Tào Tặc

Chương 117

Người ta nói mười tháng hoài thai tới kỳ sinh nở. Tính đi tính lại thì thời gian cũng vừa lúc tới chuyện này. Tuy nhiên trong khoảng thời gian đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tào Cấp như cá chép vượt vũ môn, từ một người thợ bình thường đột nhiên biến thành một Giám Lệnh hưởng sáu trăm thạch. Sự thay đổi to lớn đó khiến cả nhà như năm mơ. Rồi sau đó, Tào Bằng và Đặng Tắc đều vội và tìm nhà, thu dọn nên không để ý tới chuyện lớn đó. Từ Long Sơn tới Hứa Đô lộ trình cũng không xa lắm. Có điều trên đường xóc nảy khiến cho Tào Nam vừa mới xuống xe thì không còn nhịn được nữa. Vương Mãi và Đặng Phạm đỡ Tào Nam đi vào trong phủ, nhưng vừa mới bước lên bậc thang, Tào Nam liền kêu lên một tiếng đau đớn. Lúc này, Đổng Hiểu cũng từ phía sau chạy tới vừa thấy vậy liền hô lên: - Không được để cô ấy nhúc nhích. Mau đặt cô ấy nằm xuống. Nhưng vấn đều là chỗ này đang là bậc thang, không có một cái gì để ngồi hay nằm. Tào Bằng chạy tới bên cạnh Tào Nam rồi chỉ tay về phía chỗ người gác cổng rồi nói: - Đi vào chỗ kia! Đi vào chỗ kia. Nhanh mời bà đỡ tới đây. Nhưng gấp gáp thế này thì lấy đâu ra bà đỡ? Đổng Hiểu nói: - Xem ra không còn kịp nữa. Thím Hồng! Phu nhân! Hai người tới giúp. Chúng ta ổn định tình hình trước rồi nói sau. - Đúng đúng! Trước tiên để cho a Nam nằm xuống rồi nói. Cả đám ba chân bốn cẳng, người thì đi đun nước, người thì đi lấy đệm. Diện tích chỗ người gác cổng không rộng lắm, nhưng đủ để làm chỗ sinh tạm thời. Ở đây chỉ có một chiếc giường đơn sơ, bên trên có rải một lớp ngải dầy... Ở Trung Nguyên, ngải còn có tác dụng trừ tà... Mỗi khi thăng quan hay tới nhà mới, mọi người thích đặt trong các gian phòng một ít cây ngải để xua đuổi khí âm. Mà trong căn phòng này chất đống rất nhiều ngải. Có người lấy đệm trên xe xuống, trải lên trên đống ngải rồi giúp Tào Nam nằm xuống. Tào Nam liên tục kêu đó mà Đồng Hiểu cũng bó tay không có cách nào. Nguyên nhân rất đơn giản bởi y là nam. Trong thời đại này không có đàn ông làm chuyện đỡ đẻ. Chuyện này phần lớn là do phụ nữ. Nhưng vấn đề hiện tại là không có mặt bà đỡ. Đồng Hiểu cũng chỉ có thể nghĩ cách làm cho Tào Nam bớt đau, đồng thời cũng liên tục thúc giục. Cũng may Trương thị và Hồng nương tử từng sinh con cho nên ít nhiều cũng có kinh nghiệm. Bọn họ cũng không đuổi Đồng Hiểu ra vì dù sao không có bà đỡ thì cũng cần y ở đây để ổn định tình trạng của Tào Nam. Tào Nam liên tục kêu đau khiến cho Trương thị bó tay, không có cách nào. Tào Bằng muốn tới giúp nhưng bị Trương thị và Hồng nương tử đẩy ra ngoài. - Chị ngươi sinh con, ngươi ở đây làm gì? Mau ra ngoài xem có bà đỡ tới hay không? - Mẹ! Bà đỡ đến thì cứ đến, con ở trong này có tể giúp đỡ một chút. - Tào Bằng nghe Tào Nam kêu đau cũng có chút rối loạn. Dù sao thì trên đời này hắn chỉ có một người chị duy