Edit: Giáp Thị Thiên Thanh. "Đại Bằng, ta là ở đây gặp ngươi đi, không nghĩ tới, chuyện đã qua lâu như vậy mà còn có cơ hội để quay trở lại, chẳng qua là năm đó lại có Tà ở bên người, lần này ta cũng là vì tìm chàng mà đến." Hạ Như Phong đưa tay ra vỗ vỗ lên đầu Đại Bằng, hai mắt nhìn về phía trời xanh, trong con ngươi đen của nàng lộ ra một chút hoài niệm. . . Nhớ mang máng, năm mười lăm tuổi đó bị bắt rời khỏi Hỏa Vân thành, trạm dừng chân đầu tiên chính là Phong thành, nay cũng đã trôi qua sáu, bảy năm, mọi chuyện đã xảy ra lúc trước, vẫn là ký ức đẹp nhất ở trong tâm trí nàng. "Tà, cho dù là lên trời hay xuống đất ta cũng sẽ tìm được chàng." Hạ Như Phong thu hồi ánh mắt và chuyển ánh mắt về phía Đại Bằng bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Đại Bằng, ngươi trở về thế giới triệu hoán thư đi, chỗ sâu nhất trong Phong cấm địa cực kỳ nguy hiểm, một mình ta thông qua như vậy là được rồi." Đại Bằng thoáng sửng sốt, đồng tử màu vàng trong mắt xẹt qua lo lắng, tuy nó rất muốn ở lại bên cạnh nàng, nhưng nó biết bản thâm mình thân thể cao lớn như vậy, chỉ biết trở thành liên lụy của nàng. Nghĩ đến đây, Đại Bằng khẽ gật đầu, thuận theo tiến nhập vào trong triệu hoán thư. "Hả?" Hạ Như Phong hai mắt thoáng nheo lại, ngay lúc này, phía trước có một bóng dáng quen thuộc ánh vào mắt, nàng không khỏi giật mình: "Người của dong binh đoàn Tuyết Lang sao? Qua Lạc và Lý Thanh? Hiện tại bọn hắn, thế nhưng có thực lực đi vào Phong cấm địa sao? Chẳng qua, giống như bọn hắn gặp phải chút phiền toái..." Bên ngoài Phong cấm địa, gió xanh gào thét mà qua, Qua Lạc cầm đại đao trong tay ra sức chống lại đám Linh thú hung mãnh trước mặt, bên cạnh hắn đã ngã xuống rất nhiều dong binh, ngay cả cơ thể hắn cũng bị nhiễm máu tươi, đúng lúc này, móng vuốt của Linh thú lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vỗ qua, ngay lúc nguy nan, trên bầu trời hiện lên ánh sáng màu đỏ, một đạo trường côn màu đỏ nghênh diện đánh xuống. "Ầm!" Trường côn dừng ở trên đầu Linh thú, trong nháy mắt con Linh thú hung mãnh kia ngã xuống đất không động đậy nữa. Qua Lạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy gương mặt hơi quen thuộc của nữ tử kia thì mới nhớ tới nàng là ai, nhưng mà đúng lúc này, bọn hắn chú ý tới, Hạ Như Phong đứng ở trong hư không, cũng không có từ không trung hạ xuống. Linh quân! Chỉ có Linh quân mới có thể bay trên không. Chua sót nở nụ cười, Qua Lạc bỗng nhiên nhớ lại bảy năm trước, cái thiếu nữ mười lăm tuổi còn non nớt kia, bảy năm qua đi, nàng vậy mà đã trưởng thành nước này, tốc độ bực này thật là quá mức biến thái. "Các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Hạ Như Phong nhướng mày, nhàn nhạt hỏi ra tiếng: "Phong cấm địa quá mức nguy hiểm, các ngươi không nên tới nơi này, như vậy đi, đội trưởng Qua Lạc, ngươi đi Hoàng thành Hạ gia và cứ nói là ta để cho các ngươi tới, mà chức vị thì sẽ có người an bài cho các ngươi." "Hoàng thành Hạ gia?" Qua Lạc rõ ràng sửng sốt, hiển nhiên là thanh danh Hoàng thành Hạ gia quá mức vang dội, khắp Tây Huyễn đại lục không người nào không biết, không người nào không hiểu. Ngay lúc bọn họ muốn hỏi thì Hạ Như