Tào Tặc
Chương 118
Đúng lúc này từ trong cổng gác vang ra tiếng khóc của trẻ con.
Tiếng khóc dài đó khiến cho đám người Đặng Tắc mừng như điên.
- Sinh rồi! Sinh rồi.
Đặng Tắc tưởng như phát điên, còn Tào Cấp và Vương Mãnh thì mừng khôn xiết.
- A Phúc! Chúng ta có cháu ngoại rồi.
- Không đúng! Là điệt nhi...
Vương Mãi và Đặng Phạm cũng chạy tới kéo tay Tào Bằng mà hét to.
Cái sự vui sướng đó khiến cho Quách Gia đứng bên cũng nở nụ cười...
- Chúc mừng cô gia! Chúc mừng cô gia.
Quách Vĩnh bước lên, chắp tay với Đặng Tắc mà chúc.
Lúc này, Đặng Tắc như người mất hồn, chỉ còn biết nở nụ cười ngây ngô. Một lát sau, bà đỡ bé một đứa nhỏ từ trong cổng gác đi ra.
- Chúc mừng công tử. Là một bé trai.
- Chúc mừng...chúc mừng...
Đặng Tắc mới được làm cha nên mừng muốn phát điên.
Y đón lấy đứa bé từ tay bà đỡ mà nở nụ cười ngây ngô.
- Tình hình của Tào Nam thế nào?
Tào Cấp quan tâm tới con gái liền bước tới hỏi.
Tới lúc này, Đặng Tắc mới tỉnh lại nhìn bà đỡ có chút lo lắng.
- Mẹ con bình an... Thiếu phu nhân vừa mới sinh nên hơi yếu. Nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì không có gì đáng lo.
Tào Bằng cũng bước tới ngắm đứa bé trong lòng Đặng Tắc.
- Cha! Nó lớn lên chắc là xấu đây.
Tào Cấp nổi giận nói:
- Trước đây ngươi so với nó còn khó coi hơn.
Lúc trẻ con vừa mới sinh có thể nói là gần như vậy, ngũ quan co lại nên nhìn không xinh lắm. Đặng Tắc trừng mắt với Tào Bằng rồi ôm đứa bé đi vào trong cổng.
Cha con Tào Cấp cũng đi theo sau. Tiếp theo là Đổng Hiểu.
Vương Mãi và Đặng Phạm muốn đi vào thì bị Vương Mãnh nhéo lỗ tai:
- Hai ngươi đi vào đó làm gì? Mau chạy tới giúp mọi người bê đồ vào.
- Tại sao Đổng tiên sinh được vào?
- Y là tiên sinh vào xem sức khỏe cho a Nam. Các ngươi vào làm gì?
Vương Mãi và Đặng Phạm rụt cổ rồi chạy ra ngoài.
Cổng gác trở nên chật chội. Sắc mặt Tào Nam tái nhợt, hơi có chút mỏi mệt nằm ở đó.
Đặng Tắc ngồi bên cạnh nàng mà nhỏ giọng nói một cách âu yếm.
Còn đứa bé thì nằm bên cạnh Tào Nam, dường như đang ngủ.
Trong cổng gác chẳng biết có một cái lò lửa từ lúc nào khiến cho không khí có chút khô nóng.
Tào Bằng đột nhiên nhớ ra liền hỏi:
- Tỷ phu! Có nghĩ được một cái tên nào hay cho cháu ta không?
- A...
Đặng Tắc vỗ đầu, ảo não nói:
- Không ngờ ta lại quên...
Quách Gia cũng tới gần mà cười nói:
- Thúc Tôn! Bây giờ nghĩ tên cũng chưa muộn.
- Đúng vậy! Nghĩ cho nó một cái tên gì đi.
Tên của đứa bé cũng không phải chọn bừa được mà phải có ý nghĩa.
Gương mặt tái nhợt của Tào Nam hơi ửng hồng mà nói:
- Thúc Tôn! Chàng đặt tên đi.