nhất. Mặc dù Tào Bằng và Tào Nam không tiếp xúc với nhau nhiều nhưng trong người cả hai cùng chảy xuôi một dòng máu. Tào Bằng muốn giúp Tào Nam nhưng không biết giúp thế nào. - Phụ nữ sinh con, ngươi là đàn ông ở đây giúp được cái gì? - A Phúc! Ngươi đi ra ngoài... Ngươi ở đây sẽ bị đen đủi. Tào Nam cũng nhịn đau khuyên Tào Bằng đi ra ngoài, có điều chưa hết câu thì nàng lại hét lên một tiếng. Tào Bằng vừa đi ra ngoài vừa vò đầu. Đột nhiên hắn vấp vào đống cây ngải ở bên ngoài, trong đầu liền xuất hiện một suy nghĩ. - Đổng tiên sinh! Dùng ngải cứu. - Cái gì? - Dùng ngải cứu? Cây ngải trong sách Mạnh Tử có ghi rằng bệnh bẩy năm cần ngải ba năm. Tuy nhiên, cây ngải được sử dụng thật sự bắt đầu từ thời nhà Minh, lần đầu tiên được ghi lại. Lấy lá ngải làm thuốc tính ôn hòa, vị đắng không độc, thuần dương, thông mười hai kinh mạch, hồi dương, dùng làm thuốc lưu thông khí huyết, trừ lạnh, cầm máu an thai. Vì vậy mà trong y thảo cũng có cách nói dùng lá ngải có thể làm cho tử cung ấm lên. Tào Bằng không đọc qua Bản thảo cương mục đối với cây ngải cũng không hiểu biết nhiều lắm. Nhưng kiếp trước hắn thường thấy phụ thân ở nhà dùng ngải cứu. Có một lần Tào Bằng đi làm nhiệm vụ, khi qua một cái thôn từng thấy một đại tẩu sắp sinh nhưng thầy thuốc còn chưa tới. Một vị lão nhân ở đó đã dùng ngải cứu khiến cho vị đại tẩu kia tạm thời ổn định lại, đợi khi thấy thuốc đến mà mẹ tròn còn vuông. Như vậy cây ngải còn có tác dụng an thai hay sao? Đổng Hiểu ngạc nhiên quay đầu lại mà không biết làm thế nào. Y thuật của y đúng là không kém nhưng kinh nghiệm còn ít nên năng lực ứng biến cũng chưa cao. - Ngải cứu có tác dụng sao? lúc này, Tào Bằng đã bị đẩy ra khỏi phòng. Vì vậy mà hắn đành phải ở ngoài kêu to: - Đổng tiên sinh! Dùng ngải cứu, ngải cứu... - Dùng như thế nào? Tào Bằng nhắm mắt lại cố gắng nhớ tới phương pháp mà vị tiên sinh kia đã dùng ở kiếp trước rồi nói ra. Đổng Hiểu hơi do dự sau đó ngẩng đầu nhìn Trương thị và Hồng nương tử rồi đứng dậy ngắt vài cái lá ngải nhanh chóng cuộn lại. - Hai vị phu nhân. Hay là...cứ thử xem? - Vậy thử xem đi. Chuyện đã đến nước này, trương thị cũng đành phải chữa loạn. Có điều sở dĩ nàng đồng ý cũng là vì còn có một nhân tố ở đây. Năm đó Tào Bằng từng theo học vị thuật sĩ một năm. Chỉ có trời mới biết hắn đã học được những cái gì. Trong một năm qua, Tào Bằng đã mang tới cho hai vợ chồng họ rất nhiều niềm vui. Nói không chừng, cách của hắn thật sự có thể dùng được. Đổng Hiểu nhanh chóng liền lấy chỗ ngải đặt lên mấy vị trí mà Tào Bằng đã nói. Tào Bằng cũng không thể nói ra nguyên nhân, chỉ có thể nói được vị trí đại khái. Chỉ có điều một ý thông thì trăm ý cũng thông... Dù sao thì Đổng Hiểu cũng là đệ tử của Trương Trọng Cảnh những vị trí huyệt đạo ở đâu, có tác dụng thế nào y rất rõ. Bên ngoài chỗ người gác cổng, sắc mặt