Phong đã xoay người hướng về phương xa chạy đi, bóng dáng đỏ tươi kia dần dần biến mất ở ngay trước mắt mọi người. "Đội trưởng, Hạ cô nương tên gọi là... Hạ Như Phong..." Lý Thanh nhíu mày, gương mặt anh tuấn hiện lên một chút ánh sáng khác thường, ánh mắt chuyển về phía Qua Lạc bên cạnh nhỏ giọng nói. "Hạ Như Phong? Chẳng lẽ nàng chính là..." Có lẽ là nhớ tới cái gì, cơ thể Qua Lạc đột nhiên run lên và trừng lớn hai mắt: "Nàng chính là Luyện dược sư thất phẩm trẻ tuổi và Linh quân kia sao? Ta vẫn cho rằng các nàng chỉ là giống tên mà thôi, lại chưa bao giờ nghĩ tới thực ra là cùng người, còn nhớ bảy năm trước, nàng chỉ là Luyện dược sư nhị phẩm thì phải?" Qua Lạc lắc đầu thở dài, trầm tư trong giây lát, xoay người và nhìn về phía các dong binh may mắn còn sống nói: "Các vị, chúng ta không ở làm nhóm dong bình đoàn này nữa, thật sự quá mức nguy hiểm, tất cả mọi người đều theo ta đi Hoàng thành Hạ gia tìm nơi nương tựa, đó chính là một cơ hội khó có được." Nhất thời tất cả các dong binh đều đã nắm huy chương trước ngực và vứt xuống đất, chậm rãi theo Qua Lạc xoay người rời khỏi Phong cấm địa. "Nơi này chính là chỗ sâu nhất trong Phong cấm địa sao?" Hạ Như Phong xoa nhẹ cằm, con ngươi đen lạnh nhạt khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh, nơi này không có người ở, yên lặng an bình, nhưng lại có thể cảm nhận được dưới sự yên lặng này cất dấu sự hung hiểm, Hạ Như Phong không dám khinh thường chút nào. Truyền thuyết trong Phong cấm địa, trừ phi là Bán thần, nếu không thì không có bất kỳ sinh vật nào có thể bình yên thông qua. Đây cũng là nguyên nhân vì sao không có bất kỳ sinh vật nào ngoại trừ Bán thần ra có thể đi vào Phong cấm địa và Minh Giới. Mà nếu như ngươi chết, linh hồn sẽ tự nhiên bị hút vào Minh Giới, nhưng linh hồn mà vào Minh Giới thì không có cách gì để trở về đại lục. "Như Phong, thông qua Phong cấm địa, ngươi phải chú ý một chút, mỗi cơn lốc thì đều có quy luật của nó, tìm được quy luật kia thì ngươi có thể thông qua, nhớ lấy, không thể bị cơn lốc cuốn vào bên trong, nếu không mặc kệ ngươi mạnh đến đâu thì cũng sẽ bị xé thành từng mảnh, chỉ là ở chỗ sâu nhất trong Phong cấm địa ngươi không thể sử dụng linh lực, nói cách khác, ngươi chỉ có thể dựa vào nghị lực của mình đi đến cuối cùng, nếu đã chuẩn bị tốt thì đi đi, chẳng qua là ta muốn hỏi ngươi, mạo hiểm vì hắn như vậy, có đáng giá không?" Trong linh hồn truyền đến giọng nói tao nhã của Bạch Thụy, giọng điệu của hắn làm ra vẻ bình tĩnh nhưng Hạ Như Phong lại là nghe ra một tia lo lắng. "Đáng giá sao?" Hạ Như Phong ngửa đầu nhìn phía bầu trời, nàng nở nụ cười nhạt, vẻ mặt hàm chứa kiên định: "Với ta mà nói, không có gì là đáng giá hay không, bởi vì trái tim của ta để cho ta đi cứu chàng, cho dù cuối cùng chết ở Phong cấm địa thì ta cũng sẽ không hối hận!" Bạch Thụy trầm mặc lại, thật lâu sau thì hắn mới phát ra một tiếng thở dài: "Ngươi và hắn, thật đúng là cực kỳ giống..." Hạ Như Phong thoáng run lên, nàng biết, hắn trong miệng của Bạch Thụy chính là ám chỉ phụ thân của nàng Bạch Thần, có lẽ có một vài đặc điểm tính cách thực sự là được di truyền từ Bạch Thần. Nhẹ nhàng thở dài, Hạ Như