Tào Tặc

Chương 191

Hai người rất nhiệt tình bắt tay nói chuyện với nhau, còn Tào Bằng đứng sau lưng Tuân Diễn, âm thầm chửi rủa trong lòng: người nào thế! Bên này một đống người còn dầm mưa, các ngươi giả dối nói mãi không hết, thực sự quá vô vị. Mau lên đi, mau tìm nơi trú mưa đi. Tuy nhiên, hắn cũng biết, sự khách sáo giả bộ này cũng coi như là một lễ nghi. Đừng nhìn Trương Chiêu miệng đầy khách khí, nhưng thực tế, chưa chắc đã coi trọng Tuân Diễn. Nếu nói hắn kính trọng Tuân Diễn thì chính là vì xuất thân của Tuân Diễn; Còn Tuân Diễn cũng thế, tuy khen ngợi không ngừng nhưng trong lòng đã có tính toán xem nên đối phó với Trương Chiêu như thế nào. Khẩu Phật tâm xà sao? Thực ra, những ngưu nhân thời Tam Quốc, đâu có người nào không phải như thế! Tào Bằng đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang quan sát mình. Bỗng dưng hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phía sau Trương Chiêu còn có một người trẻ tuổi. Trông khoảng chừng hai mươi, tướng mạo đầy đặn, tạo cho người khác cảm giác trung hậu. Có điều đôi mắt lại giống như chim ưng, cực kỳ lợi hại. Người này chỉ liếc nhìn Tào Bằng chứ không để ý lắm, lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Tào Bằng lơ đãng nheo mắt lại. Người thanh niên này là ai? "A Phúc!" "A, tiên sinh." Tuân Diễn đột nhiên kêu lớn với Tào Bằng, làm cho hắn đột nhiên tỉnh lại, vội tiến lên trước. "Ta đi cùng xe với Cảnh Hưng, Tử Bố. Ngươi theo Tuân Lan đánh xe theo sau. Đúng rồi, nhìn tình hình mưa thế này, đêm nay chúng ta ở Đan Đồ!" "Vâng!" Tào Bằng cúi người hành lễ. Còn lúc ấy Trương Chiêu cũng nhìn Tào Bằng dò xét, "người này..." "À, đây là ta thư đồng của ta, tên là Tuân Bằng." "Đúng là nhân tài." Trương Chiêu mỉm cười, sau khi tán thưởng một câu bèn nắm tay Vương Lãng và Tuân Diễn rời đi. Rõ ràng, hắn có thể sẽ để ý tới Tuân Diễn chứ không lưu tâm đến tiểu thư đồng bên cạnh Tuân Diễn. Có điều người thanh niên theo sau Trương Chiêu lại liếc nhìn Tào Bằng, hơi nhíu mày như thấy ngạc nhiên. Nhưng lập tức y liền quay đầu bỏ đi. "Tử U, tên kia không kém đâu." "Người nào?" "Chính là người phía sau Trương Chiêu. Người này có ánh mắt sắc lẹm, tướng mạo mặc dù đôn hậu nhưng ánh mắt lại có sát khí, hẳn cũng không phải người thường." "thật sao?" Hầu Lan vừa đánh xe vừa sờ vào chiếc long lân thương dài một trượng hai ở bên cạnh theo bản năng. "Lần này chúng ta đến Giang Đông, phải cẩn thận chút. Đất Ngô Việt, người tài nhiều như lá mùa thu, ngũ hổ Giang Đông đều không phải hư danh, đừng manh động." "Vâng!" Hạ Hầu Lan gật gật đầu, giơ dây cương và thúc ngựa tiến lên phía trước. Còn Tào Bằng lại ngồi trên xe ngựa, nhìn đám người Tuân Diễn bước lên một chiếc xe lộng lẫy. Vị tướng lĩnh trẻ tuổi lại xoay người lên ngựa, phất tay ý bảo bộ hạ đi theo. Lập tức, đám người trên ngựa rẽ ra thành một đường, đoàn xe chậm rãi tiến vào, đi về