Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 299 : Minh lãng ra tay
Hoàng Việt lúc này cũng chú ý đến Minh Lãng, đối phương trông cũng có vẻ phiêu dật, từ bên ngoài nhìn xem, tính cách chắc chắn sẽ rất trầm ổn, đã có lòng tin như thế, hẳn là có vốn liếng để dựa vào, vì vậy, hắn cũng dõi mắt nhìn xem, đối phương sẽ phá giải thế cờ này thế nào đây.
Có thể nói, các nước đi của cờ vây thiên biến vạn hóa, tuy rằng thế trận kỳ cục này tuy cao minh, nhưng đối với Hoàng Việt cũng không hẳn là không có phương giáp phá giải, dĩ nhiên, người đánh cờ với Hoàng Việt, cũng là Vô Nhai tiền bối, phải có trình độ kém hơn hắn, tức kém hơn Thần cấp, nếu không thắng hay bại đúng là không nói trước được.
Do cờ vây không có thi đấu hòa, sau khi đi hết các nước, sẽ đếm lãnh thổ và tính điểm, nên chỉ có thắng hoặc bại, trận cờ giữa Minh Lãng và Vô Nhai tiền bối cũng vậy, hẳn là sẽ phân ra thắng bại, chỉ là không biết ai thắng ai bại mà thôi.
Bàn cờ vây của Vô Nhai tiền bối bày ra, dĩ nhiên chính là bàn cờ 19x19, cũng là bàn cờ vây phức tạp nhất, đòi hỏi người chơi phải tập trung cao độ, tính trước tất cả các nước đi, mà Vô Nhai tiên sinh dường như cũng đã tính hết tất cả các nước có thể đi trong kỳ cục này rồi.
Minh Lãng sau vài giây suy tư, cũng rất nhanh hạ cờ, thế cờ đầu tiên, theo Hoàng Việt đó là một nước đi thông minh, nhưng cũng có phần bảo thủ, nếu là hắn, hắn sẽ chọn tấn công chính diện, dù gì phòng thủ vốn không phải là tính cách của hắn.
"P3!" Đệ tử trung niên của phái Tiêu Dao hô.
"R4!"
"O2!"
"N1!"
Liên tục từng nước cờ được Vô Nhai Tử và Minh Lãng giao phong, lúc này quần hùng đều ngưng thần nín thở, hồi hộp theo dõi cuộc tranh tài gần như đại diện cho hai thế hệ này, đại diện cho hai người có kỳ thuật giỏi nhất Võ Lâm Trung Nguyên.
Hoàng Việt nhìn mà cũng cực kỳ thích thú, hai người này đánh cờ đối với hắn không khác nào hai người thiếu niên trẻ tuổi đang tỷ đấu Thái Cực Quyền cho hắn xem, tuy rằng khí thế và cũng có chút bản lĩnh nhưng hắn chỉ cần nhìn một chút là lộ ra sơ hở.
Nếu nói về cách tính toán, Minh Lãng và Vô Nhai tiền bối ở trong mắt Hoàng Việt, chỉ có thể tính trước tầm quan trọng của khoảng 100 nước cờ, còn hắn chỉ cần một nước đi, hắn cũng có thể biết được tầm quan trọng của nước đó xuyên suốt cả ván cờ, cả hai không thể nào so sánh được.
"Đúng là quá đáng sợ!"
"Kỳ tài, kỳ tài!"
"Chẳng lẽ đại hội sẽ chấm dứt ở đây sao?"
"Dĩ nhiên, Minh Lãng thiếu hiệp không thắng được, trừ khi Gia Ý Đại Tông Sư xuất hiện, nếu không còn ai có thể thắng được Vô Nhai tiền bối chứ!"
Những cao thủ cờ vây ở đây, không thiếu người là Đường Chủ của các môn phái trong thiếu lâm, thậm chí ở Minh Giáo, còn có một vị là một trong Tứ Đại Hộ Pháp, tức có địa vị ngang bằng với Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn của Minh Giáo trong phim võ hiệp, đều là Đại Tông Sư trung kỳ cao thủ, phải nói là cực kỳ đáng sợ a, Hoàng Việt không biết sau khi làm cho bọn họ hoảng hốt thì mình có thể thu về bao nhiêu tích phân nữa.
Thế cờ càng lúc càng trở nên căng thẳng, hai bên không ngừng ăn miếng trả miếng, Hoàng Việt có thể nhìn thấy Minh Lãng không ngừng đổ mồ hôi hột, những nước đi dường như cũng khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực, một nước phải suy nghĩ đến cả vài phút đồng hồ, tuy vậy, Hoàng Việt có thể nhìn ra, kỳ nghệ của Minh Lãng vẫn là kém Vô Nhai Tử một đường nhỏ, tuy đoạn đường này rất hẹp, nhưng muốn vượt qua đúng là cực kỳ khó khăn.
