Tào Tặc

Chương 189

-Tào Công lần này đi sai sứ Giang Đông, hẳn là còn có dụng ý khác?...... Trời đã tối, Trần Quần dường như hai ngày một đêm không chợp mắt nhưng lại không hề mệt mỏi. Sau bữa tối, hắn gõ cửa phòng Tuân Diễn. Tuân Diễn hỏi: - Sao ngươi lại cần giúp chuyện này? Trần Quần do dự một lát rồi khẽ nói: - Nếu Tam huynh không tiện nói thì thôi! Chỉ là đệ không rõ, huynh đi sứ Giang Đông, vì sao muốn dẫn theo Hữu Học? -Điều này... Ngón tay Tuân Diễn thon dài gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn. Hắn đứng lên, đi tới cửa, nhìn sang hai bên sau đó khép cửa phòng. - Nếu là người khác hỏi, ta tuyệt đối sẽ không giải thích.Có điều ngươi với ta, cả hai nhà thế giao, ta cũng không muốn giấu ngươi. Ta lần này đi sứ Giang Đông đúng là có nhiệm vụ quan trọng. Ban đầu ta cũng không muốn dẫn theo người nào nhưng Văn Nhược nói: chuyến này trách nhiệm của ta nặng nề, bên cạnh phải có người đắc lực giúp đỡ. Người lớn tuổi mà danh trọng, dễ bị để ý; Còn trẻ mà vô danh, không nhiều người dùng được. Khi ấy ta cũng chỉ buột miệng nói: bên ta còn thiếu một thư đồng. Văn Nhược liền tiến cử Tào Hữu Học, nói tên này thông minh nhanh nhẹn và cũng mưu trí, thân thủ bất phàm, lại có học thức, có thể giúp sức bất cứ lúc nào.Sau đó Phụng Hiếu cũng nói như vậy với ta, kể cả Công Đạt... Ngươi cũng biết Công Đạt là người cẩn thận ít nói, rất ít khen người khác.Hắn hình như cũng có chút khen ngợi Tào Hữu Học, quả là hiếm thấy. Hơn nữa đúng là ta cũng cần một người đi theo như thế, cho nên mới đồng ý.Đúng rồi, xem ra quan hệ giữa ngươi và Tào Bằng khá tốt, ngươi nghĩ sao về hắn? Tổ phụ của Trần Quần tên là Trần Thật, cùng tổ phụ của Tuân Diễn là Tuân Thục đều là tứ trưởng Dĩnh Xuyên, quan hệ đương nhiên vô cùng gắn bó. Tuân Diễn tuy không trả lời lần này hắn đi Giang Đông rốt cuộc có mục đích gì, nhưng cũng coi như đã cho Trần Quần một câu trả lời. Trần Quần đương nhiên không thể cứ truy hỏi, vì hỏi tiếp sẽ có thể xảy ra chuyện. Tuân Diễn nể giao tình hai nhà mà tiết lộ tin tức như vậy, đối Trần Quần mà nói... đã quá đủ. Về phần Tuân Diễn đi Giang Đông làm gì, không phải điều Trần Quần có thể biết Nghe Tuân Diễn hỏi, Trần Quần do dự một chút, khẽ nói: - Con người Hữu Học này, ta nhìn không thấu. -Ấy.... Tuân Diễn nghe Trần Quần nói như vậy liền biến sắc mặt.Hắn biết, Trần Quần biết nhìn người.Khả năng nhìn người trước nay đều không kém, tốt xấu ưu khuyết đại khái đều có thể nhìn ra.Nói chung, khi người nào đó nói "nhìn không thấu", lời nói này thực ra cũng đã chứng tỏ, người hắn nói tới có tài thực sự.Chính vì có thực tài mới nói nhìn không thấu. Đánh giá này không thể nói là không cao được. Tuân Diễn gãi gãi đầu, đứng dậy đi quanh quẩn trong phòng, "nếu như thế, sao hắn lại cam tâm làm thư tá cho ta?" Đúng