Đặng Tắc tái nhợt. - A Nam! Cố gắng chịu đựng. Y liên tục lẩm bẩm, nét mặt không giấu được sự lo lắng. Còn những người khác thì đều tập trung tại cửa lớn. Tào Cấp và Vương Mãnh thi thoảng lại nhìn tới chỗ người gác cổng. Quách Vĩnh thì đứng ở bên không biết phải khuyên bảo như thế nào. Y mới tới nhà họ Tào nên có nhiều chuyện cũng không tiện xen vào. Hơn nữa chuyện đàn bà sinh con thật sự y cũng không biết phải nói thế nào cho được. - Tại sao bà đỡ còn chưa đến? - Từ Tây Lý lại đây cần phải có một chút thời gian. - Tại sao ta lại quên mất chuyện này... Tháng trước đệ muội còn cùng a Nam tới gặp tiên sinh ở Hồi Xuân đường. Tiên sinh còn nhắc nhở chỉ trong khoảng những ngày này. Vậy mà mấy ngày qua mải việc nhau nên quên mất. Nếu nhớ ra sớm thì chờ sau khi a Nam sinh rồi làm cũng được. Tào Cấp liên tục tự trách mình khiến cho Vương Mãnh cũng phải an ủi. Đúng lúc này, từ đằng xa có tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến. Vương Mãi nhảy xuống ngựa rồi đỡ một bà đỡ béo tốt nhanh chóng đi vào. - Bà đỡ đến rồi! Bà đỡ đến rồi. Bà béo kia bị kéo đi nhanh quá nên thở hồng hộc, sắc mặt cũng trắng bệch. Trong lúc bà ta đang thu dọn nhà cửa thì Vương Mãi ở đâu xông tới, chẳng nói chẳng rằng tha ngay tới đây. Trên đường đi y cũng không hề giải thích, chỉ thúc ngựa chạy như điên. May mắn là trên đường cũng không đông người cho nên không có bị thương thương. Thậm chí bọn họ còn tưởng rằng bà đỡ ở góa nhiều năm bây giờ bị một tên nhóc sung sức mang đi. - Cái thằng nhóc này không nói cho rõ ràng. Chuyện sinh con cần phải có một chút thuốc an thần, còn phải chuẩn bị rất nhiều thức. Ngươi kéo lão thân tới đây, lão thân biết lấy gì mà giúp? - Bà đỡ nói xong liền đi vào chỗ gác cổng. Chỉ thấy một lát sau, Đổng Hiểu mặt đỏ tía tai đi ra ngoài cửa mà thở phào một tiếng. - Đổng tiên sinh! A Nam... - Thúc Tôn không phải lo. Tình hình của tẩu phu nhân tốt lắm. Hiện tại bà đỡ đã tới đang cùng với hai vị phu nhân bận rộn. Không có việc gì đâu. Đổng Hiểu đang nói đột nhiên quay sang nhìn Tào Bằng. - A Phúc! Làm sao ngươi biết cây ngải có công hiệu đó? - Chuyện này... - Tào Bằng đảo mắt rồi trả lời: - Ta đọc được. - Sách nào? Đổng Hiểu lập tức hứng thú: - Có thể cho ta mượn xem không? - Chuyện này...không phải là ta keo kiệt nhưng thật sự là...quyển sách đó ta đọc được ở Cức Dương. Nhưng sau đó ngươi cũng biết cha mẹ ta bị bắt vì vậy mà mất rất nhiều vật. Lúc đó, chúng ta chỉ lo chạy trốn nên không thể mang theo quyển sách đó, hiện giờ cũng chẳng biết nó đang ở đâu. - Vậy ngươi còn nhớ tên của nó là gì không? - Bách Thảo Kinh! - Tào Bằng lên tiếng. Đồng Hiểu chau mày, hơi nghi hoặc một chút. Y nghĩ mãi mà không nghĩ ra Bách Thảo kinh là do ai viết. "Đúng là đáng tiếc!" Đổng Hiểu thở dài khe khẽ, xoay người đi nhìn xung quanh chỗ gác cổng. - Con đau quá... Từ trong chỗ gác công vọng ra tiếng kêu đau đớn của Tào Nam. - A Nam! Muội phải cố gắng chịu đựng. Đặng Tắc thật sự không nhịn được nắm chặt tay mà kêu to. Tào Bằng cũng nhìn về phía chỗ đó mà hô: - Tỷ tỷ! Thở ra, thở ra. Dùng miệng thở ra... Tỷ phu! Huynh phun gì vậy? Tào Bằng bảo Tào Nam thở không ngờ Đặng Tắc ở bên cũng thở phì phì... - Phù phù... A Nam! Thở ra... Đặng Tắc vừa thở vừa ngồi xuống mà nắm chặt tay. Lúc này, gương mặt của y trắng bệch, nhìn như chỉ muốn thúc cho Tào Nam đẻ thật nhanh. Tào Bằng ở bên cạnh vừa buồn cười vừa cảm thấy vui cho tỷ tỷ. Tỷ phu của hắn thật sự là một người nhẫn nhịn cũng là người đa tình. Đa tình ở đây không phải là có nhiều người là mà yêu thương vợ con. Nhìn Đặng Tắc như vậy, Tào Bằng đi tới nắm lấy cánh tay của y. - Tỷ phu đừng có nôn nóng. Mẹ và thím Hồng ở đó. Bà đỡ cũng tới rồi. Không sao đâu. Đổng Hiểu cũng đứng bên khuyên giải: - Thúc Tôn! Ngươi đừng lo lắng. Sức khỏe tẩu phu nhân rất tốt, không có chuyện gì đâu. Ngươi cứ yên tâm. Lúc này, quang cảnh bên ngoài vô cùng hỗn loạn. Đúng lúc đó ở ngoài cửa có một con ngựa đi tới. Quách Gia vừa mới tới thì thấy trước của Tào phủ náo loạn liền ngạc nhiên. Khi y bước lên bậc thềm thì thấy Đặng Tắc đang ngồi xổm bên ngoài chỗ gác công, tay nắm chặt lại khiến cho y thôi cười. - Thúc Tôn! Ngươi có chuyện gì thế? Đặng Tắc quay đầu lại rồi vội vàng đứng lên, nét mặt có chút xấu hổ: - Phụng Hiếu! Ngươi tới rồi. A Nam đang sinh nên ta có chút lo lắng. - Đệ muội sinh rồi sao? - Đúng vậy! - Đặng Tắc hơi tự trách mình: - Mấy ngày qua ta bận chuyện ở đây nên quên mất chuyện này...nếu nhớ ra sớm thì không vội chuyển nhà. Bất ngờ thế này không bằng ở lại Ô Bảo chờ A Nam sinh sản xong. Tào Cấp thở dài: - Thúc Tôn! Chuyện này không trách được con.. - A Từ trong phòng lại vọng ra tiếng kêu của Tào Nam. Đặng Tắc liền bỏ mặc Quách Gia xoay người chạy tới chỗ cổng gác... - A Nam! Thở ra, thở ra... Thở thở theo huynh đi. Tiếp sau chỉ cần cách gì hữu dụng hay không thì Đặng Tắc cũng đều làm theo hết. Quách Gia cảm thấy nhức đầu lại buồn cười vì Đặng Tắc. Có điều y cũng không quấy rầy gã mà đứng một bên nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài Tào phủ. Đột nhiên, y nhìn thấy Tào Bằng liền nở nụ cười. - A Phúc! Ngươi cũng ở đây. - Phụng Hiếu tiên sinh. - Ai! Không cần phải gọi ta là tiên sinh. Tuổi ta lớn hơn ngươi lại có tình đồng môn với tỷ phu của ngươi, gọi ta là huynh trưởng được rồi, hay gọi tên ta cũng được. - Vậy ta gọi ngài là huynh trưởng đi. Nếu trước kia, Tào Bằng xưng hô như vậy sẽ cảm thấy hưng phấn. Dù sao thì Quách Gia cũng là người hắn vô cùng sùng bái. Có điều lúc này hắn cũng chẳng còn tâm trạng hưng phấn mà chỉ có sự lo âu. Cũng may là hắn vẫn giữ được bình tĩnh mà không có thất lễ. - Huynh trưởng! Đã kiểm tra thân thể chưa? Quách Gia ngẩn người: - Đang yên đang lành ta kiểm tra thân thể làm gì? Trong lịch sử có nói, Quách Gia do làm việc quá độ nên ốm chết vào lúc chinh phạt. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì không ai biết rõ. Một người đang yên đang lành tại sao lại bị bệnh qua đời? Tào Bằng chỉ có một cái cảm giác đó là Quách Gia bị bệnh đột ngột mà chết cũng đột ngột. - Huynh trưởng không thể nói vậy. Có câu cẩn thận thuyền có thể đi được vạn năm. Thân thể là cái...vốn để đền nợ nước. Tào công coi trọng huynh như vậy, huynh càng phải chú ý tới thân thể mình mới được. - Vừa hay có Đổng tiên sinh ở đây. Chút nữa huynh để cho y kiểm tra giúp huynh đi. Quách Gia nhướng mày, không rõ vì sao Tào Bằng lại kiên trì muốn hắn kiểm tra thân thể như vậy. - Đổng tiên sinh? Y liền quay sang nhìn Đổng Hiểu. Đổng Hiểu vội vàng chắp tay thi lễ với Quách Gia. Mặc dù y không có ở trong triều nhưng cũng được nghe nói tới thanh danh của Quách Gia. Trong số mưu thần của Tào Tháo thì Tuân Úc và Quách Gia có thể nói là hai người phụ tá đắc lực... Trương Trọng Cảnh muốn y sống ổn định ở Hứa Đô thì cũng phải chờ cơ hội. Mà hiện nay, cơ hội dường như đã tới. Đổng Hiểu biết, y nhất định phải nắm lấy cái cơ hội ngàn năm một thuở này. Quách Gia kinh ngạc liếc mắt nhìn Đổng Hiểu. - Huynh trưởng! Huynh đừng có coi thường Đổng tiên sinh. - A! - Y chính là đệ tử của thái thú Trương Cơ - Trương Trọng Cảnh ở Niết Dương. Quách Gia cả kinh vội vàng hỏi: - Có phải là thái thú Trường Sa không? - Đúng vậy. Tào Bằng biết Quách Gia cũng đã động tâm. - Thật ra thân thể ta không yếu... - Quách Gia do dự một chút rồi nói nhỏ: - Có điều nếu là đệ tử Trương thái thú thì kiểm tra một chút cũng được. cũng chẳng có cách nào, thanh danh của Trương Cơ quá lớn. Tào Tháo cũng từ nghĩ muốn mời Trương Cơ nhưng nhà của y lại ở Niết Dương thuộc địa bàn của Lưu Biểu. Thứ hai là Trương Cơ còn có gia đình nên không tới đây. Dòng họ Trương ở Niết Dương và họ Hứa ở huyện Tiếu hoàn toàn khác nhau. Năm đó Hứa Chử đưa cả nhà đi tìm nơi nương tựa vốn bởi đó là địa bàn của Tào Tháo. Nhưng nếu Trương Cơ muốn chuyển cả họ thì không được. Có lẽ Lưu Biểu cũng không để cho y đi một cách dễ dàng. - Quách tiên sinh. - Tào Bằng xoay người gọi. Quách Vĩnh đang cùng với Đặng Cự Nghiệp chỉ huy đám người Chu Thương khuân vác đồ vào trong nhà. Mặc dù Tào Nam sinh con nhưng những việc khác vẫn phải làm. Vào lúc này mà nói có thể thấy Quách Vĩnh đã làm hết bổn phận của mình. Chuyện phụ nữ sinh con y không giúp gì được, nhưng trong lúc mọi người bối rối thì y vẫn biết phải làm gì. Đó đúng là một nhân tài... Tào Bằng thấy Tào Tuân tiến cử người này đúng là thích hợp. Hắn biết rõ tình hình của mình. Nếu bản thân muốn đứng vững thì ngoại trừ quen người ở bên ngoài còn phải xây dựng người trong nhà. Điển Vi, Hứa Chử, Tào Hồng là người mình. Còn Quách Vĩnh? Y cũng có thể coi như người mình, có thể tự mình giải quyết sự việc. Còn những đám khác thì cơ bản Tào Bằng không để ý tới. Hắn cũng biết bản thân không thể mời được những người đó. Cho dù hiện giờ Tào Cấp là Giám Lệnh, hơn nữa cho dù có là Ẩn Mặc Cự Tử thì trong mắt danh sĩ cũng chẳng là cái gì. - Dẫn huynh trưởng của ta và Đổng tiên sinh vào một phòng yên tĩnh. - A... Không cần phải vội. Cứ chờ chuyện của Thúc Tôn xong đã. Quách Gia vội vàng xua tay. Tào Bằng nghe thấy vậy thì cũng gật đầu mà không cưỡng cầu. Dù sao thì trước mặt chuyện của tỷ tỷ cũng phải được ưu tiên hàng đầu. - A Phúc! - Có chuyện gì? - Tình hình của Quách Tế Tửu dường như không tốt lắm. Đổng Hiểu đi tới bên Tào Bằng rồi đột nhiên nói nhỏ. Thời cổ, thấy thuốc chú trọng tới nhìn, nghe, hỏi, xem mạch. Đổng Hiểu có được chân truyền của Trương Trọng Cảnh nên bốn cái kiến thức cơ bản đó hết sức vững chắc. - Là như thế nào? - Vừa rồi ta quan sát thì thấy mặc dù tinh thần của Quách Tế tửu rất tốt nhưng môi hơi tái và khô. Ánh mắt tuy mạnh nhưng tán mà không đọng... Ta hoài nghi, có khả năng Quách Tế tửu dùng Ngũ Thạch tán. Vừa rồi trong lúc nói chuyện, trong miệng của hắn có một mùi hương quái dị...lưỡi lại hơi trắng. Đây đúng là bệnh trạng của Ngũ Thạch tán. Ngũ Thạch Tán? Đó là thứ gì? Tào Bằng cũng không biết Ngũ Thạch Tán dùng ra sao. Ít nhất thì trong Tam quốc diễn nghĩa cũng không nhắc tới chuyện này. Có điều qua lời của Đổng Hiểu thì dường như rất nghiêm trọng. Điều này khiến cho Tào Bằng cũng hơi mất bình tĩnh. - Đổng tiên sinh! Ngũ Thạch Tán là cái gì? Đổng Hiểu do dự một chút rồi nói nhỏ: - Thật ra Ngũ Thạch tán là do gia sư sáng chế. - Cái gì? - Khi gia sư còn ở Trường Sa đã sáng chế ra Ngũ Thạch tán dùng cho người bị bệnh thương hàn ở địa phương. Loại thuốc này tính nóng, dùng với người bị bệnh thương hàn có chút tác dụng. Để chế ra được Ngũ Thạch tán sử dụng một loại có tên là Hàn thực tán. Sau khi dùng loại thuộc này cần phải ăn đồ lạnh để giải nhiệt. - Nếu vậy thì chẳng phải đó là chuyện tốt hay sao? - Cái thứ này nếu ăn nhiều và thân thể không có bệnh thì sẽ sinh ra nhiều vấn đề... Ngay cả gia sư cũng không hay kê đơn loại thuốc đó. Chưa nói nếu dùng nhiều ngũ thạch tán sẽ gây nghiện. "Quách Gia hít thuốc phiện?" Trong lời nói của Đổng Hiểu mặc dù không rõ ràng nhưng Tào Bằng có thể nghe ra được. Nói như vậy thì rõ ràng Ngũ Thạch tán chẳng khác gì thuốc phiện thời hậu thế. Y quay sang nhìn Quách Gia mà hơi cau mày... - Vậy có cách gì chữa trị không? - Nếu Quách Tế tửu mới dùng thuốc thì có thể điều dưỡng, vấn đề cũng không nặng lắm. Có điều là từ bây giờ không được sử dụng tiếp. Cho dù có phải tiếp xúc thì cũng cần phải căn cứ vào tình hình. Còn cụ thể thế nào thì ta không dám khẳng định, cần phải chẩn đoán bệnh. Tào Bằng gật gật đầu vừa mới định mở miệng thì...