Phong thu hồi suy nghĩ, trong mắt lộ ra một chút ngưng trọng, nàng bước một bước và đi về phía bên trong Phong cấm địa, mặc kệ như thế nào, nàng cũng phải thông qua Phong cấm địa, chỉ có như thế mới có thể cứu Tà ra. Lưỡi dao gió màu xanh xẹt qua hai má, gương mặt Hạ Như Phong tê rần, một dòng máu từ trong tràn ra. Thảo nào nói, rất khó có người thông qua Phong cấm địa, ngoại trừ cơn lốc trong Phong cấm địa này ra thì không có lúc nào là không có gió nổi lên, thậm chí ở trong Phong cấm địa cũng không có cách gì để thi triển bay trên không. Chẳng qua là bước chân của Hạ Như Phong cũng không lui lại một bước, đi ngược hướng gió màu xanh tiến về phía trước, thần sắc của nàng đầy kiên định, vô luận có bao nhiêu khó khăn thì nàng cũng phải đi vào Minh Giới, chỉ vì nơi đó có người nàng yêu." "Cơn lốc? Vậy đây chính là cơn lốc trong Phong cấm địa sao? Chỉ cần thông qua cơn lốc này, những thứ khác thì không có gì khó khăn, dựa vào nghị lực của ta thì hoàn toàn có thể đi đến cuối cùng." Tầm mắt của Hạ Như Phong gắt gao nhìn chằm chằm cơn lốc hung mãnh phía trước, thần sắc của nàng là nghiêm túc trước nay chưa có, toàn bộ trái tim đều nhị nhấc lên, thật cẩn thận quan sát quỹ đạo chuyển động của cơn lốc. Cơn lốc này hẳn là có quy luật của nó, chỉ cần tìm được quy luật trong đó là có thể bình yên vô sự thông qua "Đây là..." Cơn lốc này quét ngang mà qua, hoang tàn, chẳng qua quan sát trong giây lát, Hạ Như Phong bỗng nhiên phát hiện, mỗi lần khi cơn lốc thổi qua thì đều xuất hiện một khoảng cách cũng là khoảnh khắc duy nhất có thể tiến lên, nhưng ở Phong cấm địa không thể sử dụng linh lực, nếu không chỉ một cái thuấn di thì đã có thể thông qua. Nếu như lấy tốc độ của bản thân thì muốn thông qua thật sự rất khó, nhưng chỉ có một cái phương pháp như vậy. Không thành công thì thành nhân, vô luận như thế nào nàng đều phải thử một lần. Nắm chặt nắm đấm, Hạ Như Phong hít sâu vào một hơi, bỗng nhiên kéo chân ra và hướng về phía cơn lốc kia. Phong nhận (dao gió) quét qua mặt, sinh đau lợi hại, máu tươi nhiễm cả gương mặt, nàng lại quản không được nhiều như vậy, chỉ đưa tay ra lau máu che đi tầm mắt rồi tiếp tục chạy tới cơn lốc, bởi vì thời gian chỉ có vài giây như vậy, kém một giây thì nàng sẽ bị xé thành thịt băm. "Ta không thể chết được, ta đã đáp ứng với mọi người sẽ còn sống trở về, hơn nữa sẽ dẫn chàng cùng trở về, cho nên, ta tuyệt đối không thể chết ở bước đầu tiên này được..." Biểu cảm Hạ Như Phong càng phát ra ngưng trọng, khi càng tiếp cận cơn lốc thì phần áp bách kia cũng càng ngày càng rõ ràng, ngay cả hô hấp cũng cảm giác được khó khăn nhưng nàng cũng không thể lùi bước. "Chính là hiện tại!" Con ngươi đen sáng ngời, Hạ Như Phong tìm thời cơ tốt nhất, trong giây lát cũng không dám dừng lại, mắt thấy cơn lốc lại thổi quét mà đến, trái tim của nàng ngừng lại và nghiêng thân thể đi, xuyên qua từ trong cơn lốc và cơn lốc vừa vặn xẹt qua sát hai má của nàng, nếu là chậm hơn một chốc lát thì chỉ sợ nàng đã hài cốt không còn. May mắn, cuối cùng vẫn thành công. Hạ Như Phong có chút may mắn, nếu bị cơn lốc cuốn vào trong đó, trừ phi là cường giả Bán thần, cho dù là một Thánh linh cũng