vậy, người có tài thật sự hầu hết đều ngông nghênh, sẽ không chịu luồn cúi dưới người khác, nói gì tới làm thư đồng cho người ta. Dù chỉ là diễn kịch cũng không thể.. Trần Quần nói: - Hữu Học có tiết khí, tính tình cao thượng, cương trực.Nhưng hắn không phải cái loại cậy tài khinh người, biết được mức độ nặng nhẹ, phân biệt được đúng sai. Theo ta thấy, hắn cũng không chắc sẽ để ý tới chuyện này. Chỉ cần huynh trưởng nói rõ với hắn, hắn hẳn là sẽ không từ chối. Bằng không, ta tới nói chuyện với hắn rồi sẽ về báo lại huynh trưởng. -Cái này... cũng tốt. Tuân Diễn nghĩ một lát, gật đầu đồng ý. Trần Quần liền cáo từ, lập tức tới thẳng chỗ Tào Bằng ở.Tào Bằng cũng ở trong phủ Trần Đăng, có điều ở nhà chái, hơn nữa cùng ở một phòng với Hạ Hầu Lan. Khi Trần Quần tới, Tào Bằng đang ngắm đao dưới ánh đèn. Ánh đèn lờ mờ, hai thanh đại đao tỏa ra một vầng sáng lạnh lẽo.Hạ Hầu Lan ngồi bên xem với vẻ mặt ngưỡng mộ, miệng líu lưỡi liên tục không nói nên lời. "Hữu học, hai thanh đao của này của ngươi nếu mang ra chợ, chắc cũng phải vạn tiền đấy nhỉ." Hà nhất trảm được rèn từ sắt Đô Sơn, thân đao với những đường vân tinh xảo, tuyệt đẹp, nó được chạm trổ hình rồng ngậm đao từ gỗ đào khiến thân đao trông càng dũng mãnh... Xem ra để rèn được hai đại đao này, hẳn là Tào Cấp đã bỏ rất nhiều tâm sức. Y cố hết sức xem xét tình hình của Tào Bằng, mỗi một chi tiết đều cực kỳ chú trọng. Thế cho nên khi Tào Bằng cầm đại đao... lại xuất hiện một cảm giác huyết mạch tương liên... Rãnh đao ánh lên huyết quang màu đỏ sậm, đây là đặc trưng rõ rệt nhất của những đao do Tào Cấp rèn. Mỗi một cây đao làm ra đều chứa huyết khí, làm cho bảo đao càng có linh tính hơn. Hạ Hầu Lan không khỏi nén tiếng thở dài. Hắn bắt đầu hơi ghen tị với Tào Bằng, có một người cha biết rèn đao như thế, thực ra cũng là một hạnh phúc hiếm có. Tào Bằng bật cười! Hắn cầm lấy túi da hươu từ trên sập, cho hai khẩu đao vào trong túi.Sau đó đặt sang bên cạnh người, đại đao gối đầu, hắn cười ha ha và cùng Hạ Hầu Lan tán gẫu việc thường ngày. Quen biết Hạ Hầu Lan sắp hơn một năm, nhưng hai người thật sự không có cơ hội cùng nhau tâm sự. "Tử U, trước đây khi ngươi học thương, nhất định đã rất vất vả." "Chịu khổ cũng không đáng nói nhưng thầy vẫn không xem trọng." Tử U là tên chữ của Hạ Hầu Lan. Hắn trở lại chỗ ngồi của mình, vẻ mặt hơi đăm chiêu. "Ngân thương đó của ngươi, chẳng lẽ là do thầy tặng? Ta thấy ngươi thương không rời tay, hẳn là có ý nghĩa gì đặc biệt trong đó?" Hạ Hầu Lan lắc đầu rồi lại gật đầu. "Cây thương này được làm theo cây Long đảm ngân thương của thầy ta." "Long đảm ngân thương?" Tào Bằng thấy cái tên này khá quen. "Đúng vậy, trước đây thầy từng được một thợ rèn nổi tiếng đúc cho một chiếc thương bằng sắt tinh chế ở Chu Sơn, thương dài một trượng