Đặng Tắc bồi hồi dạo bước trong phòng. Một lúc sau, đột nhiên y cầm lấy một cái lá ngải rồi ngồi xuống bên cạnh Tào Nam.
- A Nam! Vừa rồi mặc dù chúng ta chỉ cách nhau một tấm rèm nhưng lại chẳng khác nào ngàn dặm. Hơn nữa, a Phúc lại dùng cái này để giúp muội. Hay là gọi nó là "Ngải" đi.
Tào Nam mặt đỏ ửng, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
- Ừ! Gọi là Đặng Ngải.
Lúc đầu, Tào Bằng nghe thấy Đặng Tắc nói vậy thì chỉ cảm động nhưng khi nghe Tào Nam nói vậy thì như bị sét đáng mà rùng mình một cái.
- Đặng Ngải?
"Cháu ngoại của ta tên là Đặng Ngải?"
Tới lúc này, Tào Bằng gần như nằm trong mộng...
Đặng Ngải là danh tướng hậu kỳ Tam quốc cũng là công thần số một diệt Thục.
Tào Bằng loáng thoáng nhớ rằng lúc đầu Đặng Ngải cũng không phải tên như vậy mà sau đó có chuyện gì nên mới được cái tên đấy.
Vì vậy mà nhìn đứa bé nằm ngủ bên cạnh Tào Nam, Tào Bằng có chút không tin được rằng cháu ngoại của mình lại là Đặng Ngải hay sao?
Có điều cũng không người nào để ý tới nét mặt của Tào Bằng. Tất cả đều liên tục khen suy nghĩ của Đặng Tắc. Đặng Tắc và Tào Nam cũng rất vui, liên tục quay sang cảm tạ mọi người. Dù sao thì vừa mới sinh nên Tào Nam nhanh chóng cảm thấy mệt. Trương thị liền sai người vào bên trong thu dọn rồi đưa Tào Nam vào.
Cái chỗ cổng gác này cũng không tiện ở lâu. Nhưng có một vấn đề xuất hiện đó là cái giường so với cánh cửa của cổng gác to hơn thì làm sao mà mang ra được?
Phụ nữ hậu sản cần phải được tĩnh dưỡng, trừ khi là phá cửa, nếu không thì không còn cách nào khác.
Tào Bằng đảo mắt rồi chợt nảy ra một ý hay.
- Mọi người chờ một chút, để ta nghĩ cách.
Tào Nam mỉm cười, dựa đầu vào nệm, một tay nhẹ nhàng đùa đứa bé, đồng thời nói chuyện với Trương thị. Tào Cấp cũng đứng bên thi thoảng nói xen vào một câu. Có điều âm thanh của y lộ rõ sự vui vẻ.
Tào Bằng kéo Hồng nương tử đi ra ngoài.
Tới lúc này, Đặng Tắc mới có thể thở phào mà đi tới bên cạnh Quách Gia.
Trong căn phòng đầy mùi ngải và nước ối khiến cho người ta khó chịu. Vì vậy mà Đặng Tắc và Quách Gia đi ra khỏi phòng, sau đó chắp tay nói cảm ơn Vương Mãnh rồi lại bảo người cho tiền bà đỡ.
Một ngàn đồng!
Đỡ đẻ được một đứa bé phải tốn rất nhiều tiền. Bà đỡ liên tục cảm tạ, sau đó dặn dò một chút rồi mới cáo từ.
- Để cho đại huynh chê cười.
Đặng Tắc có chút xấu hổ, gãi gãi đầu xin lỗi Quách Gia. Quách Gia khoát tay:
- Người nào mới làm cha cũng không tránh khỏi chuyện đó. Thúc Tôn cần gì phải xin lỗi?
Dứt lời, y liền kéo tay Đặng Tắc đi vào trong sân, tới một chỗ hẻo lánh rồi dừng bước:
- Thúc Tôn! Có còn nhớ chuyện ta nói với ngươi trước kia không?
- Nói cái gì?
- Ta nói ngươi ở lại Hứa Đô cũng không phải là chuyện hay. Hiện tại cơ hội tới rồi.
- A!
