Tào Tặc

Chương 190

Sau khi tái sinh, hắn bắt đầu học cách đoán lòng người khác. Tào Hữu Học của kiếp trước chỉ biết đánh đấm, chưa bao giờ biết suy đoán tâm tư của người khác. Một phát súng chói tai bên sông đã dạy cho Tào Bằng rất nhiều điều. Hồi tưởng cẩn thận kiếp trước nếu hắn có thể nghiền ngẫm lòng người, nói không chừng có thể tránh được rất nhiều phiền toái, giảm bớt nhiều tổn thất... Cho nên kiếp này, hắn bình thường sẽ không dễ dàng tâm sự với người xa lạ, mà trước tiên suy đoán ý đồ của đối phương. Tuân Diễn cười hiền, "Ta biết trong lòng ngươi có thể ngạc nhiên tại sao ta muốn nói với ngươi những thứ này. Quảng Lăng này nối liền với đại giang Nam Bắc, chính là vùng đất trọng yếu của Giang Bắc, sớm muộn tất có chiến sự. Theo tình hình hiện tại của Quảng Lăng, nếu không có đại tộc bản địa ủng hộ, e rằng khó có thể duy trì. Cho nên, hắn cũng chỉ có thể để ngươi tới đình Đông Lăng, chính là vì tỏ rõ thái độ cho hào tộc bản địa. Thực ra, đình Đông Lăng cũng rất tốt. Ta nghe nói ngươi sống ở đó tương đối ổn, một căn phòng sơ sài, quả thật khiến người Quảng Lăng có cái nhìn khác đối với ngươi, Nguyên Long sớm muộn gì nhất định sẽ trọng dụng." "Ty chức,........." "Ngươi cứ gọi ta là tiên sinh, cứ tự cho mình là học trò." "... Dạ?" "Văn Nhược nói ngươi quan sát tỉ mỉ, chúng ta lần này tới Giang Đông, ngươi càng cần phải để ý mới được. Có điều ngươi cũng không cần phải lo lắng, chuyến này tới Giang Đông chắc không có nguy hiểm. Lâu thì hai tháng, nhanh thì hơn một tháng là chúng ta có thể quay về Quảng Lăng." Tuân Diễn nói như vậy, cũng là để cho Tào Bằng một liều thuốc an thần. Dù sao, Tào Bằng mới chỉ mười lăm tuổi, hắn lo lắng Tào Bằng tới một nơi xa xôi sẽ có tâm lý sợ hãi. Tào Bằng cười cười, nhẹ nhàng gật đầu. "Tiên sinh, ban nãy ngài nói, Quảng Lăng tất có chiến sự?" "Ừ!" "Với bên kia sao?" Tào Bằng chỉ về hướng Giang Nam, Tuân Diễn nhìn hắn cười rồi xoay người rời đi. Tất cả đều nên im lặng...... Nhưng Giang Đông và Quảng Lăng thật sự từng khai chiến? Trong trí nhớ của Tào Bằng hình như không còn đặc biệt rõ nét. Chỉ nhớ giai đoạn sau của Tôn Ngô và Tào Ngụy chủ yếu ở Hoài Nam, cũng chính là khu vực quận Cửu Giang. Đại chiến Trương Liêu ở Hợp Phì chẳng phải cũng xảy ra ở đó sao? Quận Quảng Lăng! Tào Bằng đúng là không nhớ rõ lắm, đã từng xảy ra chiến sự. Hắn gãi đầu, thấy Tuân Diễn quay về khoang thuyền nghỉ ngơi, Tào Bằng liền đi thẳng tới đuôi thuyền. "Công tử!" "Suỵt!" Tào Bằng vội vàng ngắt lời Hạ Hầu Lan, nhìn trước nhìn sau không có người mới nhẹ giọng nói: "Từ giờ trở đi, ngươi hãy gọi ta là A Phúc." "Điều này... không ổn lắm." "Nếu ngươi muốn hại chết ta, ngươi hãy gọi tiếp ta là công tử đi." "Vậy Hạ Hầu tuân mệnh." Sau cuộc trao đổi đêm trước, giữa Hạ Hầu Lan và Tào Bằng dường như đã thân mật hơn, bớt hẳn sự xa cách. Cho