Vì vậy trong nửa tiếng, Khúc Quân núp suốt ở trong chăn, cậu rất sợ cô y tá đi vào nhìn thấy cậu trần truồng sẽ bị dọa lên cơn đau tim. Có lẽ là cả người ra mồ hôi và uống thuốc nên Khúc Quân cảm thấy khoan khoái rất nhiều, thậm chí có chút đói bụng. Cũng may là Lăng Mặc không vứt hộp cơm trứng chiên cà chua đi, Khúc Quân vươn một tay tới cầm muỗng rồi xúc một miếng cơm lớn cho vào miệng. Mặc dù đã nguội nhưng vẫn ăn ngon! Khi Khúc Quân đã ăn non nửa hộp cơm, bỗng cảm thấy một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, cậu ngẩng đầu lên liền thấy Lăng Mặc đã đứng dựa người vào cạnh cửa, nghiêng mặt nhìn cậu. “Cậu… Sao cậu đi tới mà không kêu tiếng nào vậy!” “Lên tiếng thì sẽ không được chiêm ngưỡng bờ vai bé nhỏ của cậu.” “Vai cậu thì có!” Khúc Quân vẫy vẫy tay “Quần áo của tiểu gia đâu?” “Cầm lấy.” Lăng Mặc cầm quần áo ném tới. Khúc Quân vội chụp lấy quần áo nhét vào chăn, mò mẫm nửa ngày mới tìm được cái quần lót, sau đó ở trong chăn mặc vào. Lăng Mặc kéo ghế ngồi bên cạnh, nhìn cậu. Lúc Khúc Quân nâng eo để mặc quần, cái chăn cũng bị nhấc lên lộ ra một khe hở. Lăng Mặc thích thú chống cằm hạ tầm mắt nhìn, Khúc Quân lập tức không được tự nhiên. “Cậu nhìn cái gì mà nhìn!” “Cậu rất đáng yêu.” Lăng Mặc nói. “Cái quỷ gì? Đáng yêu chỗ nào chứ!” “Nơi nào cũng đáng yêu, đặc biệt là ở đây.” Lăng Mặc đứng dậy, một tay nhấn lên đầu gối của Khúc Quân, tay kia chỉ chỉ vào giữa hai đầu gối của cậu. Khúc Quân lập tức biết được y đang ám chỉ cái gì, cậu trực tiếp nhấc chân đạp Lăng Mặc nhưng bị y một tay giữ chặt lại. Cái này vô lý quá nha… Trong mắt Khúc Quân, Lăng Mặc là một tên bạch trảm kê (ý chỉ đàn ông yếu đuối, vô dụng về mặt thể lực)… À không, là một vị học giả gầy yếu, nhưng còn cái dáng vẻ ưu việt tràn ngập sức mạnh này là sao đây? “Biến đi! Đánh chết cậu!” “Xem ra đã khỏi bệnh rồi, có sức lực?” “Chờ một chút… Có phải cậu không còn giận tớ nữa?” Lăng Mặc khẽ hừ một tiếng. Khúc Quân lập tức nắm bắt cơ hội, thừa thắng xông lên ôm chầm lấy eo Lăng Mặc, làm Lăng Mặc cứng người tại chỗ. “Không có cậu thì tớ biết phải làm sao đây… Ai sẽ lau khô nước mũi cho tớ! Ai sẽ đắp chăn cho tớ! Ai sẽ dạy kèm tớ môn hóa! Tớ muốn chúng ta cả đời yêu nhau!” Khúc Quân tình cảm dạt dào ngâm nga ca hát. Lăng Mặc vẫn đứng tại chỗ, giống như một pho tượng. “Khỏi bệnh rồi thì đứng lên đi, còn phải vô kịp tiết học nữa.” “… Sao cậu chứ thích phá phong cảnh thế!” Buổi tối về nhà, Lương Như hầm một nồi cháo, mang thêm một cái chăn lớn vào phòng Khúc Quân. Hôm nay vì Khúc Quân bị bệnh nên hầu như đã bỏ lỡ chương trình học cả một ngày. Lăng Mặc giảng bài lại cho cậu từng