- Chắc ngươi cũng nghe nói Chủ Công đã để cho Trần Đăng làm thái thú Quảng Lăng?
Đặng Tắc gật đầu:
- Chuyện này ta có biết.
- Hiện giờ có một huyện trong phạm vi của Quảng Lăng tên là Hải Tây. Ở đó vẫn còn thiếu một huyện lệnh. Vốn Tử Dương định tiến cử Lương Tập nhưng lại bị Văn Nhược và ta bác bỏ. Hai người chúng ta tiến cử ngươi với chủ công, hơn nữa đã được chủ công đồng ý. Chủ công dường như đã phái người tới Bình Dư hỏi Mãn Bá Ninh... Ta đoán lúc này cơ bản đã xác định xong, chậm nhất là vào tháng chín, chủ công sẽ phong cho ngươi.
Đặng Tắc lại một lần nữa như nằm trong mộng. Trước đây Quách Gia đã nói với y chuyện này cho nên Đặng Tắc cũng đã có chút chuẩn bị. Có điều y vẫn cho rằng mình có ra ngoài thì nhiều lắm cũng chỉ làm phó. Dù sao thì hắn bị tàn tật, hơn nữa lại không có danh tiếng. Hứa Đô có vô số người. Người nổi tiếng lại càng nhiều. Cho dù có thế nào thì cũng không tới lượt y làm quan chính.
Huyện lệnh cũng là người nắm giữ một phương. Nếu vào đời sau thì chính là cán bộ thực sự.
Trước đây Đặng Tắc chỉ là một tá sử ở huyện Cức Dương, lần này được thăng lên ba cấp đúng là y không biết phải làm thế nào.
- Thế nào? Hồi hộp lắm phải không? - Quách Gia cười hỏi.
Đặng Tắc xấu hổ gật đầu:
- Không dám giấu đại huynh, quả thức có chút hồi hộp... Hải Tây là ở chỗ nào?
Đặng Tắc hoàn toàn không biết gì về huyện Hải Tây. Thậm chí trước đó y còn chưa hề nghe nói qua. Nếu nói không hồi hộp thì đúng là không phải. Có điều y nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Dầu sao thì cũng từ tìm chết mà ra, trải qua bao chuyện đau khổ, nên chuyện này còn chưa đủ cho Đặng Tắc rối loạn. Đối với điều này, Quách Gia vẫn âm thầm quan sát nên gã nở nụ cười thỏa mãn.
- Hải Tây nằm ở phía Bắc Quảng lăng, phía đông là biển rộng, phía bắc giáp với quận Đông Hải, đồng thời tiếp giáp với huyện Hoài Phổ của Hạ Bì. Đây là nơi tiếp giáp giữa ba quận.
Đặng Tắc nghe thấy vậy liền nhíu mày.
- Tiếp giáp?
Quách Gia gật đầu rồi nhìn Đặng Tắc một cách chăm chú...
Trong lúc nhất thời, Đặng Tắc như bừng tỉnh. Y dường như hiểu được việc phái mình tới Hải Tây là có ý đồ gì.
- Hiện giờ tình hình của Hải Tây rất phức tạp. Văn Nhược sẽ cho người mang công văn và hồ sơ trong vòng mười năm của nó tới đây, ngươi có thể nghiên cứu kỹ. Mặt khác ngươi cũng không nên lo lắng. Mặc dù huyện Hải Tây không tốt lắm nhưng cũng không phải là không cứu được. Hơn nữa, Đô úy Vệ Di cũng đóng quân gần đó, dưới trướng lại có ba ngàn binh mã, bất cứ lúc nào cũng có thể tới. Ta và Vệ Di cũng coi như là bạn tri kỷ. Tới lúc đó ta sẽ liên hệ với y để tiếp đón.
Ba ngàn binh mã cùng với tình hình phức tạp?
Mặc dù Quách Gia không nói rõ nhưng Đặng Tắc cũng có một chút khái niệm.
- Chủ công còn có ý gì khác không?
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
425 chương
41 chương
49 chương
10 chương
135 chương
15 chương