Tào Tặc
Chương 188
Trần Đăng cũng đã thấy Tào Bằng nhưng không để ý bắt chuyện. Tào Bằng nghe được Trần Quần nói, vội vàng khom người:
-Tào Bằng tuần hành Đông Lăng đình, phụng mệnh tới đây, xin bái kiến thái thú đại nhân.
Đó là một quy củ!
Trần Đăng là thượng quan, lại là chủ nhân, không thể mở miệng trước.Nhất định phải do hạ quan mở miệng trước rồi sau đó Trần Đăng mới có thể trả lời.
-Hữu Học, vào đi.
Trần Đăng vẫy tay ra dấu Tào Bằng đi vào, sau đó nói với Trần Quần:
-Không phải ta tìm Hữu Học, mà là Hưu Nhược chỉ đích danh muốn gặp Hữu Học.
-Hả?
Tào Bằng cùng Trần Quần ngẩn ra. Trần Quần nghi ngờ hỏi:
-Huynh trưởng, ngươi gặp Hữu Học có chuyện gì?
Người trung niên thu hồi nụ cười, trịnh trọng quan sát Tào Bằng một lúc, sau đó hơi nhíu lông mày lại, trầm giọng nói:
-Ngươi là Tào Bằng?
-Đúng vậy.
Tào Bằng có phần nghi hoặc. Hắn không nhận ra người đàn ông trung niên trước mặt, cũng không rõ người đàn ông này tới tìm hắn là có chuyện gì.
Cũng may là Trần Quần thông minh, thấy Tào Bằng ngẩn người thì liên tiếp hỏi:
-Hữu Học, ngươi đã từng gặp qua tam huynh.
Tam huynh? Người đó là tam huynh?Tào Bằng ngược lại càng không hiểu!Nhưng nếu Trần Quần đã nói như vậy, chắc y muốn hắn tiến lên hành lễ:
-Tào Bằng bái kiến tam huynh.
-Nhanh thật!
Trần Quần không nhịn được cười. Người đan ông trung niên cũng vậy.
-Hữu Học à, tam huynh là để ta gọi, ngươi làm sao gọi thế được. Nhưng nếu ngươi gọi Hưu Nhược tam huynh thì cũng không thất lễ đâu. Văn Nhược cùng Thúc tôn có thâm tình gia hảo, ngươi gọi một tiếng "tam huynh" cũng có thể nói là được. Tới đây, ta dẫn ngươi giới thiệu với tam huynh của Tuân Văn Nhược, Tuân Diễn.
Tào Bằng nghe thấy ngây người ra.
Những năm cuối thời Đông Hán, Tuân thị có rất nhiều người tài. Bắt đầu từ Tuân Thục, là Thần Quân, tên gọi được xưng là một trong tứ đại Đốn Xuyên. Tuân Thục được xưng là bát long của Tuân thị. Dưới bát long lại có ba huynh đệ Tuân Húc, Tuân Diễn và Tuân Mưu, cùng vói Tuân Duyệt, Tuân Trọng. Dưới Tuân Húc còn có Tuân Du, Tuân Công. Có thể nói, bốn đời Tuân thị không cần tài.
Tuân Diễn, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa không có gặt hái gì nên Tào Bằng không có ấn tượng sâu sắc. Nhưng hắn sống ở những năm cuối thời Đông Hán đã hơn một năm, hơn nữa ở Hứa Đô hơn nửa năm, kết giao với rất nhiều người không phải tầm thường. Vì vậy Tào Bằng cũng có nghe nói qua cái tên Tuân Diễn là một người biết ăn nói lại có mưu kế.
Còn nhị huynh Tuân Húc, Miêu Mưu bây giờ đang ở dưới trướng Viên Thiệu, cũng là một người đắc lực.
Còn đại huynh Hoàng Hoặc, thực ra không phải thân với Tuân Húc, chỉ là anh em họ với Tuân Húc, tên là Miêu Duyệt Tuân Trọng Tạ. Người này tính tình tao nhã, phẩm cách cao quý, tài học hơn người. Trong thời kỳ của Linh đế, bọn hoạn quan chiếm quyền nên ẩn cư. Năm đầu Kiến An, Tào Tháo thừa lệnh vua chiêu mộ Cẩu Duyệt làm Hoàng Môn thị lang, thiên bí thư giám, thị trung, chức quan không hề thua kém Tuân Húc.
Nhưng có điều Tào Bằng không biết Tuân Diễn, cũng không biết Tuân Diễn đến tìm hắn có chuyện gì. Nhìn dáng vẻ Tào Bằng ngơ ngác, Tuân Diễn vui vẻ nói:
-Tào Bằng, ta cho ngươi một câu đối. Vế trên là "phong thanh vũ thanh độc như thanh, thanh thanh nhập nhĩ".
Tào Bằng ngẩn ra, trả lời theo bản năng:
-Ta đối vế dưới là "gia sự quốc sự thiên hạ sự, sự sự quan tâm." Ngươi làm sao biết câu này?
