Khúc Quân lại tiếp tục vượt qua 15 mét đuổi kịp vị trí thứ hai, ánh mắt của đám bạn cùng lớp sắp lọt ra ngoài. Lăng Mặc đứng phía sau khẽ nhíu mày, theo bản năng siết chặt nắm đấm. Khúc Quân cơ hồ cùng về đích một lượt với người cuối cùng, khó có phân biệt là ai về đích đầu tiên. Đám bạn cùng lớp vỗ tay kêu gào. Các thầy cô tổ trọng tài bàn bạc với nhau một phen, nhưng không thể quyết định được ai là quán quân nên đành phải trao đồng hạng nhất cho hai người. Sau khi công bố kết quả, đám bạn cùng lớp hưng phấn đồng loạt ném vô số ô dù đủ màu sắc lên trời. Cô Hoàng và cô Đinh dạy toán cũng cười cười nói chuyện với nhau. Khi Khúc Quân đại thắng trở về, không ít bạn bè vây quanh lại. Lý Tĩnh cầm chai cô ca đưa đến trước mặt Khúc Quân “Tiểu Bắc! Chúc mừng cậu! Một hạng nhất sẽ được cộng thêm ba điểm cho lớp đấy!” Những bạn học khác cũng xúm lại, có người đưa khăn lau mồ hôi cho Khúc Quân, có người đưa cậu thanh sô cô la để bổ sung năng lượng. Khúc Quân sờ sờ cái gáy, cười ngây ngô, cậu cũng không ngờ có một ngày cậu được mọi người tung hô nha! Ánh mắt của cậu lướt qua đám bạn vây quanh mình nhìn về phía Lăng Mặc đang ngồi ở trên cao đọc sách, Khúc Quân cười nói “Cám ơn các bạn đã cổ vũ cho tớ! Một lát nữa là trận tranh giải chạy tiếp sức 100 mét bốn lần, tớ cần nghỉ ngơi một chút.” Cậu chen ra khỏi vòng vây rồi trở lại ngồi bên cạnh Lăng Mặc. “Tớ muốn uống cô ca.” Khúc Quân khẽ huých bả vai Lăng Mặc. “Chẳng phải Lý Tĩnh đã đưa cô ca cho cậu à?” Khúc Quân biết hễ mà nhắc tới Lý Tĩnh là Lăng Mặc sẽ không thoải mái, vì vậy cậu cười hì hì nói “Tớ không muốn nha. Tớ uống xong thì vẫn còn cái chai kia của cậu, tớ muốn cả hai!” “Lấy đi.” Lăng Mặc lấy chai cô ca của mình ra ném vào ngực Khúc Quân. Khúc Quân dè dặt nhìn gò má của Lăng Mặc, nói “Tay tớ đầy mồ hôi, vặn không ra.” Lăng Mặc cầm cô ca về mở dùm Khúc Quân, rồi đưa trở lại, nhưng mãi mà không thấy Khúc Quân nhận lấy. “Cậu không uống?” “Uống a, cậu đút tớ đi.” “Cậu bị thiểu năng?” “Thiểu năng muốn đút cô ca, cậu đút không?” Khúc Quân không biết xấu hổ nói. Lăng Mặc để sách xuống, nghiêng người sang, nâng chai cô ca đến bên miệng Khúc Quân. Khúc Quân hé miệng, Lăng Mặc lập tức đổ dọng cô ca vào miệng cậu. “Chậm tí! Chậm tí coi! Lúc tớ đút xúc xích cho cậu dịu dàng biết bao nhiêu! Đây là hội thao cuối cùng năm cấp hai chúng ta, cậu không thể nhiệt tình với tớ một chút được à?” Lăng Mặc lại để sách xuống, cầm chai cô ca lên, tay kia bấu chặt gáy của Khúc Quân, tiếp tục đổ dọng vào miệng cậu. “Ưm.. Ưm…” Khúc Quân bị đút nước thô bạo đến nỗi phổi muốn nổ tung ra, lúc này Lăng Mặc mới dừng tay lại. “Chờ sau này cậu có con rồi, cậu mà đút sữa kiểu đó thì không sợ con cậu bị sặc chết à!” Khúc Quân giựt lấy chai cô ca, gân cổ hét. Lăng Mặc rũ mắt, nhìn cái bụng của Khúc Quân. “Nói giống như cậu có thể sinh em bé vậy.” “Hở?” “Mau nghỉ ngơi đi. Lát nữa sẽ bắt đầu trận chạy tiếp sức chung kết.” Lăng Mặc đứng dậy, cởi áo sơ mi đồng phục đi học, lộ ra áo thun mỏng để thi đấu, khí thế kia trông giống như y sắp đi thế vận hội (Olympic) vậy, Khúc Quân ngây ngốc nhìn. Lăng Mặc vỗ một cái vào đầu Khúc Quân. “Cậu nhìn cái gì vậy, ngốc.” “Nhìn cậu đẹp trai hết cả phần của bạn mình.” Lăng Mặc khẽ hừ một tiếng, sau đó rời khỏi khán đài. Khúc Quân biết y đang đi làm nóng người. Khi cuộc thi chạy tiếp sức 100 mét bốn lần sắp bắt đầu, mọi người đều vào vị trí, Khúc Quân bỗng cảm thấy khó hiểu sốt sắng lên. Loại sốt sắng này không hề có khi cậu thi chạy nước rút chung kết hồi nãy. Tựa như mọi âm thanh ồn ào trên thế giới này biến mất hết, trong mắt cậu chỉ còn lại bóng lưng của Lăng Mặc đang đứng phía trước. Rất nhiều chuyện chỉ trải qua một lần duy nhất trong đời. Dù đây chỉ là thế giới do kí ức của Lăng Mặc tạo nên, nhưng đối với Khúc Quân mà nói, chính là độc nhất vô nhị. Khi trận chung kết bắt đầu, Khúc Quân quay đầu ra sau chờ Lý Viễn Hàng chạy tới. Có lẽ là Lý Viễn Hàng bị các bạn châm chọc chê trách nên lần này cậu ta cố gắng không ít. Khi cậu ta chạy lại gần Khúc Quân, Khúc Quân lập tức nhận lấy gậy rồi quay đầu định chạy nhanh về phía trước, không ngờ dây giày bị Lý Viễn Hàng đạp trúng, cậu lập tức mất chớn lảo đảo ngã xuống. Đầu gối ma sát mạnh trên đường chạy đua bị mặt trời đun nóng hổi, đau không thể tả. “Ôi không! Mạc Tiểu Bắc bị té kìa!” “Là Lý Viễn Hàng đạp dây giày của cậu ấy!” “Cậu ấy chảy máu rồi!” Lăng Mặc đứng phía trước thấy thế đang muốn chạy đến thì Khúc Quân không thèm quan tâm vết thương, ngồi xuống cột chắc lại dây giày rồi lập tức lao thẳng về phía trước. Lăng Mặc thấy cậu đang chạy lại đây nên chỉ có thể nhíu mày trở về vị trí, trơ mắt nhìn Khúc Quân liều mạng chạy tới chỗ mình. Máu từ miệng vết thương chảy dọc xuống bắp chân, nhiễm đỏ cả tất (vớ) trắng. Đám bạn cùng lớp nhìn một màn này liền đỏ mắt. “Cố gắng lên! Mạc Tiểu Bắc cố gắng lên! Cố gắng lên!” Mọi người cứ như bị lây, lập tức gào banh cổ họng. Cả đời này của Khúc Quân chưa từng chạy thục mạng như vậy, phía trước của cậu không có mục tiêu yêu cầu phải bắt sống, phía sau không có mưa bom bão đạn, nhưng giây phút này cậu chỉ biết nhắm thẳng phía trước mà chạy hết tốc lực, cậu vọt đến chỗ Lăng Mặc hô “Đi!” Lăng Mặc nhận lấy gậy, lập tức chạy điên cuồng giống như mũi tên bắn ra khỏi dây cung. Mọi người nhìn một màn này sợ đến ngây người. Tựa như đang chạy đua với thời gian, trời đất cũng đảo lộn, đi theo ánh mắt kiên định của Lăng Mặc không ngừng vượt một người rồi lại một người. Khi y xông tới vạch đích, các bạn học lập tức reo hò sung sướng quên trời quên đất. Bọn họ đoạt được hạng ba của cuộc thi chạy tiếp sức 100 mét bốn lần dành cho nam. Lăng Mặc đứng ở vạch đích, khom người chống gối, ra sức hít thở hổn hển. Y giống như một con dã thú bị cạn kiệt sức lực, cả thế giới xoay tròn không tìm được điểm cuối. Một bóng dáng đi cà nhắc lại gần y. “Đờ phắc! Lăng Mặc! Cậu được đấy! Tớ còn tưởng lần này chúng ta không thể đoạt được giải nào! Không ngờ Lăng Mặc cậu thế mà lại giành được giải ba!” Giọng nói của Khúc Quân truyền đến từ trên đỉnh đầu y. Từ góc độ đang cúi đầu của Lăng Mặc thì có thể nhìn thấy rõ ràng đầu gối bị chảy máu của Khúc Quân, dòng máu đỏ chảy uốn lượn theo bắp đùi xuống, ánh mắt của Lăng Mặc đỏ lên. “Để tớ vịn cậu đứng thẳng người lên! Nếu cứ cúi đầu như vậy thì máu không lưu thông lên tim được đâu.” Khúc Quân đang tính cầm lấy tay Lăng Mặc nhưng không ngờ Lăng Mặc lại ôm chầm lấy cậu. Khúc Quân trợn to hai mắt, ngẩn người tại chỗ. Tiếng tim đập của y như muốn xé rách cả thế giới này, hô hấp bị kiềm nén của y vỡ tung ra như sóng thần, y ôm chầm Khúc Quân với sức lực cực lớn, đến nỗi làm Khúc Quân không thể nào hít thở được. Qua hồi lâu sau, Khúc Quân mới vỗ nhẹ vào vai y “Đừng kích động như vậy chớ…” Hô hấp của Lăng Mặc mất một lúc lâu sau mới hồi phục lại như cũ. “Đi thôi, tớ cõng cậu đi tìm y tá.” Giọng nói của Lăng Mặc buồn buồn. “Ể? Chỉ bị trầy da thôi.” Khúc Quân căn bản không để vết thương nhỏ này vào mắt, cậu đã từng bị thương nghiêm trọng hơn thế nhiều. Lăng Mặc khom người xuống, lạnh lùng nói “Cậu có lên hay không?” Khúc Quân biết mình không nên mè nheo nữa, kẻo tên này lại tức giận không nói chuyện với cậu nữa thì toi. “Cậu cõng nổi tớ không?” Khúc Quân vừa mới đặt tay lên vai Lăng Mặc, đối phương lập tức vòng tay qua dưới đầu gối của cậu rồi lưu loát cõng người lên. Các bạn học ngồi trên khán đài thấy vậy liền vỗ tay ầm ầm. Cảm giác mồ hôi của mình và của Lăng Mặc chảy chung với nhau, Khúc Quân cũng bị trận vỗ tay kia làm cảm động. Cậu nhìn cái gáy của Lăng Mặc, bỗng nhiên có suy nghĩ, thật ra thì đây không chỉ là nhiệm vụ giải cứu Lăng Mặc mà còn giải cứu cả chính cậu nữa. Bù đắp lại quãng thời gian trung học thiếu thốn của cậu, giúp cậu lại một lần nữa trải qua những chuyện mà cậu chưa từng làm, từng chút từng chút một đều ở đây cả. “Cám ơn.” Khúc Quân nằm trên vai Lăng Mặc nói. “Chỉ cần sau