phía thành Đan Đồ... Mưa càng ngày càng lớn. Mặc dù ở Giang Nam, trong mùa này cũng rất ít xuất hiện mưa lớn như vậy. Thông thường, mưa tháng ba đa số đều là những cơn mưa nhỏ, không tiếng động. Còn trận mưa hôm nay lại có sấm chớp đùng đoàng, dâng tràn bạo khí khiến người khác không khỏi kinh sợ. Tào Bằng đứng ở dưới mái hiên của dịch quán, nhìn nước mưa theo mái hiên chảy xuống giống như treo một tấm màn nước. Hạ Hầu Lan cầm đại thương và xách theo song đao, chạy một mạch từ ngoài cổng vòm vào, sau khi nhảy lên hành lang liền run lên bần bật, nước văng khắp nơi. Sau khi đặt Long lân một trượng hai và hà nhất trảm dựa vào tường xong, miệng hắn liên tục chửi rủa bằng tiếng địa phương. Nội dung chửi đơn giản là trách trận mưa này sao lại lớn bất ngờ thế... "A Phúc, nhìn tình hình này, chuẩn bị không tốt e rằng ngày mai cũng không đi được." Tào Bằng gật đầu rồi lại lắc đầu nói: "Khó nói lắm, thời tiết Giang Đông thay đổi thất thường, nói không chừng lát nữa sẽ có nắng lên." "Khó!" Hạ Hầu Lan ngồi xuống hiên cửa, lau khô đầu, "Cho dù là hết mưa, đoán chừng cũng không dễ đi." "Kệ nó. Chúng ta hiện tại là thuộc hạ, hết thảy nghe theo sự sắp xếp của cấp trên." Hạ Hầu Lan cười vang ha hả Hắn thắt lại thắt lưng rồi đứng lên nói: "Ta đi nghỉ trước đây, hôm nay trên thuyền chòng chành quá ta sắp rã rời rồi, toàn thân khó chịu." "Ừ, ta chờ lát sẽ về." Tuân Diễn được sắp xếp ở trong một ngôi viện tĩnh mịch. Ngoài mười gia tướng ra, chỉ có hai người là Hạ Hầu Lan và Tào Bằng. Tuân Diễn lúc này được mời cùng Vương Lãng tham gia tiệc rượu, cho nên không ở đây. Bọn gia tướng cũng đi hộ tống, cho nên trong viện to như thế chỉ còn lại có Tào Bằng và Hạ Hầu Lan. Gảy ánh lửa lớn lên, Tào Bằng ngồi dưới hiên cửa, tay cầm một bộ luận ngữ đọc. Bộ 《 luận 》này xuất phát từ chú giải của Bộc Dương Khải. Tào Bằng nhận ra trong này có rất nhiều quan điểm, cực kỳ thú vị. Bộc Dương Khải quả thật bỏ rất nhiều công sức đối với《 luận 》, giải thích vô cùng độc đáo. Tào Bằng xem say mê, không nhận ra trời đã tối đen. Mưa còn đang rơi, nhưng đã nhỏ hơn lúc trước rất nhiều. Không còn tiếng sấm sét mà chỉ còn tiếng mưa rơi đôm đốp vào mái hiên, khiến cho trong màn đêm yên tĩnh này càng thêm vắng vẻ. Hạ Hầu Lan đã ngủ say, từ trong căn phòng sát vách vang ra tiếng ngáy. Tào Bằng đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy chuẩn bị về phòng. Đúng lúc này, tai nghe thấy một tiếng động nhỏ, hắn đột nhiên dừng lại, thò tay nắm chặt chiếc túi da hươu đựng Hà nhất trảm. Ánh mắt đảo qua mảnh sân tối đen như mực nhưng không nhận thấy có gì bất thường. Tào Bằng gãi đầu, xách theo đao thương đi vào phòng. Một bóng đen nhảy ra từ trong bụi hoa cỏ ven tường, loáng cái biến mất không tăm tích. Tào Bằng cho lò lửa cạnh án thư cháy to lên, sau đó lại rót một ít nước sạch vào trong bình gốm để trên lò, đặt lên một bầu rượu. Đây là