môn một. “Thật ra thì các chương trình học mà giáo viên giảng bài trên lớp đều có thể tiếp thu trong vòng một giờ… Nhưng mà lại phải ngồi học cả một ngày ở trên trường.” “Cậu nhìn bài giải mẫu thì sẽ làm được thôi, tớ nói sơ qua chắc cậu cũng đã hiểu rồi.” Lúc đầu Khúc Quân làm bài tập hóa học có hơi lo ra, cậu làm được hai bài thì dừng bút, khẽ húc cùi trỏ vào tay Lăng Mặc, nói “Tối nay cậu ôm tớ ngủ chứ?” Lăng Mặc không lên tiếng, chỉ liếc cậu một cái. “Cậu ôm tớ ngủ, chứng tỏ chúng ta đã làm lành với nhau nha!” “Tự cậu ôm mình ngủ đi.” Khúc Quân có hơi thương cảm, bởi vì tối nay Lăng Mặc cũng xoay mặt vào tường, tặng cho cậu một tấm lưng lạnh lùng. Khúc Quân chủ động dán lên, cách một lớp chăn mỏng ôm Lăng Mặc “Tớ nói tớ khỏi bệnh rồi, sao cậu cứ úp mặt vô tường hối lỗi hoài vậy?” “Tránh ra. Muốn chết?” Khúc Quân làm như không nghe thấy “Nếu như chúng ta cùng thi đậu vào một trường cấp ba nhưng lại không học chung lớp, thì phải làm sao?” “Cậu sẽ chảy nước miếng nhìn đám con gái, sau đó tớ sẽ bỏ rơi cậu một đoạn dài.” “Nghe giống như một thời thanh xuân ‘đau bi’ vậy.” Khúc Quân vừa nói vừa ngửi mùi hương sau gáy của Lăng Mặc, còn nhích lại gần cho ngửi rõ hơn. Lăng Mặc khẽ đụng cùi trỏ vào cậu. “Cậu làm gì vậy?” “Có làm gì đâu! Chỉ ngửi một chút thôi! Cậu không cảm thấy sữa tắm mẹ tớ mới mua đặc biệt nồng? Còn nồng hơn cả nước hoa Six God nữa!” Khúc Quân nói chuyện phiếm. “Tớ dùng xà bông thơm.” “Chà chà, khó trách ngửi thấy động lòng người ghê, làm tiểu gia đây thật muốn cắn cậu một cái.” “Có thật cậu không muốn sống nữa phải không?” Giọng nói của Lăng Mặc giảm xuống âm tám mươi độ, phảng phất như rít ra từ trong kẽ răng. “Tớ nói đùa chứ không có ý cắn cậu đâu…” Đột nhiên Lăng Mặc xoay người lại, Khúc Quân còn chưa hồi thần lại thì đối phương đã dạng chân ngồi lên người cậu, từ trên cao nhìn xuống. Đôi mắt kia tựa như bầu trời đêm sắp vỡ vụn ra từng mảnh, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, muốn đè sập và nuốt chửng toàn bộ của Khúc Quân. Khúc Quân theo bản năng nhấc eo lên, muốn đẩy đối phương ra, Lăng Mặc túm chặt lấy cổ tay cậu, đặt xuống hai bên đầu Khúc Quân. Khẽ hít sâu một hơi, Khúc Quân cảm thấy nhịp tim của mình bị kéo thành một đường thẳng tắp, Lăng Mặc cúi đầu xuống càng gần, cậu càng cảm nhận rõ ràng được sự sợ hãi. “Cậu muốn cắn ở đâu của tớ?” Lăng Mặc hỏi. Giọng nói của Lăng Mặc không có chập chờn ưu tư, nhưng khi rơi vào tai của Khúc Quân thì trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết. “Không… Không muốn cắn ở đâu hết…” “Vậy cậu nói cái quỷ gì?” Lăng Mặc nhẹ nhàng hỏi. Nhưng không hề có ý dỗ dành nào, mà là cảnh cáo và uy hiếp. “Tớ… Chính là tớ… Chính là…” “Chính là cái gì?” “Muốn xoát cảm giác tồn tại với cậu…” Khúc Quân nuốt nước miếng, thầm tự nhủ sau này không dám chọc người này nữa. “Cậu muốn xoát nhiều cảm giác tồn tại hơn?” Lăng Mặc hỏi ngược lại. “Không… Không muốn…” Cảm giác được cổ tay được thả ra, trọng lượng đè nặng trên người cũng biến mất, Lăng Mặc xoay người xuống giường. “Cậu… Cậu đi đâu đó?” Khúc Quân hỏi. “Vệ sinh.” Cũng giống như tối hôm qua, Lăng Mặc ở trong đó rất là lâu, Khúc Quân chờ y trở lại chờ đến mức ngủ gà ngủ gật. Điều duy nhất làm Khúc Quân cảm thấy được an ủi đó là sau khi Lăng Mặc trở lại, y theo thường lệ gác tay ôm lấy cậu, nắm lấy lỗ tai cậu ngủ đến khi trời sáng. Hội thao lần cuối trước khi bọn họ thi đầu vào trường cấp ba sắp đến, mặc dù cô Hoàng lo lắng học sinh sẽ lãng phí quá nhiều thời gian vào hội thao mà gây ảnh hưởng tới việc học tập, cũng không muốn các em tiếc nuối kỷ niệm thời cấp hai, cho nên cô vẫn để cả lớp ghi danh tham gia hội thao. Thầy thể dục đứng trên sân cờ thu tờ ghi danh của các lớp. Khúc Quân hay là Mạc Tiểu Bắc thì vẫn là lần đầu tiên tham gia hội thao, quan trọng hơn cậu đã không còn là một thằng nhóc mập mạp chậm chạp trước đó nữa. Cậu tham gia thi chạy nước rút 200 mét, và chạy tiếp sức 100 mét bốn lần. Lăng Mặc đứng bên cạnh nhàn nhạt hỏi “Cậu chạy nổi?” “Nói thừa, đương nhiên tiểu gia đây chạy nổi rồi. Nếu như có thi chạy đua xe đạp thì tiểu gia chắc chắn sẽ đạt giải!” Lúc này Sở Ngưng, đại biểu môn tiếng Anh của lớp cầm tờ giấy ghi danh đến chỗ Lăng Mặc nói “Chạy tiếp sức nam 100 mét bốn lần còn thiếu một người, Lăng Mặc, cậu đồng ý tham gia không?” Các học sinh xung quanh đều nhìn về phía này, bởi vì mặc dù thành tích thể dục của Lăng Mặc không tệ, nhưng trong hai năm qua, không hề thấy y tích cực với hội thao lần nào cả. Chủ nhiệm lớp cũng không phải là giáo viên ép buộc học sinh, nên chỉ có thể mặc kệ y. Lăng Mặc còn chưa mở miệng thì Khúc Quân đã khoác tay lên vai Lăng Mặc cướp lời “Cậu ấy đồng ý! Tất nhiên là đồng ý!” “Bởi vì chạy tiếp sức 100 mét bốn lần là cuộc thi duy nhất mà chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành nha! Cậu đồng ý đi, mặc dù chúng ta không thể làm chung một bài thi! Không thể viết chung một quyển bài tập! Nhưng chúng ta có thể chạy tiếp sức cùng với nhau nha!” Lăng Mặc cầm bút của mình viết tên lên tờ ghi danh, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách. Sở Ngưng cúi đầu nhìn tờ giấy ghi danh, rồi liếc nhìn Khúc Quân vui vẻ ngồi bên cạnh Lăng Mặc, khẽ mím môi. Đêm hôm đó, Lương Như cho Khúc Quân một số tiền lớn khoảng mấy trăm đồng, để cho hai người các cậu đi mua giày thể thao mới và quà ăn vặt. Khúc Quân vừa đi vừa hỏi Lăng Mặc “Tớ mua bánh phồng tôm, và cả bánh quy bơ nữa! Còn cậu? Cậu muốn mua cái gì để đem đi ăn ở hội thao?” “Hạt hướng dương.” “… Chúng ta có thể đổi cái khác được không?” “Không thể.” “Nếu cậu muốn mua hạt hướng dương thì chắc chắn cậu sẽ bắt tớ cắn hạt cho cậu! Đầu lưỡi của tớ sẽ bị rút gân mất!” “Nếu đầu lưỡi của cậu bị rút gân thì tớ sẽ giúp cậu liếm cho nó thẳng ra.” Khúc Quân nghiêng mặt sang thì thấy Lăng Mặc khẽ nhếch môi như đang cười mà không cười. “Này, Lăng Mặc.” “Hửm?” “Ở chung với tớ như vậy, cậu có vui vẻ không?” “Sao?” Lăng Mặc dừng chân nhìn Khúc Quân. “Không có gì.” “Ở chung một chỗ với cậu tựa như đang nằm mơ một giấc mộng.” Lăng Mặc ngẩng đầu lên, không biết là nhìn đèn đường hay nhìn lên bầu trời đêm. “Đây vốn chính là mộng mà. Cậu tỉnh lại đi, người anh em này sẽ dắt cậu đi chơi.” Khúc Quân vỗ một phát vào vai Lăng Mặc nói. Đại giáo sư Lăng! Thật ra anh không phải là con nít gì đâu! Mau tỉnh lại đi! “Vậy thì làm thế nào mới tỉnh lại được?” Lăng Mặc hỏi lại. Khúc Quân sửng người… Đúng vậy, làm sao mới có thể tỉnh lại đây? Lăng Mặc khẽ nhéo vành tai của Khúc Quân. “Ngốc, nếu không biết làm thể nào để tỉnh lại thì chẳng bằng cứ tiếp ngủ cho đã.” “Nếu như cậu cứ ngủ tiếp như thế thì sẽ có rất nhiều người đang đợi cậu tới cứu chết đi.” Khúc Quân dè dặt nói. “Tớ không quan tâm người khác, tớ chỉ quan tâm mỗi cậu thôi.” Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ nhưng lại làm lòng người ấm lên. Hội thao cuối cùng của năm học cấp hai đã tới, mặt trời cực lớn tỏa ra ánh nắng chói chang. Trường học mướn sân vận động, các học sinh đều ngồi trên khán đài bằng xi măng. Có vài học sinh đem theo dù che nắng, từ phía đường đua nhìn lên thấy một vùng lớn đủ mọi sắc màu. Buổi sáng sẽ là các cuộc thi so tài, còn buổi chiều mới diễn ra trận chung kết. Đây là lần đầu tiên Lăng Mặc thi đấu, khi y mặc áo thun mỏng quần ngắn đứng trên đường chạy đua, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt của các bạn nữ. Y nghiêng mặt hoạt động gân cốt. Thật ra thì nhìn từ những ngón tay thon dài của y là biết y là loại hình cánh tay dài. Hơn nữa trải qua sự hết lòng ‘chăm bón’ của Lương Như và kỳ nghỉ hè đi theo Khúc Quân nào là đạp xe đạp nào là đi bơi lội, các đường cong bắp thịt trên người y trở nên săn chắc mà trơn tru, nhưng cũng không đến nỗi khoa trương. Khúc Quân đứng trước mặt y, sờ cằm ngắm nghía. “Nhìn gì?” “Người anh em, thân thể của cậu không tệ nha!” “Lúc nghỉ hè đi bơi cậu cũng đã nhìn thấy nhiều lần rồi.” “Ôi ôi, mặc quần áo thể thao cũng có phong vị riêng mà!” Lăng Mặc vươn ngón tay tới móc lấy cổ áo thun mỏng của cậu, kéo cậu lại gần rồi nhẹ giọng nói bên tai cậu “Lúc cậu không mặc gì thì có phong vị hơn nhiều.” Mặt của Khúc Quân bỗng chốc đỏ rực. Còn Lăng Mặc đã sớm thu lại biểu tình. “Lăng Mặc! Cậu dám đùa giỡn kiểu đó với tớ à!” “Tớ đùa giỡn cậu kiểu gì?” Lăng Mặc hạ mí mắt nhìn cậu. Những học sinh khác đang đứng khởi động quay đầu lại nhìn, Khúc Quân không thể không im miệng. Mọi người đều vào vị trí xuất phát, Khúc Quân có chút không vui, vốn là sẽ chạy tiếp sức với Lăng Mặc, nhưng bởi vì chênh lệch số người nên thầy thể dục phải đôn Lý Viễn Hàng vào tạo thành nhóm chạy ba người, thành thử ra Khúc Quân và Lăng Mặc sẽ chạy tiếp sức chung với cậu ta. Nhìn thằng nhóc kia cầm gậy, trong lòng cậu cảm thấy khó chịu… Cứ như là bị kẻ thứ ba chen chân vào vậy. (=)))) Tiếng còi xuất phát vang lên, các học sinh ngồi trên khán đài rống hết sức cổ vũ, nhưng tên nhóc Lý Viễn Hàng này cố tình chạy chậm giống như lưng quần sắp tụt đến nơi vậy, bị một người lại một người vượt mặt cả một đoạn lớn! Khi Khúc Quân nhận gậy từ Lý Viễn Hàng, cậu không thể không dốc sức chạy như điên. Phía trước mặt cậu là Lăng Mặc đang vào tư thế xuất phát chuẩn bị nhận lấy gậy, quay đầu lại nhìn cậu chạy tới, khi nhận lấy gậy từ cậu, y giống như một mũi tên rời khỏi dây cung. Một cặp chân dài khuấy đảo tốc độ, Khúc Quân nhìn mà hâm mộ không thôi. Các học sinh điên cuồng reo hò cổ vũ, Khúc Quân rướn cổ nhìn Lăng Mặc vượt qua hai ba người đang chạy bên cạnh, xông đến vạch đích cuối cùng, lòng cậu cũng theo đó sôi trào hẳn lên. Cậu và Lăng Mặc cùng nhau về chỗ nghỉ ngơi, Khúc Quân xé bọc phồng tôm ra, bỏ vào miệng nhai rôm rốp. Lăng Mặc thì cúi đầu, đang đọc quyển sách mà Mạc Thanh tặng. “Tớ thấy cậu hợp với việc nghiên cứu vi khuẩn hơn.” Khúc Quân bóc một miếng phồng tôm đưa đến bên miệng y. “Cậu rửa tay chưa?” “Chưa. Vậy thì đừng ăn.” Khúc Quân muốn rút tay về thì Lăng Mặc đột nhiên mở miệng cắn một cái. “Đờ phắc! Cậu cắn trúng ngón tay tớ rồi nè!” “Đáng đời.” “Tớ chưa rửa tay, cậu cắn ngón tay tớ coi chừng bị đau bụng!” Khúc Quân hừ hừ nói, rồi tiếp tục ăn phồng tôm. Qua hai giây sau, Lăng Mặc nói “Cậu nói vi khuẩn, rốt cuộc là vi rút máy tính, hay là bệnh độc?” “Còn có vũ khí sinh học nữa kìa! Cậu tưởng tớ không biết vi khuẩn là gì à?” (Vũ khí sinh học: Là loại vũ khí hủy diệt hàng loạt, dựa vào đặc tính gây bệnh hay truyền bệnh của các vi sinh vật như là vi trùng, vi khuẩn, tiết ra mầm bệnh gây chết cho con người, động vật hoặc là cây trồng, theo wiki.) “Trên đời này còn có loại vi khuẩn nào lợi hại hơn cả cậu nữa sao?” Lăng Mặc lành lạnh hỏi. “Tớ? Vi khuẩn? Là sao?” “Bị lây nhiễm, bất kỳ thuốc kháng thể nào cũng đều vô dụng.” Khúc Quân nghe thế liền vui vẻ. “Quào! Tớ cũng ước gì mình trở thành loại vi khuẩn bất diệt đó!” “Ngốc.” Lúc này, Lý Tĩnh cầm dù che nắng đi đến ngồi bên cạnh Khúc Quân, đặc biệt nghiêng dù che nắng cho cậu. “Tiểu Bắc, vừa rồi cậu thi chạy nước rút 200 mét thật là nhanh, xếp hạng thứ ba cơ đấy.” “Tiểu gia bộc phát tiềm lực không phải là chuyện đùa.” “Chỗ này bị mặt trời chiếu vào hơi nhiều, để tớ che cho cậu.” Lý Tĩnh nghiêng cây dù qua đầu Khúc Quân. Khúc Quân đang muốn nói cảm ơn thì cảm thấy Lăng Mặc cầm sách nhích ra xa một chút. Điều này làm cho Khúc Quân đột nhiên nhận ra, lúc trước Lăng Mặc và cậu chiến tranh lạnh, giống như là có liên quan đến việc Lý Tĩnh tới hỏi bài cậu. Chẳng lẽ Lăng Mặc không thích Lý Tĩnh? Bất quá hễ mà nghĩ đến đợt chiến tranh lạnh vừa rồi, Khúc Quân mặc dù vắt hết óc cũng không thể đoán được Lăng Mặc đang suy nghĩ gì, nhưng cậu cảm thấy nên phòng ngừa chuyện này là điều tất yếu. “Không sao đâu! Tớ là con trai, phơi nắng có thể giúp cơ thể hấp thụ vitamin D tốt cho xương!” Khúc Quân cười cười tỏ vẻ cám ơn Lý Tĩnh rồi nhích về phía Lăng Mặc. Lúc này cuộc thi chạy nước rút 200 mét dành cho nữ sắp bắt đầu, Lý Tĩnh đứng dậy chạy đến khán đài cổ vũ, để lại Khúc Quân và Lăng Mặc an tĩnh ngồi bên nhau. Khúc Quân lại lấy ra một cây xúc xích, vặn một cái tách làm hai nửa, rồi đưa một nửa cho Lăng Mặc. Lăng Mặc không cầm lấy mà há miệng cắn. “Ê! Cắn gì mà cắn dữ vậy!” Tuy Khúc Quân ngoài miệng tỏ vẻ bực bội nhưng cậu vẫn lột lớp ni lon bên ngoài ra rồi nhét vào miệng Lăng Mặc. Buổi trưa đến rất nhanh, mặt trời như cái chảo lửa. Hội thao cũng tạm dừng để nghỉ trưa. Mọi người xúm tụm lại với nhau thảo luận cuộc thi so tài buổi sáng này, Khúc Quân hễ mà cứ đến trưa là cậu uể oải ngay, cậu vốn nghĩ lấy chân đạp Lăng Mặc, nhưng nhớ ra tên này có bệnh sạch sẽ, nên đành vươn tay kéo y “Tớ muốn đến chỗ phía sau khán đài nằm nghỉ một lát…” Nửa câu sau cậu muốn nói là phiền y trông chừng cặp sách cho mình. Nhưng không ngờ Lăng Mặc lại đồng ý ‘Ừ’ một tiếng, sau đó cất sách vào cặp rồi đứng lên. Đây là tiết tấu muốn cùng cậu đi đến sau khán đài ngủ đó hả? “Lăng Mặc, phía sau khán đài không có ánh sáng, cậu không đọc sách được đâu!” “Tớ cũng tính chợp mắt một lát.” Lăng Mặc đã đi xa, Khúc Quân vội vàng thí điên thí điên chạy theo. Bọn họ đi vòng ra sau khán đài, Khúc Quân trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, sau đó chợt nhớ ra quên đem theo tấm bạc lớn để trải ra nằm, cậu vừa định