này cậu không làm mình bị thương nữa thì chính là cảm ơn lớn nhất đối với tớ.” Lăng Mặc nói. Đã ba bốn giờ chiều rồi mà mặt trời vẫn còn chói chang, Khúc Quân có cảm giác cuộc đời này coi như đã viên mãn lắm rồi, không muốn cầu ước thêm gì nữa. Đi tới chỗ y tá ở khán đài, Lăng Mặc đỡ Khúc Quân xuống. Y tá nhìn Khúc Quân chảy nhiều máu cũng bị dọa sợ, vội vàng xử lý vết thương cho cậu. Bởi vì trong miệng vết thương có dính cát nên y tá không thể không rửa sạch từ bên trong. Các học sinh chạy tới hỏi thăm Khúc Quân cũng không dám nhìn thẳng, Lăng Mặc ngồi bên cạnh Khúc Quân im lặng nắm chặt tay cậu, lông mày y cũng nhíu lại. “Nếu đau thì em cứ kêu ra tiếng nhé!” Khi dung dịch oxy già rót vào trong miệng vết thương của Khúc Quân, các bạn nữ đứng xem khẽ kêu lên như mình mới là người bị thương, nhưng Khúc Quân thì bình thản như không có chuyện gì, nhìn oxy già sùi bọt trắng thấm vào vết thương. “Miệng vết thương khá rộng, phải khâu lại. Ở chỗ cô chỉ có thể tạm thời sát trùng vết thương thôi.” Y tá giúp Khúc Quân băng quanh miệng vết thương bằng vải thưa. “Em sẽ đưa cậu ấy đi.” Lăng Mặc nói. Lăng Mặc khom người muốn cõng Khúc Quân lên. Khúc Quân gãi gãi chóp mũi, ngượng ngùng cười. “Tớ nói nè, tớ vốn nghĩ cậu là một tên cao quý lãnh diễm, cả đời này sẽ không bao giờ cúi đầu đâu. Ai ngờ hôm nay cậu lại cúi đầu nhiều lần như vậy.” Khúc Quân trêu đùa nói. Lăng Mặc cõng cậu đi xuống khán đài, sau đó nhỏ giọng đáp lại “Vậy cậu nên đội ơn đội đức đi. Đời này của tớ kiêu ngạo là lớn nhất, nhưng chỉ cúi đầu vì cậu.” Y nói rất tùy ý, nhưng khóe mắt của Khúc Quân vì lời nói đó mà cay cay. Lăng Mặc cõng Khúc Quân đi tìm cô chủ nhiệm để xin phép, đúng lúc nghe thấy mọi người đang ồn ào vây quanh Lý Viễn Hàng. “Cậu nói cậu không cố ý! Vậy tại sao tớ tận mắt nhìn thấy cậu đạp dây giày của Mạc Tiểu Bắc!” Sơ Ngưng hất cằm nói. “Tớ không có! Lúc đó tớ đứng không vững nên mới lỡ đạp lên!” Lý Viễn Hàng cố gắng biện minh. “Cậu ta vốn không ưa Mạc Tiểu Bắc và Lăng Mặc lâu rồi, chắc chắn cậu ta nhân dịp này trả thù!” “Đúng vậy, ba cái chuyện như thế này cậu ta trước đây đều làm không thiếu, bây giờ có khác gì đâu!” Lý Viễn Hàng há miệng muốn nói gì đó, trong mắt tựa như có nước mắt. “Đúng! Chính tôi đạp dây giày nó đó! Là tôi cố ý đạp đó! Vừa lòng các người chưa!” “Tại sao cậu lại đáng ghét bẩn tính thế hả!” Khúc Quân vỗ vai Lăng Mặc, ý bảo thả cậu xuống. Cậu vịn vai Lăng Mặc chen vào đám người. Lý Viễn Hàng hung hăng trừng Khúc Quân, rồi cúi đầu không nói gì. Khúc Quân đứng khoanh tay vui vẻ nói “Lý Viễn Hàng, tớ không ngờ cậu có bản lãnh đấy!” Lý Viễn Hàng buồn bực