thói quen của Tuân Diễn, hàng ngày trước khi ngủ đều sẽ uống một bầu rượu. Mặc dù là hắn đi tham gia tiệc rượu nhưng Tào Bằng cũng phải đun nóng rượu. Uống hay không uống, đó là chuyện của Tuân Diễn, còn ấm hay không là chuyện của Tào Bằng. Giờ hắn nhớ kỹ thân phận của mình đang là thư đồng bên cạnh Tuân Diễn. Đã là thư đồng thì nhất định phải làm tốt bổn phận của thư đồng! Đi vào Giang Đông, chính là đưa mình vào nguy hiểm. Nhất cử nhất động đều phải cẩn thận, nếu không lộ ra sơ hở, tất sẽ rước tai họa đến. Cho nên, Tào Bằng vô cùng thận trọng.... Ngoài sân đột nhiên có tiếng ồn ào, hình như có người đang tranh cãi ầm ĩ. Theo sát đó là một loạt những tiếng chân vang lên... Tào Bằng vội vàng đi tới cửa. Ngoài sân đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào. "Ngươi định làm gì? Có biết đây là sứ đoàn của triều đình không, còn dám xông vào làm loạn." "Bản quan phụng mệnh bắt kẻ trộm, ngươi chờ gì nữa mà còn chưa tránh ra! Nếu dám ngăn trở, đừng trách bản quan ra đao vô tình... Tịch thu cho ta!" Đang nói thì có một đội quân xông vào sân. Tào Bằng rướn mi lên, lớn tiếng quát: "Người nào." " Ngô quận xảy ra trộm, những người không liên quan lập tức tránh ra, nếu không sẽ đánh đồng như kẻ trộm." Một quân tốt bước nhanh lên, lớn tiếng quát. Mắt thấy hắn ta sắp đi lên hiên cửa, chợt nghe tiếng động mạnh như rồng gầm vang. Tào Bằng không nói hai lời, rút hà nhất trảm từ trong túi ra. Một tia sáng sắc bén vụt qua không trung, đại đao chém xuống phát ra âm thanh chói tai, bổ về phía quân tốt. Quân tốt ấy cũng giật mình hoảng sợ, hét ầm ĩ, chân trượt ngã sấp người xuống vũng bùn. Đại đao dán sát vào vành tai hắn, rơi xuống đất không một tiếng động. "Đây là nơi dừng chân của sứ đoàn triều đình, dám cả gan tiến lên một bước, coi như muốn gây hấn với triều đình, ý đồ mưu phản, giết chết bất luận tội." Quân tốt xông vào sân buộc phải dừng bước. Hôm nay bọn chúng gặp phải người lợi hại rồi! Bọn họ mới hô đánh đồng với kẻ trộm thì phía người ta đã đáp lại là muốn gây hấn với triều đình, ý đồ mưu phản. Tội danh to lớn này bọn họ không thể gánh vác nổi. Hơn nữa đối phương nói cũng có lý. Hạ Hầu Lan bị đánh thức, từ trong phòng đi ra. Tào Bằng thò tay ném long lân trượng hai sang, "Tử U, giữ cho ta." Dứt lời, hắn cầm đao lên, lấy đà xoay người liền nhảy vụt vào trong sân. Chiều dài của hà nhất trảm này thậm chí còn cao hơn hắn một cái đầu, trường đao kéo dưới đất, đoản đao ở phía sau, cùng tham chiến trong sân, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí. Hạ Hầu Lan cũng không do dự, gỡ Long Lân thương đài một trượng hai xuống, đại thương bỗng lao vút ra hiên cửa. "Tên nào, dám cả gan sinh sự?" Bên ngoài sân có tiếng quát gầm lên. Theo đó ánh lửa lóe sáng, một võ tướng trẻ tuổi cầm đại đao trong tay, tiến nhanh vào. "Tiểu tử, Ngô quận ta bắt trộm, nếu ngươi còn dám cản trở thì đừng