nói sẽ về nhà lấy nhưng Lăng Mặc cũng đã đặt mông ngồi xuống đất. “Cậu không sợ dơ à?” “Nơi này tối, mắt không thấy tâm không phiền.” Lăng Mặc lãnh đạm nói. Khúc Quân cười hì hì, cố ý nghiêng người tựa đầu vào bả vai Lăng Mặc “Dưới sự khai sáng của tiểu gia đây, rốt cuộc cậu cũng biết đối xử ôn nhu tình cảm với thế giới này rồi?” “Cậu có chịu ngủ hay không?” Lăng Mặc lành lạnh hỏi. Bởi vì muốn ngủ trưa nên không ít học sinh cũng chạy ra phía sau khán đài thiu thiu ngủ. “Ngủ chứ! Bây giờ liền ngủ!” Khúc Quân tính dựa người vào bức tường sau lưng ngủ, vừa đang thiu thiu, không ngờ đài phát thanh của trường bật bài diễn thuyết hội thao hùng hồn như sấm rền. “Cố gắng lên! Cố gắng lên! Các học sinh hãy vì tuyển thủ dự thi reo hò cổ vũ thật nhiệt tình…” Cái gì mà ‘Mũi tên rời cung’, cái gì mà ‘Hữu nghị là số một, tranh giải là số hai’ không ngừng phát ra cà cà cảm giác tồn tại, Khúc Quân bịt kín lỗ tai của mình. “Trưa trời trưa trật rồi, tự nhiên nhà trường bật phát thanh phát thiếc thì thế không biết!” “Tĩnh tâm là có thể ngủ.” Lăng Mặc lãnh đạm nói. “Đờ phắc! Tớ chỉ nghe qua tĩnh tâm tâm lạnh chứ chưa từng thấy có thể tĩnh tâm giữa rừng âm thanh tra tấn màn nhĩ con người ta như thế này đâu!” Những học sinh ngồi nghỉ ở phía sau khán đài cũng lên tiếng trách móc bực bội. Lăng Mặc không nói gì, lấy ra tai nghe từ trong cặp ra, nhét vào tai Khúc Quân, bài hát vang lên. Khúc Quân níu tay áo Lăng Mặc, mặt đầy vẻ ngạc nhiên “Tớ còn tưởng cậu chỉ lưu mấy bài luyện nghe tiếng anh thôi chứ!” “Cậu nên luyện nghe tiếng anh nhiều vào.” Khúc Quân tự động làm lơ tính nết thích phá phong cảnh của Lăng Mặc, tháo một bên tai nghe xuống hỏi “Cậu không nghe hả, vậy sao ngủ được?” “Tớ tĩnh tâm hơn cậu.” “À được, cảm ơn cậu nhé!” Khúc Quân nhét tai nghe vào tai, thư thái dựa lưng vào bức tường phía sau, ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, đầu của Khúc Quân khẽ lệch sang một bên, rồi tựa vào vai Lăng Mặc. Ở tại nơi ánh nắng mặt trời không chiếu tới, Lăng Mặc an tĩnh dựa lưng vào tường, y chậm rãi nâng tay lên nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Khúc Quân, Khúc Quân nghiêng đầu tuột xuống phía dưới, trực tiếp gác đầu lên đùi Lăng Mặc. Lăng Mặc đang muốn ôm vai Khúc Quân lập tức cứng người tại chỗ, Khúc Quân hoàn toàn quên bản thân đang ngủ trưa ở đâu, cậu khẽ cựa quậy thân mình sao cho nằm thoải mái nhất rồi dụi dụi đầu vào đùi Lăng Mặc, chép miệng ngủ khò khò. Tay của Lăng Mặc nhẹ nhàng hạ xuống, đầu ngón tay lướt qua tóc mái của Khúc Quân, rõ ràng rất muốn sờ hàng mi của cậu nhưng lại lo lắng cậu đột nhiên tỉnh lại, đầu ngón tay vừa