không lên tiếng. Các bạn học lại bắt đầu quở trách cậu ta. Bờ vai của cậu ta run rẩy, Khúc Quân biết tên nhóc này sắp khóc bù lu lên rồi. “Tớ nói cậu có bản lãnh, sao cậu không nói lại tớ?” Khúc Quân đâm ngón tay vào vai Lý Viễn Hàng. “Rốt cuộc cậu muốn gì đây?” Lý Viễn Hàng bực bội nói. “Cậu đó! Bộ muốn làm nhân vật phản diện trong ba năm sắp tới à? Hình như là đúng thế thì phải? Tự bản thân tớ không cột chặt dây giày, với lại dây quá dài mà quên nhét vào, nếu không thì cậu còn lâu mới đạp trúng!” “Tôi không cần cậu đồng tình!” Lý Viễn Hàng nhỏ giọng nói. “Ai thèm đồng tình cậu chứ! Chẳng qua tớ chỉ nói sự thật mà thôi. Hơn nữa lúc nãy tớ thấy cậu cầm gậy chạy vượt mặt qua tới hai người lận, lợi hại ghê. Nếu như tớ cẩn thận cột chặt dây giày thì không chừng lớp mình đã giành được hạng nhất rồi. Tớ xin lỗi vì đã phụ công sức chạy muốn lọt phổi ra ngoài của cậu, làm các bạn phải tiếc nuối, thật sự xin lỗi.” Lý Viễn Hàng nhìn Khúc Quân, không thốt nên lời. Lăng Mặc vỗ vai Khúc Quân nói “Đi, đi bệnh viện thôi.” Trong lúc cả lớp còn đang im lặng, Lý Tĩnh nói “Phải đó Tiểu Bắc, cậu mau đi bệnh viện đi! Chúng tớ sẽ cổ vũ Lý Viễn Hàng thi nhảy xa chung kết!” “Được! Lý Viễn Hàng, thi nhảy xa đặt hết vào cậu đó!” Nói xong, Khúc Quân leo lên lưng Lăng Mặc. Ngay tại lúc bọn họ rời khỏi sân vận động, Khúc Quân kêu một bạn nữ tay cầm máy ảnh đứng gần đó. “Bạn gì ơi, có thể giúp tớ một chuyện được không? Chụp cho tụi tớ một pô nhé?” “Được thôi! Không thành vấn đề!” Lăng Mặc đang muốn thả Khúc Quân xuống thì Khúc Quân lại vòng tay qua cổ Lăng Mặc, ôm y cứng ngắc không chịu xuống. “Chụp tụi tớ một pô cõng nhau như vậy nè!” Lăng Mặc không nói gì, y lại xốc người Khúc Quân lên lưng mình. Chỉ nghe ‘tách’ một tiếng, Khúc Quân cười rất vui vẻ. Cậu vỗ vai Lăng Mặc nói “Lúc nãy cậu mới vừa cười phải không?” “Mắc mớ gì đến cậu.” “Sao lại không liên quan đến tớ chứ! Hai đứa mình chụp chung tấm hình đó! Ây da! Quên hỏi bạn nữ kia tên gì, học lớp nào mất rồi! Để biết mà đi lấy hình nữa!” “Cậu tốt nhất là mau đi bệnh viện khâu vết thương đi.” Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ nhìn vết thương trên đầu gối của Khúc Quân rồi nói “Cậu học sinh này, vết thương này của cậu chỉ cần khâu hai mũi là ổn, nhưng mà muốn chích thuốc tê thì cần phải xếp hàng đợi. Cậu có chịu đau được không?” “Chích thuốc tê.” “Cháu có thể chịu đau.” Hai người đồng thanh lên tiếng. Bác sĩ nhìn hai người rồi cười. “Bạn của cậu coi bộ thật lòng lo lắng cho cậu đấy.” “Đương nhiên rồi, cậu ấy không lo lắng cháu thì lo lắng cho ai chứ?” Khúc Quân đắc ý nói. “Để tớ đi xếp hàng đóng tiền cho