hai, kèm vân vẩy rồng, nặng bốn mươi tám cân. Vì lưỡi thương giống như long đảm nên có tên là long đảm thương, là vật mà thầy ta rất yêu quý. Chỉ tiếc, ta không được thầy chân truyền, cho nên,... Về sau thầy đem Long đảm thương truyền cho huynh đệ cùng ta bái sư học nghệ. Huynh đệ đó thấy ta thích, sau đó khi ở quận Thường Sơn liền bỏ ra số tiền lớn, mất hơn một năm mới bắt chước được long đảm thương của thầy để làm cho ta chiếc thương này, tên là long lân." "Ừ!" Thường Sơn, long đảm thương, đồng uyên... Khi liên hệ ba danh từ này với nhau, một cái tên hiện lên trong đầu Tào Bằng. Không thể trùng hợp như vậy chứ! Tào Bằng lập tức ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Lan hỏi: "Tử U, người huynh đệ đó tên là gì?" Hạ Hầu Lan kinh ngạc liếc nhìn Tào Bằng "Huynh đệ của ta tên là Triệu Vân, tự là Tử Long... Làm sao vậy?" "Người huynh đệ đó tên là Triệu Vân?" Tào Bằng kinh ngạc hỏi. Hạ Hầu Lan bị giật mình bởi vẻ mặt của Tào Bằng nên vội vàng đứng dậy. "Đúng vậy, người quen hắn?" "Người phủ Chân Định, Thường Sơn, Triệu Vân Triệu Tử Long?" "Ừ!" "Ha ha ha... Ta không quen." Tào Bằng dứt lời lại nằm xuống. Chỉ Hạ Hầu Lan là tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngươi không biết cần gì phải làm bộ dạng như lúc nãy? Làm hại ta còn nghĩ ngươi và Tử Long có thù oán! Không ngờ, trong lòng Tào Bằng lúc này lại vô cùng vui mừng. Lẽ đời là: những thứ cần phí bao công sức cũng không tìm thấy, nhưng lại có được trong lúc tình cờ! Nếu nói trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ở doanh trại Thục Hán người được nhắc tên nhiều nhất, tài năng nổi bật nhất, được mọi người yêu quý chính là Triệu Vân Triệu Long Tử này. Một Triệu Tử Long gan góc phi thường... Vượt bao ngọn núi trùng điệp, coi hàng trăm vạn đại quân như không. Ở hậu thế, Triệu Vân đã trở thành danh từ thay thế cho trung nghĩa và dũng mãnh, nhắc đến cái tên Triệu Vân có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu. Một Lữ hai Triệu ba Điển Vi! Theo danh sách trong Diễn nghĩa, sau khi Lữ Bố qua đời thì Triệu Vân sẽ đứng thứ nhất. Trước đây Tào Bằng còn đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể mời chào người lợi hại? Hóa ra, người lợi hại ở ngay bên cạnh! "Tử U, huynh đệ của ngươi rất lợi hại?" "Ừ, lợi hại hơn ta." Phí lời, ta đương nhiên biết lợi hại hơn ngươi. Tào Bằng cười hỏi: "Vậy hắn hiện tại... " "Còn ở dưới trướng của Công Tôn Toản." "Ừ........." Hạ Hầu Lan dường như đã hiểu được ý của Tào Bằng đột nhiên nở nụ cười. "Ngươi cười cái gì?" "Công tử, chớ không phải ngươi muốn mời chào huynh đệ ta sao?" "Ấy... Sao, không thể sao? Hơn nữa, hai ngươi quan hệ tốt như vậy, nếu có thể ở cùng nhau, chẳng phải là một chuyện tốt sao?" "Khó, khó, khó." Hạ Hầu Lan cười ha ha liền nằm xuống. "Khó như thế