không thể bình yên vô sự. "Như Phong, ngươi trước tiên đừng cao hứng quá sớm, mặc dù sẽ không có loại nguy hiểm gì đó sau cơn lốc này, nhưng vẫn còn có một chằng đường rất dài phải đi, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng." Trong linh hồn truyền đến giọng nói giống như một bát nước lạnh của Bạch Thụy, Hạ Như Phong phục hồi tinh thần lại từ trong may mắn mới vừa rồi, Bạch Thụy nói không sai, nàng còn có một đoạn đường rất dài phải đi, chẳng qua vô luận đường có xa đến đâu, nàng cũng sẽ kiên trì tiếp. Hai ngày sau, ở chỗ sâu trong Phong cấm địa, ánh mặt trời bao phủ xuống và gió xanh xẹt qua, trong gió xanh, một bóng dáng màu đỏ khó khan bước đi. Bóng dáng màu đỏ này rõ ràng là người máu, như là vừa mới đi ra ở trong ao máu, toàn thân không có một chỗ sạch sẽ, mà người này, chính là Hạ Như Phong đã đi bộ trong Phong cấm địa suốt mười ngày, nếu không phải có đan dược chống đỡ thì chỉ sợ nàng sớm ngã xuống. "Hai ngày, hẳn là nhanh chóng phải rời khỏi Phong cấm địa rồi..." Cố gắng mở hai mắt, gương mặt của nàng đầy máu tươi, thế cho nên nhìn không rõ dung mạo ban đầu. Đôi mắt màu đen kia của nàng nhìn về phía trời xanh và nhẹ giọng thở dài, rồi thu ánh mắt về. "Ầm!" Tiếng vang thật lớn nổ vang ở trong Phong cấm địa, Hạ Như Phong khẽ sửng sốt, giọng nói nghi hoặc của Bạch Thụy truyền vào trong đầu: "Cửa Minh Giới, xuất hiện rồi..." " Cửa Minh Giới sao?" Hạ Như Phong nâng đầu lên, cũng ngay lúc này, một đại môn màu đỏ bỗng dưng xuất hiện và thẳng tắp dựng đứng ở trước mặt của nàng, khiến tro bụi bay đầy trời, gió thổi bay đầu tóc đen của Hạ Như Phong, thần sắc của nàng từ từ hàm chứa trịnh trọng. Bênh cạnh đại môn màu đỏ, bươm bướm màu máu bay bay, trên đại môn có khắc hình dáng Mạn Châu Sa Hoa, nhưng mà Mạn Châu Sa Hoa này lại đỏ đến chói mắt lòng người. Một dây xích khóa lại đại môn, sương mù màu đen quấn quanh, khí tức âm lãnh ẩn ẩn thừ trong cửa truyền ra, khiến cho Hạ Như Phong nhịn không được mà sợ run cả người. "Ầm vang!" Xiềng xích đột nhiên gãy, đại môn tách ra về phía hai cạnh, trong cửa lộ vẻ sương mù màu đen, thế nhưng không có cách gì nhìn tới cuối cùng. "Minh Giới!" Hạ Như Phong không khỏi cầm chặt nắm đấm, con ngươi đen lạnh nhạt dừng ở cửa Minh Giới: " Hạ Như Phong ta đến đây..." Dứt lời, nàng phất phất y phục màu đỏ và bước một bước đi vào cửa Minh Giới, khoảnh khắc nàng tiến vào cửa Minh Giới, cửa Minh Giới chậm rãi biến mất, thật giống như chưa bao giờ xuất hiện, vì thế, khắp Phong cấm địa lại trở về yên lặng, chỉ có âm thanh vang lên không ngừng của cuồng phong lướt qua mà thôi... " Lại một người mới tới!" "Thoạt nhìn giống như còn rất trẻ, chẳng lẽ trẻ tuổi như vậy mà đã chết rồi sao? Vậy cũng thật sự là đáng thương." "Thương cảm người khác còn không bằng thương cảm chính mình đi, chúng ta khi nào thì có thể rời khỏi loại địa phương quỷ quái này chứ?" Hạ Như Phong đi vào trong Minh Giới thì có hai giọng nói nói chuyện với nhau truyền vào tai, tầm mắt của nàng nhìn về phía hai nam tử đang lắc đầu thở dài kia rồi đi về phía hai người: "Xin hỏi một chút..." "Làm gì? Người quái dị cút ngay cho ta!" Một nam tử trong đó nhìn thấy nàng xuất