cậu.” Lăng Mặc đang tính đứng dậy thì bị Khúc Quân níu tay áo. “Không phải chỉ có hai mũi thôi sao? Không cần phải chích thuốc tê đâu!” Cậu đã từng bị thương đến nỗi phải khâu tới mười sáu mũi, chỉ cần cắn răng chịu đựng một chút là ổn. Bây giờ chỉ có khâu hai mũi, đơn giản như đang giỡn. Lăng Mặc vẫn còn muốn đi xếp hàng đóng tiền chích thuốc tê cho cậu, nhưng Khúc Quân thật sự cầm chặt lấy tay Lăng Mặc nói “Đừng đi. Phải giữ lại tiền, tớ còn muốn mua đĩa nhạc của nhóm Beyond nữa đó!” <img alt=s3953165 src="https://static./chapter-image/tai-sao-anh-lai-thich-toi/2018-02-s3953165.jpg" data-pagespeed-url-hash=3968266271 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Ban nhạc rock Hong Kong, nổi tiếng vào những năm 80 Lăng Mặc nhìn cậu, Khúc Quân lắc lắc tay y “Tớ thật sự không sợ đau, vết thương đã sớm mất cảm giác rồi! Cậu chỉ cần ở bên cạnh tớ là được!” Lăng Mặc đứng tại chỗ khoảng ba giây rồi lại ngồi xuống. Lúc bác sĩ đâm mũi kim vào miệng vết thương của cậu, bản thân cậu không thấy đau gì cả, nhưng Lăng Mặc ngồi bên cạnh siết chặt tay cậu, giống như người bị khâu là y vậy. Khúc Quân nhấc tay kia lên che mắt Lăng Mặc lại “Nếu không thì cậu đừng nhìn. Tớ sợ buổi tối cậu mất ngủ.” Tốc độ của bác sĩ rất nhanh, hắn nhìn bộ dáng thản nhiên như không có chuyện gì của Khúc Quân thì rất là khen ngợi “Nhóc con, được đấy.” “Đây là chỉ chuyện nhỏ!” Ra khỏi bệnh viện, Lăng Mặc đỡ Khúc Quân lên xe buýt, Khúc Quân nhếch môi sờ tay của Lăng Mặc “Ôi chao, bộ dáng nắm chặt tay tớ hồi nãy của cậu giống như là đang sinh con ấy!” Lăng Mặc đẩy tay của cậu ra “Toàn là mồ hôi, tránh ra.” “Bây giờ lại chê tớ nhiều mồ hôi, mới vừa rồi còn nắm chặt tay tớ đây này, còn tưởng người đang bị khâu là cậu í.” Lăng Mặc không nói gì, Khúc Quân biết cậu bị thương nặng đã chọc Lăng Mặc không vui, nên cậu im miệng không trêu đùa y nữa. Buổi tối, Lương Như đi làm về thấy con trai của mình bị thương, vội vàng hầm một nồi canh mực cho cậu. Khúc Quân méo miệng, nhỏ giọng nói bên tai Lăng Mặc “Tiêu rồi, là canh mực đen thui đó! Lúc này thật sự biến thành mổ đẻ rồi!” <img alt=image32 src="https://static./chapter-image/tai-sao-anh-lai-thich-toi/2018-02-image32.jpg" data-pagespeed-url-hash=3979163382 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Canh mực, có lợi cho bà bầu trong khi mang thai và sau khi sinh, có tác dụng bổ máu, lưu thông khí huyết, giảm mỡ vv… Lăng Mặc không để ý tới cậu. Sau một ngày tham gia hội thao, cả hai người đều đổ mồ hôi đầy người. Khúc Quân nhất định phải đi tắm, nhưng trên đùi cậu có vết thương, không thể để dính nước được. Lăng Mặc sắp xếp quần