Đây là câu đối khi Tào Bằng ở ô bảo của Điền gia đã treo ở thư phòng của mình. Vì câu đối lúc này còn chưa xuất hiện. Hắn chỉ tiêu khiển, đương nhiên cũng chỉ có tâm lý trang trí. Nhưng khi nghe Tuân Diễn nói ra câu đối này, hắn cảm thấy hoảng hốt. Thậm chí hắn còn cho rằng Tuân Diễn cũng xuyên thời gian tới đây.
Tuân Diễn nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tào Bằng, không nhịn được cười.
-Huynh trưởng, ngươi vừa mới…
-Năm đó đi Dĩnh Xuyên, ta rất có hứng thú với trò này. Ngay từ đàu là do Văn Nhược truyền ra ở Dĩnh Xuyên thư viện. Về sau mới biết được trò chơi này lại do một thiếu niên mười bốn tuổi nghĩ ra.
Người trong đại sảnh này, ngoại trừ Tào Bằng ra, ai lại không từng đọc qua thi thư, tài hoa hơn người chứ?Trần Quần cùng Trần Đăng mới nghe qua trò chơi kỳ lạ này.
-Tam huynh, ngươi cũng chơi trò chơi xuất phát từ Hữu Học?
-Ha ha, đúng vậy.
-Hữu Học, có trò chơi hay như vậy sao không nói sớm.
-Ta… quên.
Tào Bằng thầm nghĩ: làm sao ta biết các người thích đối câu đối?
Trần Đăng nhíu mày nhìn Tào Bằng có phần khác biệt. Hôm qua hắn nghe qua bài « Lậu thất minh", hôm nay lại biết thể văn biền ngẫu lại có thể sử dụng như vậy. Thái độ của y nhìn Tào Bằng cũng thay đổi rất nhiều. Thậm chí y cảm thấy hai tháng trước đây phái Tào Bằng đi Đông Lăng đình là đúng hay sai? Sớm biết người này tài hoa thì đã giữ ở bên ta rồi. Đáng trách trước đây nói chuyện với hắn vài lần, hình như y vẫn chưa cảm thấy hắn có tài như vậy. Trong lúc nhất thời, Trần Đăng không khỏi có phần suy nghĩ.
Tuân Diễn ra hiệu cho Tào Bằng ngồi xuống bên cạnh, sau đó trầm giọng nói:
-Ta lần này thừa mệnh thiên tử theo Điển Quân Hiệu úy Vương Lãng đi sứ Giang Đông. Trước khi đi, Văn Nhược giới thiệu ngươi với ta. Sau đó Công Đạt cũng nói, nếu có thể thì ta mang ngươi đi cùng tới Giang Đông. Thậm chí Quách gia cũng tiến cử ngươi với ta, khiến ta cảm thấy kỳ lạ. Anh vợ ngươi cùng Phụng Hiếu là đồng môn thì ta cũng nghe người ta nói qua. Văn Nhược cùng lệnh huynh cũng có giao hảo, ngược lại cũng không kỳ lạ. Nhưng mà ta có phần không hiểu. Văn Nhược, Công Đạt, còn có Phụng Hiếu vì sao lại đánh giá cao ngươi như vậy chứ?
Mắt hắn sắc như kiếm, nhìn thẳng Tào Bằng. Còn Tào Bằng thì cũng ngơ ngác.
Ý của Tuân Diễn thế nào, đại thể hắn cũng đã hiểu rõ: Tuân Diễn phải đi sứ Giang Đông, Tuân Húc tiến cử hắn với Tuân Diễn. Chậm đã, Tuân Diễn vừa nói, hắn theo Điển Quân hiệu úy Vương Lãng đi sứ Giang Đông. Vậy tức là Tuân Diễn cũng không phải người chỉ huy, chỉ là phó mà thôi.
Nhưng mà các ngươi đi sứ Giang Đông thì có quan hệ gì tới ta? Tào Bằng không hiểu gì, có phần muốn hỏi Tuân Diễn. Đối với vấn đề này của Tuân Diễn, hắn càng không hiểu vì sao, không biết trả lời thế nào.
Trên thực tế, Tào Bằng với Tuân Húc, Quách Gia, thậm chí Tuân Du không hề tiếp xúc nhiều. Hắn đã gặp qua Tuân Húc nhưng không nói chuyện nhiều. Hắn cũng gặp qua Quách Gia, tuy có nói chuyện, nhưng cũng chỉ vài câu. Hơn nữa lúc đó chủ đề câu chuyện liên quan đến tình trạng khỏe mạnh của Quách Gia, nhưng lúc đó hình như không Quách Gia không cao hứng lắm. Còn về Tuân Du, Tào Bằng chưa hề gặp qua chứ đừng nói đến có giao tình đặc biệt.
Ba người đột nhiên cùng hợp lại đề cử chính mình, cuối cùng là có ý đồ gì? Trong lòng Tào Bằng nghi ngờ khó hiểu, không biết gì, lắc đầu.