nên Hạ Hầu Lan cũng rất nghe lời. Hắn hạ giọng nói: "Ta quyết định rồi." "Quyết định cái gì?" Tào Bằng nghi hoặc nhìn Hạ Hầu Lan, không hiểu rõ ý trong lời nói của hắn lắm. Hạ Hầu Lan cười hì hì nói: "Chờ sự việc lần này kết thúc, sau khi chúng ta trở về, ta sẽ viết một bức thư cho Tử Long khuyên hắn tới đây có được không?" Tào Bằng nghe thế lập tức mững rỡ. Có điều hắn liền cười chua xót, "Thôi, huynh đệ của ngươi chưa chắc có thể để ý đến ta." "Cũng chưa chắc, Lưu Huyền Đức lúc trước chẳng phải cũng ở chỗ tướng quân Công Tôn Toản, ăn nhờ ở đậu? Ta cảm thấy địa vị hiện giờ của công tử mặc dù không bằng Lưu Bị nhưng ít nhất coi như tự lập." "Cái này..." Hạ Hầu Lan như đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Hắn hiện là gia thần của Tào Bằng, chắc sẽ nghĩ cho Tào Bằng chứ không phải nghĩ cho những người khác. Như thế thì chức Dự Châu Mục hiện giờ của Lưu Bị cũng chẳng là gì. Tào Bằng mười lăm tuổi đã độc giữ một mặt. Ít nhất khi ở Hải Tây, Hạ Hầu Lan đã từng được lĩnh giáo Tào Bằng điều khiển mọi chuyện ra sao, đùa bỡn toàn bộ Hải Tây trong lòng bàn tay. Còn Lưu Bị khi mười lăm tuổi... Không, khi mười bốn tuổi đang làm gì. Xét từ điểm này thì Tào Bằng không thua Lưu Bị. "A Phúc, không thử thì sao biết? Người chẳng phải đã nói: có được nó là may mắn của ta; Mất nó là số mệnh của ta." "Vậy... thử xem?" Dù sao cũng liên quan đến quyết định thắng thua trong tương lai, Tào Bằng không khỏi tim đập thình thịch. Dù cho hắn biết rõ, có đến tám chín phần mười là Triệu Vân không thèm lưu tâm đến hắn. Nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được, biết đâu sẽ có may mắn. "Ừ, thử xem!" Hạ Hầu Lan gật đầu, vẻ mặt kiên quyết. Tiếng sấm xuân thi thoảng lại nổ vang trên cao. Bầu trời âm u đột nhiên đổ mưa như trút nước. Trên mặt sông sóng cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt. Thuyền lắc lư dữ dội, Tào Bằng và Hạ Hầu Lan vội vàng ổn định xe ngựa, nhanh chóng trốn vào trong khoang thuyền. Một trận mưa xuân lớn... Tào Bằng đứng ở cửa khoang thuyền, nhìn cơn mưa to bên ngoài không khỏi sợ hãi. Tuân Diễn nói, đây sẽ là một hành trình cực kỳ thoải mái. Tuy nhiên Tào Bằng thấy, lần này e rằng... sẽ không thoải mái như tưởng tượng! Đoàn thuyền phía sau đã đến Đan Đồ trong cơn mưa lớn. Đan Đồ cũng là Trấn Giang, thuộc một khu vực của Trấn Giang ở đời sau, kề sát với Kinh Khẩu. Thời Xuân Thu, Đan Đồ là ấp Chu Phương của Ngô Quốc, sau quy về nước Sở, đổi tên là Cốc Dương. khi nước Tần thống nhất sáu nước, Người nhiều hy vọng nói: Đan Đồ có khí thiên tử! Nói đùa, đây là nói Đan Đồ có thể trở thành Vương đô? Tần Thủy Hoàng định đô ở Hàm Dương, sao có thể chấp nhận chuyện này. Vì thế đã lệnh cho ba nghìn tù binh đi đào núi Kinh Nghiên. Rồi sau đó đổi tên là Cốc Dương, tức là Đan Đồ. Mà Đan Đồ cũng là chỗ đối diện với Quảng