áo sạch cho hai người, rồi nói “Đi, tớ giúp cậu tắm.” “Hở? Cậu giúp tớ tắm? Không cần đâu!” “Cậu còn đi cà nhắc như thế, nếu không có người trông chừng, cậu sẽ té bán thân bất toại, bộ cậu thấy vinh quang lắm à?” Khúc Quân lắc đầu nói “Không vinh quang!” “Để tớ giúp cậu kì cọ.” Lăng Mặc còn cầm theo một cái ghế nhựa nhỏ đi vào. Lương Như nhìn nói “Đúng là Lăng Mặc suy nghĩ chu đáo!” Chu đáo a chu đáo, cả người trần truồng ở chung một chỗ với Lăng Mặc như thế này, Khúc Quân cảm thấy phải xin lỗi lắm lắm. Vào phòng tắm, Khúc Quân nửa ngày trời vẫn còn mặc quần áo, trong khi đó Lăng Mặc đã lưu loát cởi sạch sẽ. Cậu vừa quay đầu lại, mắt thấy nơi đó của Lăng Mặc thì không khỏi sửng sốt một trận. (Hàng ngoại cỡ =))))) Lăng Mặc thấy Khúc Quân đứng im, nghĩ là cậu đứng không vững nên đi tới trước mặt cậu, nhấc cánh tay cậu khoác lên vai mình, rồi cúi đầu nói “Nhấc chân lên, tớ giúp cậu.” Khi y đang nói chuyện, hơi thở vừa vặn phả vào bụng Khúc Quân, cũng may là còn cách một lớp áo thun mỏng, nếu không là cậu liền xong đời. “Tớ… Để tớ tự làm…” “Cậu làm được?” “Tất nhiên!” Khúc Quân quay lưng lại, cúi người ngồi lên ghế nhựa nhỏ, cởi hết quần áo ra. Ở góc độ vừa rồi kia, nếu đúng là để cho Lăng Mặc cởi giúp thì chẳng phải là khoe hàng trắng trợn trước mặt Lăng Mặc sao? Quá xấu hổ nha! Lăng Mặc cầm vòi sen xả lên lưng Khúc Quân, rồi thấm ướt khăn lông giúp cậu lau trước ngực. Khi lau tới cái eo, Khúc Quân vội vàng lấy tay che lại phía dưới của mình, bày ra bộ dáng đề phòng. “Cậu làm gì vậy?” “Tớ sợ cậu… Làm Tiểu Bắc ‘nhỏ’ của tớ bị thương!” Lăng Mặc khẽ hừ một tiếng, ngồi trên mép bồn tắm giúp Khúc Quân lau chân, y nghiêng mặt, nhìn theo mi mắt của y có cảm giác vô cùng nghiêm túc. “Có đau không?” Y vừa nói, hơi thở ấm áp phả vào trên đùi Khúc Quân, tựa như nhiệt độ toàn thân bay nhảy tán loạn, muốn thiêu đốt hết mạch máu của cậu. “Không… Không đau…” Khúc Quân theo bản năng co đầu gối lại. Lăng Mặc giữ chặt bắp chân cậu lại “Không được co chân lại, nếu không sẽ làm hở miệng vết thương.” Trước đây Khúc Quân đã phát hiện sức lực của Lăng Mặc rất lớn, hơn nữa đã lâu rồi cậu chưa kiểm chứng lại nữa. Lúc này cũng vậy. Khúc Quân vẫn tiếp tục che chắn Tiểu Bắc ‘nhỏ’, Lăng Mặc cầm vòi sen xả lên chân cậu. Tay của Lăng Mặc đặt lên bàn chân của Khúc Quân, làm cậu suýt chút nữa ngã nhào ra khỏi ghế. “Cậu… Cậu… Cậu…” “Sao?” Lăng Mặc không để ý tiếp tục nhẹ nhàng kì cọ bàn chân của Khúc Quân. “Chân tớ đổ mồ hôi…” “Chân ai mà không đổ mồ hôi?” Lăng Mặc lạnh lùng hỏi lại. Ngón tay của y có lực độ vừa phải, xoa xoa ấn ấn làm Khúc Quân thoải mái rên khẽ. Ngón tay của Lăng Mặc tiếp tục chen vào giữa khe hở ngón chân của Khúc Quân, Khúc Quân lập tức khẩn trương kẹp lại. “Cậu cũng đâu cần phải xoa kẽ chân tớ đâu!” “Cậu chịu bẩn được?” Lăng Mặc hỏi lại. “Cậu không chê tớ bẩn a…” “Không rửa sạch mới là bẩn.” Ngón tay của Lăng Mặc khẽ cử động một cái, Khúc Quân liền căng chặt toàn thân, muốn hừ rên. “Đừng xoa…” Lăng Mặc làm như không nghe thấy tiếp tục tắm rửa cho cậu. Khúc Quân cảm thấy hai chân của cậu cả đời này chưa từng sạch sẽ như bây giờ. Tắm xong, Lăng Mặc lau sạch lưng cho cậu, suốt toàn bộ quá trình, Khúc Quân đều cẩn thận che chở Tiểu Bắc ‘nhỏ’ của mình, Lăng Mặc lạnh nhạt hỏi “Cũng không phải là chưa từng xem qua.” “Cái này không giống.” “Hơn nữa cậu che như vậy thì có ích gì chứ?” Lăng Mặc cầm áo thun đi ngủ tròng vào đầu Khúc Quân. “Chẳng lẽ che trước và sau luôn?” “Cậu nói thử xem?” Lăng Mặc liếc cậu. Nháy mắt Khúc Quân phản ứng lại “Cậu… Cậu… Cậu là con ngoan trò giỏi đó nha, nói lung tung gì đó!” “Tớ đâu có nói gì đâu.” Lăng Mặc trả lời xong, vỗ vào lưng Khúc Quân “Nhấc chân, mặc quần.” “Tớ tự mặc!” Lăng Mặc đưa quần cho cậu. “Cậu xoay mặt qua chỗ khác!” Lăng Mặc lần đầu tiên quăng cho cậu ánh mắt trắng dã, xoay người. Khúc Quân tự thân vận động mặc quần xong, không kịp chờ liền vội vàng khập khễnh đi ra khỏi phòng tắm. Buổi tối trước khi đi ngủ, Lăng Mặc xức thuốc cho Khúc Quân. Khúc Quân vén áo thun lên, nhìn lướt qua rồi phiền muộn nói “Oài, bây giờ tớ có cả cơ bụng luôn rồi này!” Lăng Mặc liếc nói “Đó là bớt đi chút thịt mỡ.” Khúc Quân cong tay ấn lên bụng mình “Đúng là bớt đi chút thịt mỡ rồi, không nặn tim thịt được.” “Phải không? Để tớ nhìn thử.” Lăng Mặc cầm bình thuốc để ở đầu giường, sau đó chống tay bên eo Khúc Quân, cúi đầu xuống. Tựa hồ cảm nhận được hơi thở của y, tóc mái của y lướt qua bụng mình, Khúc Quân muốn vươn tay đẩy y ra, thì lại bị Lăng Mặc giữa chặt lại. Một giây kế tiếp, Khúc Quân sợ hãi kêu lên “Đờ phắc—-!” Bởi vì Lăng Mặc hung hăng cắn một phát vào bụng cậu. “Cậu… Sao cậu lại cắn tớ!” Khóe mắt của Khúc Quân mơ hồ rướm lệ. “Tim thịt của cậu đã bị tớ ăn.” Nói xong, Lăng Mặc thả Khúc Quân ra, trở lại vị trí của mình rồi tiếp tục cầm sách đọc, làm như chuyện nãy giờ không liên quan gì đến mình. Khúc Quân hừ hừ, vén áo lên coi, dấu răng của Lăng Mặc in rõ ràng ngay ở chỗ này, tên này răng lợi phát triển tốt, hoàn hoàn chỉnh chỉnh hai hàng răng nửa hình tròn, cái trên cái dưới. ===Hết chương 29=== Tác giả có lời muốn nói: DAY 29. Khúc Quân: Anh dám cắn tiểu gia! Coi chừng tiểu gia cắn trả lại anh! Lăng Mặc: Chỉ cần đi vào là cậu liền trở thành của tôi rồi. Khúc Quân: Tui phắc!