Tuân Diễn nhìn Tào Bằng chằm chằm một lúc, đột nhiên khoát tay:
-Lần này ngươi tới đây không mang theo tùy tùng?
-A,chỉ có một gia tướng, bây giờ đang chờ ở ngoài cửa.
-Như vậy đi. Ngươi cùng gia tướng đêm nay ở lại Trần phủ, sáng sớm ngày mai theo ta đi cùng đại đội nhân mã đi sứ Giang Đông.
-Dạ!
Tào Bằng đứng dậy tuân mệnh. Chuyện kiểu này hắn không thể làm chủ được. Tuy nói hắn bây giờ được Trần Đăng chiêu mộ, là thuộc quyền của Trần Đăng. Nhưng nhìn ý của Trần Đăng không có biểu hiện gì, rõ ràng là y đã đồng ý.
-Được rồi, còn có một việc.
Tào Bằng đang chuẩn bị ra ngoài lại bị Tuân Diễn kêu lại.
-Nghe nói thân thủ của ngươi cũng không kém?
Không đợi Tào Bằng trả lời, Trần Quần đã giành lời nói:
-Việc này quả thực không sai. Hữu Học thuần thục đao ngựa, từng ở thành Hạ Bi một mình đấu với một trong tám mãnh tướng, suýt nữa lấy mạng Tống Hiến. Thân thủ của hắn vô cùng xuất chúng.
Tuân Diễn gật đầu, hướng về phía bên ngoài đại sảnh quát:
-Người đâu, mang tráp tới.
Sau đó hắn nói với Tào Bằng:
-Lần này ta tới, lệnh tôn cũng nhờ ta mang đến cho ngươi một món đồ.
-Cha ta?
Tào Bằng thắc mắc không biết Tào Cấp nhờ Tuân Diễn mang đồ gì đến. Lúc này một gia tướng đi vào đại sảnh, trước ngực ôm một hộp gỗ hắc đào lớn, đi tới bên cạnh Tào Bằng.
Hắn nhận hộp gỗ nặng trịch, đoán chừng năm sáu mươi cân.
Tào Bằng nhíu mày nìn Tuân Diễn. Tuân Diễn lại tỏ vẻ kỳ lạ:
-Ngươi có thể tháo ra xem.
Tào Bằng gật đầu, đặt hộp gỗ dài xuống đất, đè chốt khóa, nghe rắc một tiếng thì nắp hộp lập tức bật ra. Hộp gỗ dài khoảng chín thước năm tấc, bên trong có lụa hồng lót một đôi đại đao. Đây đúng là đại đao, dài chừng tám thước năm tấc, chuôi đao làm bằng gỗ hắc đào, toát ra tử khí. Trên đao có phần che tay cỡ nắm đấm trẻ con bằng hắc đào.
Hai cây đại đao có kích thước khác nhau. Một cây đạo dài chừng lục xích, còn một cây khác chỉ năm xích năm thốn. Hơn nữa mũi của nó cũng nhỏ, rộng chừng một bàn tay.
Trên sống đao có khắc: thú dần tháng giêng cấp tạo ngô nhi cập quan. Ý là hai thanh đao này là Tào Cấp làm chúc mừng Tào Bằng nhận chức quan, hoàn thành ngày đầu tháng giêng.
Năm Tuất Dần là Kiến An năm thứ ba. Năm ngoái, Đặng Tắc từng nhắc Tào Bằng, chuẩn bị năm nay, cũng chính là Kiến An năm thứ ba, lễ trưởng thành của hắn. Nhất định chuyện này cũng thông báo cho Tào Cấp. Vì vậy Tào Cấp cố ý rèn ra một đôi trường đao xem như là quà cho sự trưởng thành của Tào Bằng.
Tào Bằng vung song đao.
Hắn phát hiện mặt kia của sống đao còn khắc: thú dần chính nguyệt cấp tạo hà nhất.
Hà Nhất chính là Hà Nhất công xưởng, đồng thời cũng là tên của song đao. Tào Bằng áng chừng trường đao nặng hai mươi tám cân, đoản đao khoảng chừng hai mươi cân, cộng lại khoảng bốn mươi tám cân. Nếu như vào thời điểm năm ngoái Tào Bằng rời Hứa Đô, chắc chắn không thể nào vung đại đao Hà Nhất. Nhưng trải qua rèn luyện, đặc biệt đánh một trận với Lữ Bố, Tào Bằng đã có đột phá.
Phân lượng đôi đại đao vừa thuận tay. Hắn đứng trong đại sảnh, nhẹ nhàng múa song đao, thấy đao lấp loáng, vân đao hết sức đặc biệt.
Tuân Diễn tuy rằng đứng cách một khoảng nhưng vẫn có thể cảm nhận được đại đao kia truyền ra một hàn khí ớn lạnh, nhưng cũng đồng thời ngầm khen ngợi.
Tào Bằng lại ngầm cảm động: tài nghệ chế đao của cha so với trước kia đã tiến bộ rất nhiều!
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
425 chương
41 chương
49 chương
10 chương
135 chương
15 chương