Dù gì cách đánh cờ cũng nói lên tâm tính con người, Minh Lãng tuy có thiên phú thật, tuy trầm ổn thật, nhưng làm sao trầm ổn bằng một người đã nhìn thấu rất nhiều việc đời như Vô Nhai Tử, theo Hoàng Việt suy đoán, có lẽ Nghiêm Gia Ý không thể không biết tính cách này của đồ đệ mình, chắc ông ta cho đệ tử mình đi giao lưu kỳ thuật với Vô Nhai Tử là muốn cho cậu ta một bài học đây.
Vị hộ pháp của Minh Giáo, cũng là một trong những cao thủ cờ vây khi nãy đã tỷ thí với Vô Nhai Tử, lúc này trên khuôn mặt cũng không che giấu nổi vẻ khiếp sợ, vừa rồi thấy Vô Nhai Tử hời hợt đánh bại mình đã đủ khiến hắn kinh hãi rồi, nay xem hai người siêu cấp cao thủ chơi cờ, hắn ta mới biết đâu mới là nghệ thuật cao cấp nhất của cờ vây, quả thật rất diệu a, liền cười to, nói: "Xin hai vị dừng lại một chút!"
"Phi Dược hộ pháp, ông đây là có ý gì?" Lúc này, vị trung niên nhân đệ tử phái Tiêu Dao quát to, dường như có vẻ rất không hài lòng với việc Phi Dược hộ pháp can thiệp làm gián đoạn trận đấu cờ.
Phi Dược hộ pháp liền giơ thanh đao trong tay ông ta lên: "À, hắc hắc, không có gì, chỉ là ta thấy quá thú vị, hôm nay, nếu như ai có thể thắng được Vô Nhai tiền bối, ta xin tặng kẻ đó một thanh Tuyết Ẩm Đao bầu bạn cùng ta đã lâu, coi như món quà mọn, không biết Vô Nhai tiền bối nghĩ thế nào?"
"Cũng tốt!" Vô Nhai Tử cũng không từ chối, sau đó nói: "Được rồi, tiếp tục đi!"
Trên mặt Minh Lãng lúc này cũng không vì phần thưởng tăng thêm mà vui mừng, hơn ai hết, hắn biết mình đang nằm ở thế hạ phong.
Riêng Hoàng Việt, lúc này nhìn về thanh Tuyết Ẩm Đao, khẽ cười, trong lòng lẩm bẩm: "Đao tốt, đao tốt!"
Từ vẻ ngoài, Hoàng Việt có vẻ khá thích thanh đao này, tuy rằng hắn tu luyện chủ yếu là Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm, nhưng hối đoái một môn đao pháp hẳn là không tốn bao nhiêu tích phân, loại đao này nếu hối đoái từ hệ thống ít nhất cũng phải tiêu tốn chừng 50 tỷ, tuy rằng không phải con số quá lớn nhưng tiết kiệm được càng nhiều tích phân thì càng tốt chứ sao?
Trận đấu cờ được tiếp tục, lúc này, Vô Nhai Tử càng đánh, càng chiếm được thế thượng phong, lúc này ai cũng có thể nhìn ra, Minh Lãng đúng là có chút không bằng, làm mọi người vô cùng chán nản, xem ra Hoàng Lung Kỳ Cục lần này vô vọng, không ai có thể chiếm được 20 năm tu vi của Vô Nhai Tử, xem ra người sau dám đứng ra tuyên bố phần thưởng 20 năm tu vi không phải là vì quá cao ngạo mà là có vốn liếng, đúng là muốn ăn của hời không phải là chuyện dễ dàng gì.
Quả thật là vậy, không đầy nửa canh giờ sau, Minh Lãng chắp tay, hướng về sơn động nói: "Tiền bối cao minh, vãn bối bội phục sát đất!"
"Minh Lãng thiếu hiệp cũng không tệ, ha ha ha!" Giờ phút này, người ta mới nghe được tiếng cười của Vô Nhai Tử, thanh âm cười lớn sang sảng, làm Hoàng Việt cũng có chút bất ngờ, xem ra Vô Nhai Tử vì trận chiến này mà đặt không ít tâm tình vào trong a, vừa nghe đã biết ông ấy hết sức sảng khoái rồi.
"Hôm nay đến đây thôi, chư vị, còn ai muốn đọ sức, xin để ngày mai lại tới!" Thanh âm Vô Nhai Tử truyền ra, làm Hoàng Việt liền gấp, nếu để ngày mai, không phải tất cả mọi người đều quay về môn phái của mình hết sao, như vậy thì làm sao hắn kiếm được tích phân, không thể như vậy được, Hoàng Việt nghĩ vậy, liền hô: "Tiền bối chậm đã!"
"Ai???"
"Là ai?"
Mọi người lúc này mới nhìn vào người vừa lên tiếng, chính là Hồng Bảo của phái Hành Sơn, ai nấy đều bất bình, tiền bối Vô Nhai Tử đã nói vậy, còn có người muốn phản đối sao, nhưng lúc này, Vô Nhai Tử liền nói: "Thiếu hiệp còn chuyện gì muốn nói sao?"
"Tiểu bối nghĩ mình có thể phá giải thế cờ của tiền bối!"
Lời cuả Hoàng Việt vừa nói ra, toàn trường liền tĩnh lặng như chết.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương