Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 300 : Hoàng việt giải cục

"Hoang đường!" "Ngông cuồng!" "Hắn tưởng mình là ai?" "Tiểu bối, chớ làm càn!" Sau vài giây, chúng võ giả, cao thủ võ lâm lên tiếng quát mắng, nhất là sau khi nhìn về người thanh niên vừa nói ra những lời vừa rồi, đây không phải là tên Hồng Bảo của phái Hành Sơn sao, tuy rằng các vị cao nhân trong võ lâm không biết hắn là ai nhưng sau khi nghe tiếng xì xầm to nhỏ của mọi người cũng liền biết ngay đó a... "Đinh! Kí chủ nhận được 332 tỷ tích phân!" Hoàng Việt vừa nghe hệ thống thông báo, trong lòng đã mừng như điên, quả nhiên, hành động này của hắn đã cực độ làm cho mọi người tức tối, đúng là thế rồi, đường đường nhân sĩ võ lâm, những cao thủ cảnh giới Tông Sư trong làng cờ vây đều bó tay chịu trói, nay một tên thanh niên bồng bột chưa đầy 30 tuổi, tiếp xúc với kỳ thuật chưa tới ba năm nói ra lời muốn khiêu chiến vị Đại Tông Sư cờ vây nhất nhì Võ Lâm, làm sao không khiến cho người ta bất bình cho được. "Thiếu hiệp có nắm chắc sao?" Từ trong hang động truyền ra lời nói lạnh nhạt của Vô Nhai Tử. "Vãn bối nắm chắc chín thành!" Hoàng Việt làm bộ tự tin nói, làm tất cả mọi người ai nấy đều càng thêm tức tối. "Hồng Bảo, nếu ngươi giải được thế cờ này, ta tình nguyện đi ăn phân!" Phương Nguyên lúc này cũng nhìn về phía Hoàng Việt mắng to, ai có thể giải được thế cờ này hắn đều tin, duy chỉ có tên Hồng Bảo này, hắn nhất nhất không tin đối phương có thể phá giải được thế cờ Hoàng Lung này. "Ta cũng không cần ngươi làm vậy!" Hoàng Việt nhìn về phía Phương Nguyên, cười hắc hắc nói, sau đó quét mắt nhìn toàn trường, chắp tay hô: "Chư vị, tại hạ có bản lĩnh đó hay không, xin chư vị cứ quan sát một chút sẽ biết ngay, thế nào?" Lúc này, tuy rằng mọi người ai nấy đều cho rằng Hoàng Việt ngông cuồng, nhưng trong lòng đều có tâm lý muốn xem chút nữa hắn sẽ xấu mặt ra sao, phải lĩnh một đòn của đệ tử phái Tiêu Dao sau đó sẽ hộc máu trọng thương như thế nào, nên cũng không có bao nhiêu người phản đối. Ngay cả Minh Lãng vốn dĩ đang muốn rời đi, cũng phải nán lại, muốn xem xem tên thanh niên phái Hành Sơn mà mình từng buông lời khen ngợi có thiên phú nghĩ ra được nước cờ gì. "Vậy mời thiếu hiệp giải cờ!" Vô Nhai Tử thấy Hoàng Việt tự tin như vậy, cũng dấy lên một chút hứng thú, dĩ nhiên, hắn muốn cho Hoàng Việt biết thế nào là kỹ nghệ cờ vây, chứ hắn cũng không cho rằng Hoàng Việt có thể thắng được thế cờ gần như nắm chắc phần thắng của mình. "Được, xin tiền bối chỉ giáo!" Hoàng Việt bắt đầu hạ cờ, nước đi đầu tiên, cương trực thẳng thắn, muốn đánh thẳng ngay vào sào huyệt quân địch, những người xem ở đây, ai nấy nhìn đều cho rằng Hoàng Việt đúng thật là ngông cuồng, tuy nước đi này nhìn có vẻ rất lợi, nếu có thể được đà tiến tới, nhất định sẽ làm chủ cả bàn cờ, nhưng quân của Vô Nhai Tử phòng thủ nước cờ này cũng rất chặt chẽ, muốn phá tan vòng vây mà giết thẳng vào sào huyệt đã khó lại càng thêm khó đó a... "Thiếu hiệp hảo khí phách! K13!" Vô Nhai Tử hô, Hoàng Việt vừa nghe, liền biết ông ta muốn bày binh bố trận, ngăn cản bước tiến của mình, hắc hắc, nhưng hắn đều đã tính trước tất cả, lập tức tiếp tục càn quét ngang dọc, trong lúc đó còn không ngừng bố cục lập bẫy, muốn dụ Vô Nhai Tử tiến vào. "Đánh bậy đánh bạ!" "Đúng thế, làm sao có thể thắng được đây!" "Quá ngang ngược rồi!" "Vừa nhìn đã biết cầm chắc thất bại!" Trong hang động, lúc này ngay cả Vô Nhai Tử cũng phải bất ngờ, tên này rốt cuộc là cố tình