nào?" "Huynh đệ kia có chí rất lớn. Công tử, ta thừa nhận người có tài cao, nhưng người dựa vào cái gì để mời chào huynh đệ ta? Lúc trước nếu không phải đánh cược với người, ta chưa chắc đã cùng với người. Về phần huynh đệ ta, ngươi đừng có mơ. Hơn nữa, Tử Long là người rất cố chấp. Trước đây khi ta vẫn còn theo Bạch Mã Nghĩa Tòng, hắn đã nói riêng với ta, nếu không theo Công Tôn Toản thì hắn muốn đi theo Huyền Đức Công. Ờ, Huyền Đức Công người biết chứ, chính là Lưu Dự Châu. Nghĩ trước đây hắn cùng Điền Giai theo Huyền Đức Công chinh chiến, vì thế, cho nên sớm thay lòng. Cho dù thế, hắn vẫn ở lại dưới trướng của Công Biệt Đào? Tại sao thế?? Hắn là người cố chấp, lúc trước ta bảo hắn đi cùng ta, hắn cũng không chịu đáp ứng. Cho dù là Công Tôn toản đã chết, hắn cũng sẽ không cùng ngươi........." Triệu Vân đã thông đồng với Lưu Bị? Trong Diễn nghĩa đã nói tới chuyện này, nhưng bởi vì sau khi tái sinh Tào Bằng thấy rất nhiều chuyện không giống như lịch sử, trong lòng vẫn có chút băn khoăn. Không ngờ... Nếu Triệu Vân đã móc nối với Lưu Bị, vậy còn muốn thông đồng với Triệu Vân hẳn không dễ thế. Tào Bằng nghĩ đến đây liền gãi đầu. "Ta muốn cũng không được sao?" "Ha ha ha, đương nhiên có thể, đương nhiên có thể..." Hạ Hầu Lan vừa cười vừa lật người. Có điều nhìn cơ thể rung rung của hắn là biết lúc này trong lòng tên này nhất định đang cười lăn lộn. Lưu Huyền Đức có cái gì tốt! Tào Bằng không khỏi oán thầm: bây giờ ngay cả chốn dung thân đều không có. Hơn nữa trong một thời gian dài, hắn cũng chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Tuy nhiên nghĩ lại, chính mình chẳng phải cũng ăn nhờ ở đậu sao? Muốn chiêu mộ nhân tài, thực lực cùng năng lực tất nhiên là một mặt nhưng thanh danh cũng rất quan trọng. Lưu Huyền Đức kém cói nhưng thuộc hạ trong tay tốt xấu gì còn có Quan Vũ, Trương Phi; Còn mình thì sao" Tào Bằng bắt đầu có chút không thoải mái trong lòng. Cốc cốc cốc! Cửa phòng có tiếng gõ nhỏ. Tào Bằng tức giận hỏi: "Ai?" "Hữu học, đã nghỉ chưa?" Nghe giọng thì hình như là Trần Quần, Tào Bằng xoay người đứng lên, khoác áo ra mở cửa phòng. Trần Quần đứng ở cửa, nhìn sắc mặt Tào Bằng không tốt lắm liền ngạc nhiên hỏi: "Hữu học, không khỏe sao? Sắc mặt sao khó coi thế?" "Không sao, chỉ là đang nghĩ một số chuyện nên không vui lắm." Tào Bằng nói rồi ra sức lắc đầu, thở dài thườn thượt "Huynh trưởng muộn như vậy còn tìm ta? Hẳn là có việc?" "Ừ... Nếu ngươi thấy tiện, chúng ta vào trong viện nói chuyện." "Được." Tào Bằng gật đầu, cất bước đi ra khỏi nhà chái, tiện tay khép cửa phòng. Bản lề va vào nhau phát ra tiếng cạch nho nhỏ, sau đó Hạ Hầu Lan xoay người ngồi dậy. Hắn ngồi trên sập, gãi gãi đầu, nhìn sang giường Tào Bằng, nét mặt cổ quái. "Những lời mình nói ban nãy có phải quá đáng không?" Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này. Tào Bằng tuổi tuy nhỏ nhưng quả thật có tài năng... Hơn nữa, Tào Bằng đối xử tốt với Hạ Hầu Lan, chưa bao giờ coi hắn là nô bộc gia tướng của mình mà nhiều khi coi hắn là phụ tá đắc lực. Trong quân đội, Hạ Hầu Lan tuy làm tới Truân tướng nhưng lại chịu áp chế nặng nề. Cuộc chiến ở Uyển thành, hắn một mình lưu lạc đến đó mà không một người đi theo... đã đủ để chứng tỏ vấn đề. Còn ở bên Tào Bằng, tuy dù mang danh là gia tướng nhưng Hạ Hầu Lan có thể cảm nhận thấy dễ sống hơn rất nhiều so với trong quân đội. Đi theo Tào Bằng suốt chặng đường, Hạ Hầu Lan cũng quả thật được chứng kiến sự cố gắng của Tào Bằng. Dù là giúp đỡ người thân hay chăm sóc huynh đệ. Tào Bằng đối với bản thân mình tuyệt đối không có gì để nói, thậm chí giúp Hạ Hầu Lan đột phá được nút thắt cổ chai mà hắn chưa từng đột phá nhiều năm. Nghiêng tai lắng nghe, tiếng trò chuyện của Trần Quần và Tào Bằng ở trong viện rất nhẹ, cũng không nghe rõ đang nói cái gì. Hạ Hầu Lan vỗ nhẹ vào trán mình: Hạ Hầu ơi là Hạ Hầu, ngươi làm sao thế? Công tử đối đãi với ngươi không tệ, ngươi sao có thể nói ra những lời như thế? Trong lòng hắn thầm hối hận. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Hạ Hầu Lan vội vàng xoay người ngả xuống sập, nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Tào Bằng đẩy cửa ra, bước vào phòng. Thấy Hạ Hầu Lan đã ngủ, liền tiến lên đắp chăn cho hắn, xoay người thổi tắt nến, cũng nằm xuống sập. Đừng xem thường một hành động đơn giản này lại khiến cho Hạ Hầu Lan cảm thấy ấm áp trong lòng... "Công tử!" "Ừ? Tử U ngươi còn chưa ngủ sao?" "Nếu không, ta giúp người viết một bức thư hỏi xem?" "Cái gì!" "Liên hệ với Tử Long, xem hắn có muốn dốc sức cho người không" Trong bóng đêm, một không khí tĩnh lặng. Lâu sau, chợt nghe Tào Bằng buồn bã nói: "Tử U, ngươi nói rất đúng, Tử Long dù có tới đây, ta chỉ sợ cũng khó có chỗ cho hắn được thể hiện tài hoa. Có được nó là may mắn của ta; Mất đi nó là số mệnh của ta! Mọi chuyện đừng miễn cưỡng, cứ để tự nhiên "nếu ngày nào đó Tử Long có thể làm nên nghiệp lớn, chẳng phải đã trì hoãn tiền đồ của hắn sao. Ngươi và ta vẫn không nên ích kỷ quá. Thôi! Đừng nói những chuyện này nữa, trời sáng chúng ta sẽ khởi hành, ngủ đi." Có được nó là may mắn của ta; Mất nó là số mệnh của ta! Hạ Hầu Lan không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại cuộn lên sự sợ hãi. Trên đời này có mấy Chủ công thật lòng suy xét cho bộ hạ? Tào Bằng tuổi tuy nhỏ, nhưng khí phách và ý chí lại nổi bật trong thiên hạ. Không được, dù thành hay không thành, ta đều phải thử một lần. Hạ Hầu Lan đã có chủ ý, trong lòng chợt yên ổn hơn nhiều.. Hắn nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc mộng... Ở trong mộng, Hạ Hầu Lan như mơ về Vân Vụ... quay lại quãng thời gian vui vẻ và đau khổ đan xen. Quả thật, nếu Tử Long muốn tới đây, cũng là một sự lựa chọn không tồi! Trời đã sáng, Tào Bằng mặc một chiếc áo giáp da bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu xám, đội khăn chít đầu, cải trang thành một tiểu thư đồng. Còn Hạ Hầu Lan lại cải trang thành phu xe, lấy miếng vải đen bọc lấy long lân dài một trượng hai, đặt trên xe ngựa. Hắn cùng Tào Bằng vội vàng đánh xe ngựa, chờ đợi ở ngoài cửa Trần phủ. Chiếu Dạ Bạch thì được Tào Bằng gửi gắm cho Trần Quần, xin hắn đưa nó về Đông lăng đình. Tào Bằng hiện tại là một thư đồng, cưỡi một con ngựa giá trị ngàn vàng như Chiếu Dạ Bạch, đó không phải là tự kiếm chuyện sao? Tuân Diễn rất vừa lòng đối với quyết định này của Tào Bằng. Nói thật, hắn cũng không nghĩ nhiều như thế, nếu không có Tào Bằng nhắc tới, hắn chắc đã chẳng để ý. Mọi người nói Tào hữu học là người cẩn thận quả nhiên không phải là nói dối, có thể lần này để hắn đi theo là một sự lựa chọn đúng đắn! Tuân Diễn bước lên xe ngựa. Hạ Hầu Lan đánh xe, Tào Bằng ngồi ở vị trí trợ thủ bên cạnh. Đôi Hà nhất trảm đó được dùng da hươu gói lại, cắm nghiêng trên khung xe. Nếu không quan sát cẩn thận, thật đúng là rất khó để nhìn ra, trong cái bọc kia là một đôi bảo đao. "Đại nhân...." Tào Bằng vừa mở miệng đã bị Tuân Diễn cắt ngang. "Hữu học, từ giờ trở đi, ngươi là thư đồng của ta. Nhớ kỹ, ta là đi Giang Đông thăm bạn, không gọi ta là đại nhân mà nên kêu là tiên sinh." "Tiên sinh, có thể đi chưa?" Tuân Diễn nói: "Đi, chúng ta tới dịch quán ngoài thành trước để gặp Vương Hiệu Úy, rồi sau đó theo đội tới Giang Đông." "Vâng!" Tào Bằng hưởng ứng rồi nhìn sang Hạ Hầu Lan. Hạ Hầu Lan gật đầu, căng dây cương, miệng hô lên một tiếng: "Chạy!" Xe ngựa trong màn sương mù buổi sớm, đi men theo con đường dài ướt át, bánh xe lăn trên mặt đất, phát ra tiếng cót két cót két, càng lúc càng xa. Tháng ba, Giang Nam mưa bụi đang mịt mù. Hoa đào, hoa hạnh ngoài đình bị gió thổi rụng xuống, đầy đất. Một con đường đá cuội ngoằn ngoèo, ẩm ướt hiện ra trước mặt màu trắng điểm thêm những đóa hoa ửng đỏ khiến lòng người thêm buồn bã. Một chàng trai tóc đuôi sam bước trên con đường đầy sắc hồng và trắng của hoa, rồi chợt dừng chân ở ngoài đình. "Nàng thật sự đã quyết định sao?" "Vâng!" Một thiếu nữ trong đình đứng quay lưng lại với chàng trai, chỉ khẽ vâng một tiếng. Bộ quần áo phong phanh đang bay phất phơ trong gió nhẹ, dán vào cơ thể với những đường cong lả lướt kia, làm cho cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp. Tóc mây ngang vai, lộ ra chiếc cổ trắng ngần quyến rũ. Chàng trai nhìn bóng dáng phía sau của nàng, không khỏi nuốt nuốt nước bọt. "Đây là cái ta xin được từ chỗ lão thần tiên, nàng cầm lấy đi." "Cám ơn." "Vậy ta... cáo từ." "Đi mạnh giỏi!" Người con trai đặt một bình ngọc dương chi xuống và xoay người rời đi. Nhưng đi được hai bước, hắn lại dừng chân, "Oản nhi, thật ra..." Hắn còn chưa nói xong, lại nghe trong đình vang lên tiếng đàn du dương, lời nói đã lên tới miệng, cuối cùng vẫn phải nuốt lại. Hắn thở dài, xoay người bước lên những hạt sương sớm trên con đường mòn. "Còn có hai mươi tám ngày sao?" Người thiếu nữ nói mấy tiếng yếu ớt vô nghĩa, chợt bị gió thổi mất! Đi từ Quảng Lăng, trước tiên tới Giang Đô. Giang Đô ở đây không phải là Giang Đô của hậu thế mà là một địa danh thuộc Quảng Lăng, nằm bên bờ Đại Giang. Tào Bằng cùng Hạ Hầu Lan mặc dù tham gia vào đội nhân mã của Tuân Diễn nhưng không hề gây sự chú ý của người khác. Trên thực tế, trong đội ngũ đi sứ Giang Đông này toàn là những danh sĩ bất phàm. Đừng nói tới Điển quân hiệu úy Vương Lãng, những thuộc hạ của Vương Lãng đều không thể để ý tới những thay đổi của thư đồng và phu xe nho nhỏ bên cạnh Tuân Diễn. Lần này Tuân Diễn đi sứ Giang Đông, chỉ dẫn theo mười gia tướng của Tuân gia." Theo lời Tuân Diễn: "Chuyến này ta chỉ là du sơn ngoạn thủy nên mới dẫn nhiều tùy tùng như thế, ngược lại tâm trạng khá lo lắng." Tào Bằng cũng không để ý tới điều này. Dù sao hắn biết rõ, Tuân Diễn có nhiệm vụ đặc biệt. Còn rốt cuộc là nhiệm vụ gì? Tào Bằng lười đoán và cũng không muốn đoán. Hắn vốn có thể từ chối, nhưng Tuân Úc và Quách Gia cùng đề cử khiến cho hắn không thể nào từ chối được... Chỉ hy vọng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau đó trở lại Quảng Lăng. Chuyện của bản thân Tào Bằng có rất nhiều cái chỉ là báo đáp ân nghĩa của Điêu Thuyền nên cũng không cần phí công hắn suy nghĩ. Ước chừng cũng không kịp quay về Quảng Lăng vào tháng năm. Sau khi nghỉ ở Giang Đô một ngày liền tập trung ở bến phà Giang Thủy để đi lên thuyền. Giang Thủy lúc này khá êm dịu. Mặt sông bát ngát sương khói càng thể hiện một ý vị bao la hùng vĩ. Trường Giang những năm cuối Đông Hán tràn đầy sức sống hơn nhiều so với Trường Giang của hậu thế. Trên mặt sông rộng lớn càng lúc càng toát ra khí khái hùng hồn mênh mông. "Hữu Học!" "Vâng!" Tuân Diễn dẫn theo người của hắn ngồi trên một chiếc thuyền riêng. Xe ngựa dừng ở đuôi thuyền, do Hạ Hầu Lan phụ trách trông nom. Hắn dẫn Tào Bằng đi tới đầu thuyền. Mười tên gia tướng phía sau tự động tản ra để hai người có đủ không gian trò chuyện. "Nghe nói, ngươi rất không hài lòng khi ở Quảng Lăng?" Tào Bằng ngẩn ra, "Cũng được, cũng coi như phải như ý." "Ha ha, ta biết người Quảng Lăng có tư tưởng bài ngoại. Nếu ngươi muốn đứng vững ở Quảng Lăng e rằng còn phải gặp một số trắc trở... Thật ra Nguyên Long khá coi trọng ngươi, chuyển tới ở đình Đông Lăng là có ý đồ rèn luyện trong đó. Đúng rồi, phía đình Đông Lăng tình hình thế nào?" Tào Bằng gật đầu "Đều rất tốt."