trách ta không khách khí." Người thanh niên ấy tướng mạo tuấn tú uy phong, mang lại cho mọi người cảm giác độc ác lạnh lùng. Một đôi mắt rắn đảo qua đảo lại nhìn song đao trong tay Tào Bằng, nhất thời lộ ra vẻ tham lam. Tào Bằng thủng thẳng nói: "Vậy ta cũng nói lại lần nữa, chỗ ở của sứ đoàn triều đình, nếu không có lệnh từ trên xuống, bất luận kẻ nào xâm vào đều bị coi là có ý đồ gây hấn với triều đình, luận vào tội mưu nghịch. Ngươi còn dám tiến lên một bước, cũng đừng trách ta không khách khí." "Tiểu tặc ngông cuồng, cũng không xem đây là nơi nào. Cái gì mà sứ đoàn, theo ta thấy, ngươi chính là đồng loại của bọn thổ phỉ... Người đâu, bắt tên tiểu tặc này cho ta." Hai quân tốt đồng loạt tuân mệnh, lao về phía Tào Bằng. Có lẽ bọn chúng nghĩ, một đứa trẻ con xách hai đại đao to như vậy, muốn hù dọa mọi người sao? Nào ngờ hai tên mới vừa tới gần, Tào Bằng đã chân đạp âm dương, bỗng dưng chuyển động toàn thân. Trường đao xẹt trên mặt đất, bắn toé ra đốm lửa. Miệng đao như một màn nước, ánh sáng sắc lạnh chém đứt màn nước kia. Ánh đao lóe nhanh như chớp, hai quân tốt mới vừa đứng vững thì đại đao đã lao tới trước mặt. Chỉ nghe hai tiếng răng rắc giòn vang, hai tia máu theo màn nước phụt ra, cực kỳ bắt mắt trong ánh lửa. Quân tốt quát to một tiếng, xoay người ngã xuống đất. Mũ và áo giáp trước ngực bị rách toạc, một đường màu đỏ nhỏ li ti xuất hiện ở lồng ngực. Vệt đỏ đó càng lúc càng rõ, phun ra tia máu... Người thanh niên không khỏi biến sắc mặt, ánh mắt càng hằn lên sự dữ tợn. "Tiểu tặc, muốn chết sao." Tính tình của Tào Bằng có thể nói rất ngang ngạnh. Nói về đạo lý thì hắn không sai tý nào. Đây là nơi ở của Tuân Diễn, không được sự đồng ý của Tuân Diễn, bất luận kẻ nào cũng không thể vào. Hiện giờ, Tuân Diễn không có ở đây, Tào Bằng đương nhiên chịu trách nhiệm bảo vệ. Huống chi, trên người Tuân Diễn nhận sứ mệnh của triều đình, đó chính là đại diện cho sự uy nghiêm của triều đình. Nếu trở về, bị nói làm mất mặt triều đình thì khi hỏi tội, Tào Bằng cũng khó tránh được bị quở trách. Người thanh niên múa đao tiến về phía trước, Tào Bằng không nói câu nào liền vung dao chém. Trường đao vung loang loáng một loạt ảo ảnh, nhưng chỉ có một đao hướng về phía đầu người thanh niên. Đoản đao chuyển động theo thân hình, điều lạ là nó được đâm ra từ các ảo ảnh thẳng vào cổ họng người thanh niên. Còn đao pháp của người đó hiển nhiên đã được cao nhân chỉ dạy, không hề tầm thường. Chỉ thấy hắn bình tĩnh, sau khi né được song đao của Tào Bằng rồi vung đao, chém xuống xương sườn Tào Bằng... Hai người giao đấu qua lại ở trong đình viện. Trong lòng Tào Bằng bắt đầu quái lạ: tên này là ai? Võ nghệ của người thanh niên không kém, rõ ràng đã có tiêu chuẩn của võ tướng hạng hai. Một đao đã khiến cho nước bắn tung tóe, hơn nữa hắn cao hơn Tào Bằng, chân tay cũng dài hơn so với Tào Bằng, cho nên khi đấu cùng Tào