hiện thì chán ghét nhíu nhíu mày, sau đó lui lại mấy bước và rống to với nàng. Người quái dị? Hạ Như Phong trừng mắt nhìn, ánh mắt quét thân thể của mình, lúc này mới phát hiện toàn thân trên dưới của nàng tất cả đều là máu, cũng khó trách người khác kêu nàng là người quái dị. "Là do ta muốn hỏi thăm các ngươi một chút tin tức." Hạ Như Phong không khỏi nhăn mày lại, nếu không phải nơi này không có người ở, nàng cũng không cần phải hướng hai người này tìm hiểu tin tức của Minh Giới. "Muốn tin tức?" Nam tử con ngươi bén nhọn liếc nhìn Hạ Như Phong, đưa tay mình ra với Hạ Như Phong và nói: "Chỗ tốt đâu? Không có chỗ tốt mà muốn tin tức sao? Ngươi nằm mơ đi?" "Chỗ tốt?" Khóe miệng nở nụ cười lạnh, Hạ Như Phong rút trường côn ra và lấy khi thế sét đánh không kịp bưng tai quét ngang qua, nam tử không nghĩ tới nàng bắt ngờ động thủ, nên không kịp phòng bị bị nàng một côn quét ra ngoài và rơi xuống thật mạnh, còn không chờ hắn bò dậy thì một chân đã giẫm lên trên ngực của hắn, tiếng nói trầm thấp từ phía trên truyền đến. "Chỗ tốt này, đủ không?" "Đủ... Đủ rồi..." Nam tử hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đầy máu của Hạ Như Phong: "Này... Vị cô nương này, ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, ta sẽ đem tất cả những gì ta biết nói cho ngươi." "Nói cho ta một chút tin tức về Minh Giới." Hạ Như Phong nhàn nhạt nhìn hắn liếc mắt một cái, giọng điệu lạnh lùng nói ra. "Minh Giới tổng cộng được chia làm hai khu vực lớn, phân biệt là Thiên Minh giới và Địa Minh Giới, vị trí chúng ta đang đứng chính là Địa Minh giới, trong Địa Minh giới có bốn thế lực đứng đầu, một trong số bốn thế lực này chính đó là Đông Phương thành, thành chủ của Đông Phương thành thực lực cường hãn, chỉ có một nhi tử, Thiếu thành chủ Đông Phong Thanh Tuấn bản tính lương thiện, là tình nhân trong mộng của tất cả các nữ tử ở Đông Phương thành..." "Những thứ vô dụng này thì không cần phải nói, nói tin tức chính là được." Hạ Như Phong nhướng mày, mắt lạnh quét qua, hơi không kiên nhẫn nói. "Dạ, dạ." Nam tử vụng trộm lau mồ hôi trên trán, thật cẩn thận liếc nhìn thần sắc lạnh lùng của Hạ Như Phong rồi mới tiếp tục mở miệng: "Ba thế lực còn lại theo thứ tự là Âm Dương môn, gia tộc Tây Môn và gia tộc Vô Thượng, mà Thiên Minh giới cách Địa Minh giới khá xa, thực lực cũng vượt xa Địa Minh giới, trong đó thế lực cường đại nhất là gia tộc Lạc Dương, phòng đấu giá U Minh, gia tộc Tử Kinh, đúng rồi, còn có một thế lực là mới xuất hiện hai năm trước, tuy thế lực này không bằng với gia tộc Lạc Dương nhưng cũng rất có tiền đồ, hình như gọi là Tà Tông gì đó..." "Ầm vang!" Nhất thời, một đạo tiếng sấm nổ vang trong đầu, Hạ Như Phong ngay tức thì ngây dại. Tà Tông? Chính là chàng sao? Cái thế lực kia chính là tất cả những gì có được của chàng sao? Bạch Thụy từng nói, Minh Giới mười năm thì tương đương với một ngày ở đại lục, nghĩ tới chàng tới nơi này cũng đã hơn hai mươi năm, có lẽ, thật sự là chàng cũng nói không chừng. Kiềm chế tâm tình đang dâng trào, Hạ Như Phong hít vào một hơi thật sâu, túm chặt áo nam tử lạnh lùng hỏi: "Nói, như thế nào đi Thiên Minh giới!" Mặc kệ có phải là chàng hay