Lăng, thuộc cửa bắc của Dương Châu. Đoàn người vừa xuống thuyền liền có quan chức địa phương ra nghênh đón. Đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Mặc quần áo xanh, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, rất uy phong. Hắn đứng ở bến phà, tay cầm gậy trúc. Thấy đám Vương Lãng xuống thuyền liền lập tức dẫn người ra đón. "Cảnh Hưng công, hy vọng ngài vẫn khỏe." "Tử Bố, vẫn bình an chứ?" Vương Lãng nguyên là Thái Thú Cối Kê, sau bị Tôn Sách đánh bại, trốn tới Hứa Đô. Người này thân thế trong sạch, hơn nữa tài học xuất chúng, rất có danh tiếng ở khu Giang Đông, được rất nhiều kẻ sĩ kính trọng. Mặc dù từng giao chiến với Tôn Sách nhưng Tôn Sách cũng phải có vài phần kính trọng đối với Vương Lãng. Lần này người được Tôn Sách phái tới Đan Đồ nghênh đón Vương Lãng chính là mưu chủ dưới trướng của Tôn Sách, trường sử Trương Chiêu Trương Tử Bố. Trương Chiêu vốn là người ở Bành thành, Từ Châu. Tuổi nhỏ hiếu học, đọc nhiều sách vở. Khi hai mươi tuổi, từ chối dự thi hiếu liêm, mà đã có mấy lần tiếp xúc với Vương Lãng, cũng rất được danh sỹ khi đó là Trần Lâm yêu quý. Về sau Từ Châu chiến loạn, Trương Chiêu tránh họa tới Dương Châu. Sau khi Tôn Sách phát động đấu tranh liền bổ nhiệm Trương Chiêu làm trường sử, tức là Trung lang tướng trong phủ quân, chuyện văn võ đều bàn bạc hết với Trương Chiêu. Lần này Vương Lãng đến Giang Đông, Trương Chiêu đảm nhiệm tiếp đãi sứ đoàn, để thể hiện sự coi trọng của Tôn Sách. Vương Lãng cùng Trương Chiêu hàn huyên ở bến phà. Bên kia, Tào Bằng thì đứng sau Tuân Diễn cũng bước xuống thuyền. "Tiên sinh, người đó là ai?" Tào Bằng khẽ hỏi. Tuân Diễn hơi nhếch miệng, tạo thành một đường vòng cung dịu dàng. "Có lẽ, đây chắc là Trương Tử Bố của Bành thành." Trương Chiêu xuất thân gia tộc quyền thế, xét về xuất thân vẫn kém hơn loại con cháu tổ thế hào môn như Tuân Diễn. Cho nên, Tuân Diễn tuyệt đối không bước tới chào hỏi Trương Chiêu. Nếu Trương Chiêu không tới, thậm chí có khả năng hắn còn không thèm để ý đến Trương Chiêu. Có lẽ theo hắn thấy, Trương Chiêu cũng ở một thứ bậc giống như Vương Lãng. Quả nhiên, Vương Lãng hàn huyên với Trương Chiêu vài câu liền dẫn hắn ta đi. "Tử Bố, ta giới thiệu cho ngài một người, Tuân Tu Nhược ở Dĩnh Xuyên." Trương Chiêu nhất thời tỏ ra vừa sợ hãi lẫn vui mừng, "Chính là Tuân Ba Lang của Dĩnh Xuyên sao?" Ba Lang là cách gọi thân mật của người Dĩnh Xuyên đối với Tuân Diễn. Giống như Ngô quận, người Hội Kê gọi Tôn Sách là "Biệt Lang, ý nghĩa giống nhau, đại diện cho tình cảm yêu mến của người dân địa phương đối với người đó. Tuân Diễn chắp tay hơi khom lưng, "Nghe đại danh Trương Tử Bố đã lâu, hôm nay vừa thấy quả là rất uy nghiêm, danh bất hư truyền." Trương Chiêu vội vàng khách sáo, "Tu Nhược! Ngài đừng nói vậy, hư danh của Trương Chiêu ta thật không đáng để nói."