Bằng không hề yếu thế. Tào Bằng có phần nổi giận.. Chân đạp âm dương, thân hình đột nhiên tăng tốc. Hà nhất đại đao tự thân tiền lực, mỗi một đao chém ra, chắc chắn sẽ mang theo một tiếng huýt gió cổ quái. Đao này nối tiếp đao khác, cứ liên tục. Sắc mặt của người thanh niên biến đổi lớn, bước chân vững chắc lúc trước bắt đầu lảo đảo. Trong đại đao của Tào Bằng ẩn chứa những nguồn lực ngầm. Hơn nữa hắn xuất đao rất mạnh, nhanh như chớp, ánh đao xẹt qua, đánh cho người thanh niên liên tục lùi về phía sau. Sức mạnh trên đao đó của Tào Bằng càng ngày càng quái dị. Còn nhìn từ ngoài, cả người Tào Bằng như bị ánh đao bao phủ lên. Nước mưa rơi xuống như bị một chùm ánh sáng chặn lại, gạt sang bên cạnh... Hạ Hầu Lan không khỏi âm thầm bùi ngùi: một năm trước, A Phúc còn không phải là đối thủ của ta; nhưng sau một năm, hắn đã lặng lẽ đuổi theo ta.... Trên đời này, chẳng lẽ thật sự có cái gọi là thiên tài? Thật giống như bậc thầy đã nói: tư chất và thiên phú sao? Trong lúc Hạ Hầu Lan đang bần thần, liền nghe thấy tiếng gào thét của Tào Bằng bên tai. Giờ phút âm tiết kỳ dị đó phát ra từ miệng Tào Bằng, dường như ẩn chứa sức mạnh vô thượng. Tiếng huýt gió của Hà nhất trảm đột nhiên thay đổi, lúc ẩn lúc hiện nhưng lại chứa tiếng sấm nổ mạnh, keng keng keng, song đao liên hoàn chém xuống, hung hăng đâm vào đao của người thanh niên. Một đao, hai đao, ba đao...... Người thanh niên đã không nhớ rõ, mình cản Tào Bằng bao nhiêu đao. Những luồng sức mạnh quái dị từ đại đao của Tào Bằng truyền ra, làm hắn bối rối không chịu nổi. Đao đó quá nhanh, nhanh tới mức làm hắn không tránh kịp, chỉ có cố gắng ngăn chặn. Cương đao tinh luyện trong tay dần dần xuất hiện vết rạn, theo đó một tiếng keng giòn tan vang lên, đại đao vỡ vụn thành nhiều mảnh. Cùng lúc đó, Tào Bằng vươn người, xẹt ngang một đao chém xuống cổ người thanh niên. Đao này nếu như chém trúng, người này chắc chắn chết. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chợt nghe ngoài sân viện có tiếng người hô lớn: "A Phúc, dừng tay." Tào Bằng nghe được ra, đó là giọng của Tuân Diễn. Vì thế hắn nhấc đao lên, xẹt qua đầu người thanh niên. Có điều trong khoảnh khắc thu đao về, đột nhiên Tào Bằng lại vung khủy tay, đâm mạnh vào ngực người thanh niên. Người thanh niên đó phun ra đầy máu tươi, ngã rầm cái xuống đất. Đầu ướt sườn sượt, rơi lả tả xuống đất. Trên đỉnh đầu người thanh niên trơ trụi, trông vô cùng nhếch nhác. "Ai cho các ngươi tới trạm dịch sinh sự." Tiếng gầm giận dữ của Trương Chiêu vang dội ngoài sân viện. Còn Tuân Diễn bước nhanh vào sân viện, thấy cảnh tượng trong đó khẽ thở dài. "A Phúc, vì sao tự tiện ra tay... Còn giết người nữa?" Hắn nhìn hai thi thể trên mặt đất bèn nhíu đôi lông mày rậm, lớn tiếng quát hỏi. "Bẩm tiên sinh, A Phúc đã đã cảnh cáo bọn họ: cố tình xông vào nơi ở của sứ đoàn triều đình sẽ coi như khiêu chiến với triều