đánh bậy đánh bạ, hay thật sự có ám chiêu gì, nhưng có ám chiêu thì lẽ nào mình không thể nhìn ra, phải biết những quân cờ đó đánh lộn xào lộn xộn, không có chút quy luật nào, chỉ có những tên không biết chơi cờ mới đánh như vậy đó a... "Thiếu hiệp đang muốn đùa giỡn lão phu sao?" Vô Nhai Tử lộ ra có vẻ không vui. "Tiền bối, vãn bối không nghĩ ra cách nào hay, chỉ có ngu kiến này, xin lão tiền bối thành toàn cho!" "Được, để ta xem sau khi ngươi thua, còn lời gì để nói!" Vô Nhai Tử càng cảm thấy tên này càn rỡ, là không tôn trọng hắn sao, dù cho có thiên phú mà không biết tôn trọng lão tiền bối thì hẳn là trong con đường kỳ đạo không thể nào đi xa được. Lúc này, ngay cả Phi Dược hộ pháp cũng cảm thấy bất bình, liền quát to: "Nhóc con, ngươi dám không tôn trọng Vô Nhai tiền bối sao?" Hoàng Việt nghe thế, càng cười lớn: "Hắc hắc, đúng là kẻ kỹ nghệ thấp thì không thể nhìn ra tinh túy của quân cờ!" Lời Hoàng Việt vừa nói ra, toàn trường như nổ tung. "Ngông cuồng!" "Ai là sư thừa của hắn!" "Phái Hành Sơn làm sao lại có đệ tử càn rỡ như vậy!" "Mau đuổi hắn ra khỏi đây!" Phi Dược hộ pháp nghe thế thì tức lắm, vội nói: "Ngươi nói ai kỹ nghệ kém, có dám thử đánh với ta một ván không?" "Chờ ta lĩnh giáo Vô Nhai tiền bối xong, xin lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!" "Được, ta chờ xem ngươi có thể làm được gì!" Phi Dược nhìn về Hoàng Việt, khuôn mặt đầy phẫn nộ, dường như hắn và Hoàng Việt có mối thù chưa giải quyết xong. "Tất cả yên lặng, tiếp tục đánh cờ!" Lúc này, vị đệ tử phái Tiêu Dao cũng hô to, Hoàng Việt tiếp tục hạ cờ. "N12!" "M14!" "..." Hai người không ngừng giao thủ, lúc này, trong hang động, Vô Nhai Tử có vẻ cực kỳ phân vân, kỳ nghệ của tên này cũng quá kỳ quái đi, tuy các nước đi có vẻ lộn xộn, nhưng sao hắn lại có thể ép mình vào thế không thể tấn công đây, mình vốn muốn đánh nhanh thắng nhanh mà, tại sao cứ phải phòng thủ thế này. "Ồ... cũng đã hơn nửa canh giờ rồi!" "Trận đấu này kéo dài lâu hơn ta nghĩ!" "Chẳng lẽ Vô Nhai tiền bối đang nhường sao?" "Chắc chắn là thế, Vô Nhai tiền bối hẳn là không muốn đả kích lòng tin của một tên thiếu niên trẻ tuổi!" "Hắn nhìn cũng gần 30 rồi, còn trẻ tuổi gì nữa!" "Hắc hắc, 30 trong võ lâm mới chỉ là sơ nhập giang hồ thôi!" Những tên cảnh giới thấp lúc này xì xào bàn tán, còn trong hàng ngũ phái Võ Đang, Phương Nguyên hiện tại mặt mày xám xịt, hắn biết rõ Vô Nhai tiền bối không thể nào nhường, mà tên Hồng Bảo này cũng không phải kẻ ngu, hắn dù gì cũng có thể đánh thắng mình, từ nãy những nước cờ lộn xộn kia thật sự có huyền cơ gì sao??? Chỉ có những vị cao nhân trong làng cờ vây là nhìn ra một chút môn đạo, lúc này ai nấy đều nhìn về Hoàng Việt bằng một con mắt khác, những thế cờ của Hoàng Việt tuy không theo trật tự, nhưng nó như hợp thành trận pháp, chỉ một vài nước đi thích hợp cũng có thể làm cho thế quân như có linh tính, như long như hổ, cắn nuốt quân lính của đối phương. "Hay, hay thay!" "Tốt, tốt thật!" Sau một nước cờ của Hoàng Việt, quân của Vô Nhai tiền bối không ngừng bị phá hủy, như là mãng tước nuốt voi, tuy rằng thế thủ của Vô Nhai tiền bối vững chắc, nhưng thế công của Hoàng Việt lại vô cùng hung hãn, bá đạo a. "Ngay cả Giác Lâm đại sư cũng phải khen sao?" Lúc này đám võ giả liền xì xầm, người lên tiếng khen vừa rồi chính là Giác Lâm Đại Tông Sư của phái Thiếu Lâm, là một cao thủ cờ vây đức cao vọng trọng, lúc vừa rồi khi ngài ấy giải cờ cũng không ít lần khiến cho Vô Nhai Tử phải lúng túng.