1 cơn gió lạnh thổi qua ngọn đồi nhỏ chi chít những ngôi mộ tang thương, do những ngày qua mùa màng thất bát, nạn đói hoành hành, người bị chết đói vô số nên bấy giờ nơi hoang du thê lương này khá là náo nhiệt ,do tiếng khóc ai oán của những người thân nhân kia. Cách đó hơi xa chút, nhà họ Lê nọ cũng mới vừa mất đi 1 người con , nghe đâu thiếu niên kia ốm yếu nhiều bệnh, mà nhà họ lại không khá dã mấy. không có tiền mua thuốc giữ mạng, cầm cự chưa đến vài hôm đã chịu không nổi mà thăng thiên, bọn họ đành gạt lệ mà lây quây tính toán làm đơn giản hậu sự ,rồi đem chôn như bao người. Bổng nhiên!!! Cái khăn trắng thiếu vắng nãi chuối xanh ,vì kinh tế không cho phép kia, được họ đắp tạm lên người thiếu niên ấy phát ra tiếng hít thở nặng nề, xong lại có dấu hiệu run lên dữ dội, Trần Sinh vừa mừng vừa sợ dùng hết can đảm của người làm mẫu phụ đến xem thử, dứt khoát thật mạnh lấy cái khăn đó ra. Thiếu niên trên giường trông khoảng 17 tuổi, da vẻ quanh năm do bệnh tật quấn thân mà có chút trắng trẻo, sắc mặt không còn xanh xao như trước mà dần hồng hào trở lại, hơi thở nặng nề cũng đã thả lỏng bình thường, thiếu niên đột ngột mở trừng mắt làm cho Trần Sinh sợ hãi lùi về sau mấy bước liền. Lê Khắc Mộc tưởng con đã biến thành quỷ trở về nhát họ, không nói 1 lời nhanh như 1 cơn gió ,ôm lấy vợ con đang sợ cứng người 1 đường chạy thẳng ra ngoài, mọi người chạy đi sạch sẽ , bỏ lại người thiếu niên bên trong đã thay đổi thành linh hồn khác. Lê Quân Du tính đến thời điểm qua đời, đã sống gần ba mươi mấy năm hơn, đời trước anh tự tin vỗ ngực mình là 1 người lương thiện, lỗi lạc, ấy vậy mà ông trời đối anh bất công như vậy, là bác sĩ đông y uy tín mát tay trong nghề khi còn khá trẻ, quan niệm sống của anh là tình yêu không có lỗi, lỗi ở vận mệnh. Ngày ấy khi anh đang yêu 1 đồng nghiệp nam ở phòng khám, tình cảm đối với nhau rất tốt đẹp thì bị phụ huynh phát hiện, lập tức phản đối ngăn cách, cắt đứt liên lạc giữa 2 người xong , người cha quân nhân vừa cổ hủ vừa gia trưởng của anh, ngay lập tức ném anh vào quân danh. Hầu như đem hết mấy nhiệm vụ nguy hiểm nhất đẩy đến cho anh với hy vọng, cái mạnh mẽ sẽ bẻ thẳng lại anh, lăn lộn trên khắp chiến trường quốc tế, lên rừng xuống biển trong 7 năm liền anh vẫn sống khỏe mạnh ngời ngợi. Thế mà....... ngày anh nghỉ phép về thăm nhà lại gặp chuyện, trên đường về nơi ngã tư đường oan nghiệt, 1 cậu nhóc ham ăn ẩu tả chạy qua đường để mua bánh bao kia, xém bị xe công tơ nơ hút văng. Cậu nhóc không bị đụng vì bởi anh đã thay nó thế mạng, thời khắc xe nó sắp tới anh đã đem nhóc ấy đẩy ra, hậu quả là anh cạp đá lộ chết tươi mà nhóc đó chỉ bị trầy da sương sương thôi. Có lẽ trời cao thấy rằng bản thân quá sai khi đối với anh như thế, nên mới cho anh cơ hội trả thù cuộc đời, ấy nhầm trở lại làm người nga~~~ Lê Quân Du ngồi hẳn dậy 1 phen đánh giá nơi cơ thể này đã sống như nào, nhà tranh không chật mà cũng chẳng rộng mấy, quần áo trên người Quân Du tuy sạch nhưng bị may đi vá lại khá nhiều chỗ, 1 chữ để hình dung tình cảnh anh lúc này là NGHÈO aaaaa~ Thử tự bắt mạch cho mình, bệnh tình trong cơ thể này thần kì không thuốc mà khỏi, trừ cái đói lã ở bụng ra, cơ thể tạm mượn của anh ,không tàn phế như trong kí ức nguyên chủ mơ hồ để lại cho anh. Hừ hừ~ lão thiên ở trên coi bộ cũng không quá tuyệt tình với anh ha?  người nhà của nguyên chủ, đứng mỏi chân ngoài sân, mãi mà chả thấy hiện tượng quỷ dị gì thêm thì đánh bạo nhích từng bước vào trong xem thử. Nhìn