Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 301 : Mời Nhập Động
"Không đơn giản!" Lúc này, Vô Nhai Tử trong hang động, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra thất thố, các nước cờ sau này cũng không kiềm được có chút rối loạn, chẳng lẽ một tên thiếu niên chưa đầy 30 tuổi có thể nắm giữ kỳ nghệ hơn hẳn hắn sao, phải biết hắn nghiên cứu kỳ thuật đã hơn 60 năm rồi đó a...
"Ha ha!" Hoàng Việt có thể cảm nhận được những nước cờ sau này của Vô Nhai Tử càng ngày càng không còn giữ được thế vững chắc, bắt đầu muốn tiến hành ăn miếng trả miếng với hắn, nhưng đây khác nào uống rượu độc giải khát đâu, tuy là có thể sung sướng nhất thời nhưng sẽ dẫn đến thế tất bại.
"P8!" Đệ tử phái Tiêu Dao hô, nhưng chờ khoảng 10 phút sau, bên trong vẫn không truyền ra câu trả lời.
"Tiền bối, còn cần đánh nữa không?" Hoàng Việt cười hắc hắc.
"Thiếu hiệp, mời nhập động!" Từ bên trong hang động truyền ra thanh âm thở dài của Vô Nhai Tử.
"Cái gì?"
"Vô Nhai tiền bối mời thiếu hiệp này nhập động?"
"Nghĩa là sao?"
"Không thể nào!!!!!"
Đám quần hùng võ lâm ai nấy xào xáo, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi, còn Phương Nguyên lúc này cước bộ lảo đảo, đứng đã không vững, nếu không nhờ Yến Đức Nhuận sư huynh đỡ cho thì có khi đã ngã nhoài xuống đất, Hoàng Việt nhìn mà cười hắc hắc không thôi.
"Đinh! Kí chủ nhận được 4230 tỷ tích phân!"
"Thiếu hiệp, mời nhập động!" Tên đệ tử phái Tiêu Dao tuy rằng hết sức ngạc nhiên, nhưng cũng không dám cãi lời sư thúc của mình, liền giơ tay ra hiệu mời Hoàng Việt tiến vào trong động.
Hoàng Việt lập tức phi thân, chân đạp vào vách núi, tuy rằng quá trình hắn tiến vào động có hơi chật vật, không tránh khỏi phải bám vào mấy gồ đá, nhưng cuối cùng cũng đi được vào trong hang động nhỏ hẹp này.
Vừa vào trong động, Hoàng Việt có thể thấy một ông lão tầm 80, 90 tuổi ngồi đó, khuôn mặt ông lão này hòa ái nhìn về Hoàng Việt, sau đó nói: "Hồng Bảo của phái Hành Sơn phải không, giỏi, giỏi!"
"Vâng, bái kiến tiền bối!" Hoàng Việt chắp tay chào.
"Tốt lắm, không nên xưng bối phận, về kỳ nghệ, ngươi còn hơn ta một đường, ta mới phải xưng ngươi là tiền bối đây!"
"Vãn bối không dám!"
"Ha ha, nào, lại đây, ngươi rất vừa ý ta, tuy vậy, ta cũng chỉ có thể truyền cho ngươi 20 năm công lực!" Vô Nhai Tử hiền từ nhìn về Hoàng Việt nói, dường như nhìn Hoàng Việt khiến hắn cảm thấy rất vừa mắt.
"Vãn bối không dám đòi hỏi nhiều!" Hoàng Việt tuy rằng có chút thất vọng, tuy nhiên 20 năm công lực của Vô Nhai Tử có thể nói là sẽ giúp hắn cực kỳ nhiều luôn đó a, hắn không chờ đợi được, liền hỏi: "Nhưng làm sao tiền bối có thể truyền công lực cho vãn bối được?"
Vô Nhai Tử cười hắc hắc nói: "Ta tu luyện Bắc Minh Thần Công, muốn truyền nội lực cho người khác cũng không phải việc khó, yên tâm đi, 20 năm công lực của ta nhất định sẽ giúp ngươi đột phá đến Hậu Thiên, có điều, quá trình sẽ có một chút thống khổ!"
"Vãn bối chịu đựng được!" Hoàng Việt không chút do dự nói, chút thống khổ đối với hắn nào có là gì, mà thật sự chưa chắc đối với hắn sẽ thống khổ là bao đâu à nha...
"Được, cố gắng chịu đựng!" Vô Nhai Tử thấy Hoàng Việt đã sẵn sàng, lập tức lấy tay vỗ lên đầu hắn, nội lực bàng bạc như sông lớn lập tức tràn vào trong người Hoàng Việt, bắt đầu giúp hắn đột phá tu vi.
"Ồ, Âm Dương Chân Khí!" Vô Nhai Tử hết sức ngạc nhiên, Âm Dương Chân Khí, đây chẳng phải môn công pháp đã thất truyền rồi sao, thoáng cái, trong mắt ông hiện lên vẻ thèm khát, có điều rất nhanh liền biến mất, ông đời này chỉ quan tâm đến kỳ nghệ, nay tìm được người giỏi hơn mình, ông không nỡ ra tay giết thiếu niên này a, phải biết thiếu niên này rất có khả năng sau này sẽ đột phá đến Thần Cấp Kỳ Sư, đến lúc đó có thể bày ra những thế cờ cực kỳ tinh diệu, ông chỉ mong có một ngày nhìn thấy Hoàng Việt bày ra thế cờ như thế, vậy thì có chết ông cũng thỏa mãn rồi...