mới chạm khẽ lên hàng mi liền lập tức rụt về. Khúc Quân bỗng nhiên trở người qua bên kia, một tay ôm lấy chân của Lăng Mặc, gò má còn dụi dụi hai cái vào đùi y. Hô hấp của Lăng Mặc như dừng lại, đài phát thanh vẫn còn đang đọc bài diễn văn hội thao rót máu gà, nhưng Lăng Mặc nghe rõ mồn một bài hát phát ra từ tai nghe của Khúc Quân, còn có hơi thở của cậu như có như không phả lên đùi mình. Nửa tiếng trôi qua, đài phát thanh rốt cuộc dừng lại, bởi vì cuộc thi tranh giải vào buổi chiều sắp bắt đầu. Lăng Mặc vươn tay ra xoa xoa sau gáy của Khúc Quân “Này, tỉnh, cuộc thi tranh giải sắp bắt đầu rồi.” “Ừm? Lại bắt đầu nữa à?” Khúc Quân còn ngái ngủ ngồi dậy, trả tai nghe lại cho Lăng Mặc. “Haizz, tớ còn phải đi điểm danh nữa…” “Ừ.” Lăng Mặc đứng dậy, đeo hai cặp sách của hai người lên một trước một sau. “Cám ơn nha!” Khúc Quân lắc đầu cho tỉnh lại, trận tranh giải chiều nay là cuộc thi chạy nước rút 200 mét nam. Các tuyển thủ dự thi đã bước vào vạch xuất phát, Khúc Quân cũng đã khởi động làm nóng cơ thể xong, cậu nghiêng mặt nhìn về phía khán đài, ở trong đám bạn ngồi reo hò cổ vũ, cậu nhìn thấy Lăng Mặc đứng ở phía sau, hai tay đút túi nhìn về phía cậu. Khúc Quân mất tự nhiên khẽ nhếch miệng lên. Lăng Mặc đúng là đứng ở đâu thì nơi đó sẽ trở thành ‘Hạc trong bầy gà, độc chiếm hào quang’ nha! Khúc Quân đột nhiên cảm thấy nếu cậu dùng mấy từ ngữ ca ngợi Lăng Mặc này vào đề thi môn văn thì không chừng có thể chen vào lớp mười hàng đầu nhỉ? Trong lúc cậu đang ngoẹo đầu nhìn Lăng Mặc thì tiếng súng đã vang lên. Những tuyển thủ khác đã nhanh chóng xuất phát, cậu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lao thẳng về phía trước. Khúc Quân nghĩ đến việc Lăng Mặc đang nhìn mình thì cảm thấy toàn thân như được rót máu gà, cậu dốc sức chạy như điên. Khúc Quân dốc sức chạy hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người, cứ nghĩ cậu sẽ đuổi kịp thứ năm rồi sẽ duy trì tốc độ ổn định, không ngờ cậu từ vị trí thứ năm không ngừng tiếp tục vượt mặt. “Mạc Tiểu Bắc cố lên!” “Tiểu Bắc cố lên!” “Đậu! Thật lợi hại! Đuổi kịp vị trí thứ tư rồi!” Còn cách khoảng 50 mét, đám bạn cùng lớp ra sức hò hét cổ vũ. Khúc Quân còn đang liều mạng chạy, vượt qua 30 mét đuổi kịp vị trí thứ ba. “Lợi hại! Mạc Tiểu Bắc! Mạc Tiểu Bắc!” Một trận đấu lội ngược dòng này vượt xa dự đoán, ngay cả chủ nhiệm lớp là cô Hoàng cũng hô lên. ===Hết chương 28=== Tác giả có lời muốn nói: DAY 28. Lăng Mặc: Thật ra thì ngoại trừ thi đấu so tài ra, còn có những chuyện khác mà chúng ta có thể cùng nhau làm. Khúc Quân: Là chuyện gì? Lăng Mặc: Làm tình. Khúc Quân: …Tránh ra! Cút xa tui ra mau!