đình, cùng tội với lũ mưu nghịch. Nhưng những người này lại coi thường triều đình, cũng có kẻ xông vào đánh liên hồi. A Phúc cũng là bất đắc dĩ, đành phải giết người..." Đôi mắt Tuân Diễn ánh lên sự khen ngợi. "Tử Bố, chẳng lẽ Giang Đông đã không còn trực thuộc triều đình sao?" Trương Chiêu đi vào sân viện, nhìn các xác chết trong đình viện, cả bộ dạng bi thảm của người thanh niên đó mà có chút tức giận. Thế nhưng, khi hắn nghe hết lời của Tào Bằng cũng chợt biến sắc. Đúng vậy, Hán thất suy yếu, uy nghiêm triều đình đã không còn sót lại chút gì... Nhưng điều này không có nghĩa là Giang Đông có thể độc lập. Ít nhất nhìn từ tình hình trước mắt mà nói, Giang Đông vẫn thuộc triều đình, nếu không Tôn Sách cần gì phải hao tâm khổ tứ, yêu cầu lấy phong hiệu của triều đình? Đó là đại nghĩa, là tên chính thống... kết cục của Viên Thuật chính là tấm gương tày liếp. Trương Chiêu không khỏi nổi giận! Thân là trường sử, phụ trách tiếp đãi sứ đoàn mà lại để xảy ra chuyện như vậy. Hắn tiến lên một bước, tới trước mặt người thanh niên. Người thanh niên phải nhờ hai quân tốt dìu đỡ mới đứng lên được, nhưng không chờ hắn đứng vững, Trương Chiêu nắm bàn tay, hung hăng giáng một cái bạt tai xuống. "Hàn Tống, ai bảo ngươi tới đây gây rối." Cái tát này khiến người thanh niên choáng váng đầu óc. "Ngươi dám đánh ta..." Hắn thẹn quá hóa giận, bỏ mặc đám tốt bên cạnh, "Trương Chiêu, ngươi không muốn sống chăng!" "Hàn Tống, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!" Ngoài sân viện... một thanh niên đi vào. Nhìn thì hai người này không chênh lệch tuổi tác nhiều... Tuy nhiên người thanh niên đến sau vừa bước vào, quân tốt trong sân viện lập tức cúi đầu câm như hến. Người thanh niên nhìn thoáng qua các xác chết trên mặt đất, hừ một tiếng lạnh lùng, "Tất cả lập tức cút khỏi trạm dịch cho ta, quay về doanh trại tự xử lý đi." "Vâng!" Đám quân tốt không dám thở mạnh, vội vàng rời sân viện, rút lui khỏi trạm dịch. "Hàn Tống, ban nãy ngươi nói ai không muốn sống?" "Ta......" "Ngô Hầu phụng mệnh Thiên Tử, lệnh cho Tử Bố tiên sinh quản lý chuyện văn võ ở Giang Đông. Hôm nay đừng nói hắn đánh ngươi, kể cả là giết ngươi, thì đến trước mặt Ngô Hầu cũng không có gì sai lầm. Là do ngươi đang yên đang lành xông vào dịch quán mà gây ra?" "Ta… Bá Hải! Ta cũng là phụng mệnh bắt kẻ trộm, chứ không có ác ý." "Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai? Ai ra lệnh này cho ngươi, cho phép ngươi xông vào trạm dịch, mạo phạm uy phong của thiên tử?" "Ta... " "Ngươi còn dám ngụy biện sao?" Giọng nói và vẻ mặt của người thanh niên đều rất nghiêm khắc, Hàn Tống chỉ biết cúi đầu. "Dẫn theo người của ngươi, lập tức cút ra khỏi Đan Đồ cho ta. Việc này, ta sẽ tự phái người đi bẩm báo với Nghĩa Công lão tướng quân... Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đã làm mất hết thể diện của Giang Đông, còn không lui ra."