thấy Lê Quân Du sắc mặt hồng hào ngồi trên giường, bọn họ mừng rỡ bu lại hỏi líu nhíu lung tung, Quân Du mệt mỏi vì đói nên lấy cớ như bao người là không nhớ gì cho qua chuyện, là cha trong gia đình Lê Khắc Mộc hảo tâm tóm gọn kể sơ về đất nước này, về thế giới này cho anh xem như bù đắp việc xém đem chôn anh. Đây là nam nam thế giới, bối cảnh hoang sơ như thời cổ đại trung hoa, không có phụ nữ nên việc sinh con , sẽ để cho thư tử có dáng người mãnh mai sinh sản, đàn ông của thế giới này gọi là hùng tử dáng người cao to cường tráng, để phân biệt đâu là hùng tử đâu là thư tử lúc chưa thành niên, thì có nốt ruồi son nơi ấn đường hay khoé mắt là thư tử, nếu không có thì là hùng tử. Thư nhiều hùng ít nên việc 1 phu nhiều thị là chuyện rất bình thường ở đây, do nhà nguyên chủ quá nghèo nên cha nguyên chủ, Lê Khắc Mộc chỉ có mỗi Trần Sinh là thị thiếp, tuy vậy bọn họ rất yêu thương nhau, có với nhau 3 mụng con, lớn nhất là Quân Du hùng tử 19t vì quá ốm yếu nên trông cứ như 17 thôi, còn lại là cặp song sinh 1 thư 1 hùng mới 14 tuổi. - ầy da!!! Trần Sinh nương ới ời, tin vui tin vui đây!!!!! Chúng ta sắp thoát khỏi cảnh đói nghèo rồi aaaaa!~~~~ Thập tứ phụ là hàng xóm bên cạnh, rất thân thiết với Trần Sinh , tình tỷ muội mặn nồng đến nổi có gì hay cũng chia sẽ cho nhau, thập tứ phụ vừa hay tin man di tộc ở phía Bắc lại đến thu mua hùng tử như mọi năm, liền chạy vội sang báo lại ngay. Man di tộc này sinh sống ở thảo nguyên phía Bắc, giữa núi rừng và tài nguyên phong phú nhưng ngặt nổi. Hùng tử ở nơi bọn họ ít đến đáng thương, thư tử nào hiền lương yêu chiều chồng thì có tướng tá thô lỗ, cao to. Thư tử nào vẻ ngoài yêu mị sinh đẹp, thì có sức mạnh gấp đôi thư tử trước, có thể tay không giết chết hổ đói, loại thư tử này được người trong tộc rất kính trọng, khá khó tính trong việc chọn chồng. Để tránh cảnh diệt vong do không con nối dõi diễn ra, tộc trưởng bèn ra đối sách cứ mỗi năm 1 lần, vào những năm thất mùa thiên tai, sẽ mua hùng tử ở phía nam về ở rể. Những người ưu tú nhất sẽ được lấy anh em nhà thư tử xinh đẹp, còn những kẻ kém mai mắn sẽ lấy các thư tử nhà bình thường. Tuy luật kén rể có chút khác biệt , nhưng cách đối xử của người trong tộc cũng như những người khác rất yêu chiều hùng tử, cưng sủng hùng tử đến tận trời,  không vì phân biệt chủng tộc mà đối xử tệ với con rể. Tiền bán con của bọn họ sẽ không lỗ 1 chút nào, man di tộc sẽ trả cho người bán 1 túi bạc và 2 túi hạt giống cùng 5 túi lương thực. Đủ để người "NGHÈO" như bọn họ có cuộc sống sung túc hơn rất nhiều sau này, Trần Sinh nghĩ nghĩ lại, nhà họ Lê tốn tiền nuôi hùng tử đau ốm như Quân Du cũng là có lý do. Không phải Trần Sinh không yêu thương gì núm ruột của mình, nhưng mấy năm nay họ Lê sắp không xong rồi, thiên tai mất mùa liên miên khiến họ sắp trụ không nổi nữa. Cắn răng nuôi hùng tử bệnh tật Quân Du chỉ để chờ đại sự hôm nay, vốn thấy Lê Quân Du ngủm tỏi mà không ngừng thương tâm sót ruột. Giờ Quân Du đã khỏe thì tiền học phí của Lê Quân Chi với tiền học may giá y của Lê Quân Thanh không cần lo âu nữa, Trần Sinh kéo thập tứ phụ cùng nhau bàn bạc, đăng kí bán Quân Du càng sớm càng tốt. Tội nghiệp cho Lê Quân Du, ngây thơ ngơ ngác, được người nhà họ Lê ân cần, bồi dưỡng cho có chút thịt, khôi ngô thêm 1 tí để bán được giá hơn mà không hay biết gì, còn cảm động 1 phen, đến khi phát hiện ra không biết anh có tức quá hoá khùng tự tát vào mặt mình không nhỉ?! Hy vọng là không hén *thè lưỡi tinh nghịch*