“Tiêu Công Công!”
“Ân!”
“A! Tiêu Công Công a!”
“U ~ Tiêu Công Công!”
“Ân….”
“Tiêu…”
Đợi cho tiểu thái giám thứ tư đi ngang qua, ta đã muốn bắt đầu không thể nhịn được nữa, gân xanh trên tay nổi lên… Các người bọn người tử nhân yêu này…. Ta trong lòng điên cuồng mắng!
Ta mang theo ý cười hỏa khí trả lời một câu “Ừ!”
Còn kêu? Còn kêu ta vả miệng thối của các ngươi! Người không giáo dưỡng! Ta âm thầm nghĩ.
.
Ta, tự do tự tại.
.
Căn bản không phải công công.
.
Ta chân chính tên gọi là Tiêu Công Công!
.
Năm đó không biết cha ta nghe lời bọn bịp bợm giang hồ không hay ho nào nói, nói ta thiếu chút khí phách, dễ thủ khó công, liền cho trong tên của ta chứa hai chữ công!
.
Chính là không biết con quỷ đoản mệnh nào ở trong cung kêu một tiếng”Tiêu Công Công…” Vì thế …
.
Hừ! Các ngươi gặp qua công công anh khí bừng bừng phấn chấn chưa?
.
Ta,
.
Một thích khách!
.
Chuyên hành thích Hoàng Thượng!
.
Không tin?
.
Không lừa các ngươi!
.
Mười năm trước mượn danh nghĩa bồi tiểu Hoàng Thượng cùng đọc sách, đã từng đâm một lần.
.
Chẳng qua khi đó bản thân đọc sách so với hoàng đế còn giỏi hơn, đã quên đâm …
.
Năm năm trước mượn danh nghĩa bồi Hoàng Thượng luyện võ, lại đâm một lần …
.
Chẳng qua thích luyện võ so với Hoàng Thượng còn say mê hơn, đã quên đâm…
.
Hiện giờ, lần thứ ba tới nơi này …
.
Ám sát Hoàng Thượng, ta có thể làm Hoàng Thượng!
.
“Tiêu Công Công!”
.
Ngươi gia gia của ta! Còn? Là ai? A?? Uông tổng quản thái giám chết bầm kia sao? Lão bất tử này, càng ngày càng yếu nhược, còn chưa có chết a? Đều xương bọc da thành yêu tinh!
.
“A! Uông tổng quản! Nhiều năm không thấy, ta hảo nhớ ngươi a!” Ta vẻ mặt tươi cười, thanh âm nhu hòa.
.
Ngươi người cặn bã này! Ta trong lòng mắng.
.
“Công công chính là lần thứ ba đến hoàng cung nghỉ?” Hắn cười hì hì.
.
Hoàng cung?
.
Chỗ điểu không ỉa bậy, cẩu không gọi lạm này! Cư nhiên còn có thể có nhiều thái giám cùng với một hoàng đế duy nhất trụ?
.
Ta hận chết chỗ này, trụi lủi làm cho ta buồn nôn, ta chết cũng không nguyện ý tới nơi này!
.
“A, sở ngôn cực thị a, ta rất tưởng niệm hoàng cung này, điểu ngữ hương hoa, ngay cả tiểu thái giám tới tới đi đi đều đáng yêu như vậy!” Ta cười thực sáng lạn.
.
Người chết mới thích nơi này, ta mắng thầm.
.
“Hoàng Thượng đang ở thư phòng chờ ngài đấy!”
.
Hoàng Thượng? Hầu tử tinh nhỏ gầy vô lực trời sinh xanh xao vàng vọt kia? Ta tám đời cũng không muốn gặp hắn, chẳng qua ta là một thích khách! Không có biện pháp.
.
Ta cung kính tiến lên thở dài: “A! Hoàng Thượng kính yêu của chúng ta a! Ta thật sự hối hận nhớ mong Hoàng Thượng mà! Không biết gần đây có hay không càng thêm anh tuấn tiêu sái đi? Ta đi đây!”
.
Hầu tử kia ở trong thư phòng sao? Hừ! Chờ ta đến xem ngươi mấy năm nay đã lớn thành cái bộ dáng gì nữa! Ta âm hiểm cười.
.
Trong lòng mắng thực sảng khoái, trên mặt vẫn là cười hì hì bái biệt Uông tổng quản.
.
Ta bộ dáng bước đi nhẹ nhàng, phi thường không tình nguyện đi vào thư phòng của Hoàng Thượng.
.
“Tham kiến Hoàng Thượng!”
.
Ta cúi đầu thành kính tham bái.
.
Người phía trước một thân long bào, kim hoàng xán lạn. Hắn quay đầu lại, quả nhiên là Hoàng Thượng!
.
“Tiêu ái khanh, nhiều năm không gặp, biệt lai vô dạng a!”
.
Hoàng Thượng?
.
Ta vừa thấy.
.
Nói nhảm! Ngươi Hoàng Thượng này mấy năm qua không có gì tiến bộ sao! Vẫn là yếu nhược như vậy, giống như một hầu tử tinh! Làm sao lại có Hoàng Thượng như ngươi vậy? Nói dễ nghe thì là thanh tú …
Nói khó nghe … Nói nhảm! Ta sớm muộn gì cũng đâm ngươi, chính mình làm Hoàng Thượng!
.
Ta cười, quỳ xuống nói: “Thần khấu kiến! Hoàng Thượng gần đây càng ngày càng thần thái hoán phát (vẻ mặt tỏa sáng) rồi!”
.
Thần thái hoán phát? Nói nhảm! Người gầy! Giống một tiểu nữ sinh!
.
“Oh?” Hoàng Thượng bán tin bán nghi.
.
“Ân! Thần phi thường tưởng niệm Hoàng Thượng! Từ lần từ biệt trước …” Ta cơ hồ than thở khóc lóc!
.
Tưởng niệm? Hừ! Ta lần này nhất định sẽ không tái thất thủ! Ta tưởng niệm ngươi? Mới là lạ!
.
“Đứng lên đi! Tiêu ái khanh! Trẫm biết ngươi nhiều năm qua vì trẫm không từ vất vả. Cho nên.. Trẫm lần này phế đi tiên sinh lúc đầu, gọi riêng ngươi tới bồi trẫm.”
.
A? Thật tốt quá! Cơ hội của ta tới! Cơ hồ vui mừng đến phát cuồng!
.
“Hoàng Thượng, này … tựa hồ không tốt lắm đâu?” Trên mặt ta biểu hiện ra thần sắc rất khó xử.
.
“Ái khanh, trẫm chính là cảm thấy ngươi đặc biệt có thể làm cho trẫm tín nhiệm! Không giống những người khác, luôn trong ngoài không đồng nhất, làm cho người ta cảm thấy luôn luôn không an toàn!” Hoàng Thượng cười nói với ta.
.
Trong ngoài không đồng nhất?
.
Ta trong ngoài không đồng nhất???
.
Trời ạ … … Ngươi tử Hoàng Thượng này, thời khắc chết của ngươi không xa đâu!! Nói nhảm!
.
“Hoàng Thượng a … Ứng vi thần chính là dùng chân tâm đối ngài mà!” Ta ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy mục quang yêu thương.
.
Tiểu Hoàng Thượng này so với ta nhỏ hơn năm tuổi, nhân nhi rắm lớn một chút, còn muốn làm Hoàng Thượng? Nói nhảm hừ! Ta âm thầm mắng!
.
Mao hầu tử này thời điểm sinh ra không tốt, cho nên tiên hoàng tiên sinh tặng một chữ”Thọ” cho hắn, nếu Hoàng Thượng, nga không, tử hầu tử này sinh vào buổi sớm, cho nên nhu danh kêu”Hiểu Thọ Thọ”!
.
“Ái khanh … Kỳ thật lần này … Còn có một việc! Người khác trẫm không thể tin được, chính là ái khanh ngươi … Ngươi từng cùng trẫm cộng thư cộng võ (cùng đọc sách cùng luyện võ), trẫm cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể dựa vào được!”
.
Cái gì? Trời ban cơ hội a!
.
“Hoàng Thượng thỉnh giảng, thần tự nhiên phó thang đạo hỏa (xông pha khói lửa)!” Tử Hoàng Thượng, cơ hội dù hảo, chính là ngàn vạn lần đừng gọi ta thật sự đi làm sự tình phó thang đạo hỏa a!
.
“Tiêu ái khanh, trẫm …” Hắn thần bí tới gần: “Trẫm lần này muốn làm thái giám vài ngày ngoạn chơi tí! Cho nên gọi ngươi đến …”
.
Thái thái thái … thái giám???
.
Trời ạ ~ đây là Hoàng Thượng sao?
.
Đây là ta sao?
.
Ta rất hạnh phúc! Cư nhiên có cơ hội tốt như vậy! Nếu là như vậy, trước thiến long loại này, tái đâm hắn, người ta cho là một tiểu thái giám đã chết! Ha ha ha ha ~ đến lúc đó ta chính là Hoàng Thượng!
.
“Ân … Hoàng Thượng, này … Này rất khó xử! Hoàng Thượng Hoàng Thượng! Vạn dân tối thượng, làm như vậy …” Ta thực khó xử thực khó xử …
.
Ngàn vạn lần không cần bị ta khuyên quay lại a … Hoàng Thương, ngươi cần phải kiên định a!
.
“Trẫm quyết định! Nhất định phải làm như vậy! Ai cũng ngăn không được! Cho nên ái khanh nếu là không nghĩ phải khi quân vọng thượng …” Hắn uy hiếp tới.
.
Thật tốt quá thật tốt quá! Hoàng Thượng vạn tuế! Hoàng Thượng ngươi coi như đem làm thái giám rồi!!
.
“Này … Thần … tuân chỉ!” Ta cực kỳ không tình nguyện đáp ứng rồi lui xuống.
.
“Được rồi!! Kia sao chúng ta không cần lãng phí thời gian, hiện tại bắt đầu tịnh thân đi!” Hoàng Thượng cười nói.
.
… … …
.
Hoàng Thượng thật sự muốn tịnh thân??
.
Có thể sao??
.
“Ta” có thể giết hắn sao?
…..
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
30 chương
52 chương
177 chương
72 chương
35 chương
77 chương
81 chương