Âm Dương Chân Khí cũng là loại khí ôn hòa nhất trong các loại khí, do đó rất dễ dung hòa với nội lực của Vô Nhai Tử, vốn dĩ ông ta cho rằng phải mất vài ngày mới có thể truyền xong công lực cho Hoàng Việt nhưng bây giờ thì chỉ cần vài giờ là đủ rồi.
Để đột phá Hậu Thiên, điều kiện tiên quyết là phải đả khai thông hai huyệt Nhâm và Đốc, một khi khai thông được hai huyệt này, có thể hấp thụ tinh hoa đất trời chuyển hóa thành nội lực, cực kỳ kỳ diệu, chỉ cần có thể chuyển hóa nội lực, có thể nội lực ngoại phóng, súng đạn cũng đừng hòng phá khai, nói cách khác, người đạt tới cảnh giới Hậu Thiên đã hoàn toàn không hề sợ hãi súng đạn, còn đáng sợ hơn những cao thủ võ lâm trong phim ảnh.
Lúc này, Hoàng Việt cảm thấy mình thật sự may mắn khi chọn đi đến Thiên Đảo, nếu như hôm nay không đi đến Thiên Đảo, chắc chắn hắn sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này, chưa được bao lâu, chưa được hai tháng tiến nhập vòng trong, hắn đã đột phá đến Hậu Thiên, nếu như lão Vĩ biết được, hẳn là sẽ khiếp sợ đến trợn mắt ngoác mồm đi, còn Vân Du Chưởng Môn, Hải Đường công tử, hẳn là khi hai người biết được cũng sẽ mừng thay cho hắn chứ, thật là hoài niệm à, à... còn cô gái Băng Nhi kia nữa, không biết bây giờ cô ta ở phái Phượng Việt như thế nào rồi?
Hoàng Việt có thể cảm nhận được, tu vi của mình đang nhanh chóng đề thăng như vũ bão, cảnh giới càng ngày càng buông lỏng, kình khí càng ngày càng vững mạnh, bây giờ hắn đã mơ hồ biết được cảm giác của Hư Trúc trong phim ảnh rồi a, có điều đó cũng chỉ là giả, còn đây mới thật sự là thật, cảm giác này tuy khá đau đớn, nhưng đối với người có gen sinh mệnh mạnh như hắn thì cũng chỉ như muỗi chích mà thôi.
"Vô Nhai tiền bối, ngài cứ buông tay mà làm!"
"Ngươi chắc chứ?"
"Chắc chắn!"
"Được!" Vô Nhai Tử không nói gì thêm, liền tăng tốc độ truyền nội lực, nội lực của hắn truyền vào cơ thể Hoàng Việt, giúp cho kình lực càng thêm vững mạnh, giống như một người đang khát nước bình thường chỉ được uống nước lọc, nay lại được uống nước dinh dưỡng, bảo sao có thể không khỏe mạnh cho được, tuy vậy không phải là ai cũng có thể truyền nội công cho ai, phải trả cái giá rất lớn, đồng thời phải luyện những công pháp đặc biệt như Bắc Minh Thần Công, chỉ có như vậy cái giá phải trả mới nhỏ nhất, tuy rằng nói truyền cho Hoàng Việt 20 năm công lực nhưng ắt hẳn con số năm công lực mà Vô Nhai Tử phải bỏ ra chắc chắn còn lớn hơn rất rất nhiều...
Hoàng Việt có thể cảm nhận được từng trận tiếng thở gấp của ông ta, dường như trạng thái của ông ấy cũng không tốt lắm, cũng phải, ông ấy đã hơn 80 tuổi, nay lại còn phải truyền công lực cho mình, tuy rằng cao thủ Hậu Thiên có thể sống hơn 150 năm nhưng ai có thể biết được tuổi thật của Vô Nhai tiền bối có thật sự là 80 hay không đây, hay là đã 130, 140 rồi...
"Vô Nhai tiền bối, theo ngài, cao thủ Tiên Thiên có xuất hiện trên giang hồ không, ý ta là, đã có ai tu luyện đến Tiên Thiên chưa?"
"Tiên Thiên sao? Khó, rất rất khó!"
"Khó ở chỗ nào?" Hoàng Việt thắc mắc hỏi.
"Đến khi đó rồi ngươi sẽ hiểu!" Vô Nhai Tử sau đó không nói gì thêm, tuy rằng ông ta cũng là một cao thủ nhất lưu, nhưng cũng chưa phải là đỉnh tiêm, ông cũng chỉ nghe sư phụ mình, Tiêu Dao Tử nói về cảnh giới Tiên Thiên trước khi ông ta lìa đời, nói rằng ông ta đã nhiều lần nếm thử đột phá nhưng chung quy vẫn là thất bại.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương