tào Bằng thì sợ chết khiếp, thấy Thiết Lưu Tinh bay tới cũng không biết tránh đi. Cũng may, Tào Bằng không có ý định hạ độc thủ. Thiết Lưu Tinh tuột khỏi tay, chân hắn cũng nhanh chóng chuyển động, bước liền hai bước nhỏ đã tới trước mặt tiểu nữ nhi kia, vung tay một cái đã chộp lại Thiết Lưu Tinh trong tay. Sức bật của Thiết Lưu Tinh rất mạnh, thế nhưng Tào Bằng cũng không chậm, chưa kể sau khi đánh bay thanh bảo kiếm trong tay, Thiết Lưu Tinh đã không còn nhiều kình lực nữa. Tào Bằng nắm chặt Thiết Lưu Tinh, lần nữa vung quyền, tấn công mãnh liệt. Cũng đúng lúc này, tiếng quát của Tôn Sách lọt đến tai hắn. Nắm đấm của Tào Bằng dừng trước mặt tiểu nữ nhi kia, gần như dán vào mặt nàng. Tiểu nữ nhi kia sợ hãi, nhắm nghiền đôi mắt. Nàng ta chỉ cảm thấy một luồng kình phong đập vào mặt, sợ đến mức tim đập thình thịch. Bộ dáng nàng ta thảm bại, không còn vẻ hung thần ác sát như trước nữa. Tào Bằng nhìn dáng dấp nhỏ bé của nàng ta, mềm lòng. Bàn tay lật lại, khẽ búng lên mũi tiểu nữ nhi kia… -Đa ta vị huynh đệ này đã hạ thủ lưu tình. Đông tác của Tôn Sách rất nhanh, nhưng dù sao vẫn còn cách một khoảng. Chờ đến khi y tới trước mặt, Tào Bằng đã thu tay lại, lùi về đến cửa hiên. Hắn khom người vái chào: -Ta chỉ là bất đắc dĩ mới xuất thủ, cũng là có tội, xin Ngô hầu thứ lỗi. Tôn Sách nhìn Tào Bằng chăm chú một hồi, chợt cười ha ha. -Từ lâu đã nghe nói Tuân thị người tài xuất hiện lớp lớp, hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền. Đang nói chuyện, y chợt nhanh chân bước tới trước, vung một quyền về phía Tào Bằng. Một quyền vừa phát ra, thanh thế rất kinh người, lực đạo mạnh mẽ. -Ngô hầu, hạ thủ… Tuân Diễn vội lớn tiếng gọi, đã thấy Tào Bằng giậm chân vặn người, chân phải quét một đường cung, chân trái đạp xuống, vung quyềnh đỡ lấy nắm đấm của Tôn Sách. Bồng! Một tiếng chấn động vang lên, thân thể Tôn Sách khẽ run lên. Tào Bằng lùi lại liên tiếp hai bước. Một chân hắn giẫm nát tấm ván gỗ, chỉ nghe răng rắc một tiếng, tấm ván gỗ nháy mắt gãy làm hai đoạn. Gương mặt Tào Bằng đỏ bừng, nhất thời nói không lên lời. Một quyền này của Tôn Sách đích thực khiến hắn mất sức. Nhưng Tôn Sách không dùng toàn lực, Tào Bằng có thể cảm giác được khi y ra đòn đã cố ý giữ sức lại. Một quyền này chí ít cũng đã giữ lại hai thành công lực. Nếu người này toàn lực xuất thủ, e rằng Tào Bằng giờ đã không đứng được nữa. Nhưng dù vậy, sức mạnh của nắm đấm của y khiến Tào Bằng khó có thể thở nổi, phải mất một lát hắn mới nuốt được búng máu trong lồng ngực xuống… Tiểu Bá Vương Giang Đông quả nhiên danh bất hư truyền! Tào Bằng đã từng giao thủ với Lữ Bố, đã từng so chiêu với Điển Vi. So với hai người này, Tôn Sách rõ ràng kém một chút, nhưng cũng không phải là người Tào Bằng hiện có thể bằng được. Tuân Diễn thở hổn hển, lớn tiếng quát: -Ngô hầu, ngươi làm như thế là có ý gì? Tôn Sách mỉm cười, nhìn lướt qua Tào Bằng: -Tiên sinh, tiểu thư đồng của ngươi quả nhiên là khá bản lĩnh. Chỉ là hắn không nên ngông cuồng quá, bằng không sẽ mang họa sát thân đấy. A Hương cho dù có sai cũng không đến lân hắn mắng mỏ, nhà ta khác có gia pháp xử lý. Phải biết rằng, Tào Bằng vừa mới mắng tiểu nữ nhi kia là con gái nhà không có gia giáo. Tôn Sách dù biết muội muội của mình sai, cũng không thể để mặc cho Tào Bằng làm bừa trong phủ Ngô hầu được. Một quyền này của y là để giữ lại thể diện cho Ngô hầu phủ, cũng là nể mặt Tuân Diễn. Tốt xấu gì y cũng là Ngô hầu do triều đình sắc phong, cũng được cho là hổ tướng đương thời, ở Giang Đông còn được cho là Tiểu Bá Vương. Y đã từng ngang dọc chiến trường, không kẻ nào có thể địch nổi. Tào Bằng có bại dưới tay Tôn Sách cũng không cho là mất mặt. Cho dù có truyền ra ngoài, mọi người cũng sẽ nói: Thấy chưa, đây chính là tên tiểu tử đã giao thủ với Ngô hầu kìa. Tuân Diễn cũng không phải kẻ ngốc, chỉ chớp mắt đã hiểu rõ ý đồ của Tôn Sách. Gã chăm chú nhìn Tôn Sách một lát, rồi quay đầu hỏi: -A Phúc, ngươi không sao chứ? -Khởi bẩm tiên sinh, Ngô hầu vừa rồi hạ thủ lưu tình, A Phúc không sao cả. -Nếu thế thì chúng ta đi thôi. Tuân Diễn vung tay áo, quay đầu bỏ đi. Gã diễn trò theo cũng là để giữ thể diện cho chính mình. Tôn Sách mỉm cười, quay qua Tào Bằng nói: -A Phúc, võ nghệ ngươi khá lắm. Chỉ trong mười năm, ngươi nhất định có thể giao tranh với anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. Tào Bằng tuy đã bình ổn được khí huyết nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Hắn đáp lời: -Ngô hầu, khi đó ta lại lĩnh giáo tuyệt chiêu của Ngô hầu. Dứt lời, Tào Bằng đi theo Tuân Diễn, nhanh chóng bước ra khỏi phủ Ngô hầu. Vương Lãng định đi lên khuyên bảo, lại bị Trương Chiêu cản lại. Trong lòng Tào Bằng vẫn còn kỳ quái một chuyện: Người con gái này là ai? Đang yên đang lành, tự nhiên lại đi tìm hắn gây sự làm gì? Khi hắn còn đang nhanh chân bước ra khỏi cửa Ngô hầu phủ, người con gái mặc y phục đỏ thẫm kia chợt chạy đến bên cạnh Tôn Sách, la lớn: -Tiểu tặc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Nhớ lấy, ta là Tôn Thượng Hương. Sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù nỗi nhục ngày hôm nay. Hừ, ngươi tốt nhất cứ cẩn thận đấy. Một chân Tào Bằng đã bước ra khỏi Ngô hầu phủ nửa bước, vừa nghe được tiếng hét của tiểu nữ nhi kia, bước chân của hắn đã lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã. Tôn Thượng Hương? Người con gái này chính là Tôn Thượng Hương!