không, nàng cũng muốn đích thân đi nghiệm chứng, bởi vì nàng sẽ không buông tay bất luận cái tin tức gì có liên quan tới chàng. "Nếu ngươi tính chính mình đi Thiên Minh giới thì cực kỳ khó khăn, quãng đường đi bộ thì cũng đủ ngươi đi mười năm, chẳng qua bốn đại thế lực đều có được Truyền tống trận, có thể làm cho ngươi rất nhanh đi đến Thiên Minh giới." Hạ Như Phong buông lỏng tay ra, ánh mắt xuất hiện một chút suy nghĩ sâu xa, nhìn thấy nàng bộ dạng nhíu mày suy tư, nam tử thật cẩn thận liếc nhìn nàng một cái, nhu nhược nói: "Nếu ngươi muốn lợi dụng bốn đại thế lực tiến vào Thiên Minh giới, ta khuyên ngươi vẫn đừng đánh chủ ý này, bốn đại thế lực sẽ không tùy ý đem truyền tống trận cho người ngoài mượn." Nghe vậy, Hạ Như Phong trầm mặc không nói, nhưng nàng vô luận như thế nào cũng phải tiếp cận bốn thế lực lớn, chỉ có như vậy mới có thể đi Thiên Minh giới tìm hắn. Nghĩ đến điều này, Hạ Như Phong vung áo bào và xoay người rời đi, mà nhìn thấy ác ma này cuối cùng rời đi, nam tử không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hướng tới chỗ nàng rời khỏi phun ngụm nước bọt. "Nên như thế nào mới có thể tiếp cận bốn đại thế lực?" Hạ Như Phong xoa nhẹ cằm, vẻ mặt trầm tư, ngay lúc nàng vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề, phía trước một đạo giọng nói êm tai dễ nghe như tiếng chuông truyền vào bên tai của nàng: "Tuấn ca ca, ngươi đợi ta với, nếu không ta sẽ trở về nói với thành chủ thúc thúc, nói ngươi vứt ta một mình ở trong này." Thành chủ? Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt nhìn tới thì thấy một nam và một nữ chạy về phía hắn. Chỉ thấy trong đó nam tử dung mạo tuấn tú, mặt mày ôn hoà, cước bộ nhanh nhẹn mà rất nhanh, khi nghe thấy lời nói của nữ tử đang sau đuổi sát không rời ở phía sau thì rõ ràng xẹt qua một chút không kiên nhẫn và chán ghét, lại nện bước nhanh hơn, dường như muốn bỏ lại nó thật xa. Nữ tử hung hăng dậm chân, cắn chặt hàm răng, mặt đẹp hiện lên không vui, dẩu môi lên rồi đuổi theo. "Nếu không có đoán sai thì nam tử này chính là Thiếu thành chủ Đông Phương Đông Phương Thanh Tuấn, chỉ là cũng không phải bản tính lương thiện giống như người nọ nói vậy… Chẳng qua nếu như có thể tiếp cận bọn họ, nói không chừng còn có cơ hội tiến vào phủ thành chủ…" Lúc Hạ Như Phong nhíu mày suy tư, Đông Phương Thanh Tuấn đã chạy qua bên cạnh nàng, nhưng mà nữ tử đi theo thì lại không chú ý đã đụng trúng người Hạ Như Phong. "Ngươi không có mắt sao? Không thấy được Bản tiểu thư đến đây sao?" Nữ tử lui lại sau mấy bước và đứng vững chân lại, cúi đầu nhìn thoáng qua y phục của mình dính đầy máu, hai đạo lông mày nhíu chặt: "Làm cho ta toàn thân đầy mùi máu, ghê tởm muốn chết!" Đông Phương Thanh Tuấn có lẽ là phát hiện biến cố bất ngờ ở phía sau nên xoay người đi về phía hai người, nhìn thấy hắn quay đầu lại tìm đến mình, vẻ mặt nữ tử nhiễm lên khó xử và nũng nịu kêu: "Tuấn ca ca, ta biết ngươi sẽ không bỏ lại một mình ta." Ai ngờ Đông Phương Thanh Tuấn hung tợn trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, lớn tiếng hét lên: "Chính mình đụng phải người khác mà còn dám đổ trách nhiệm, xin lỗi với vị cô nương này cho ta!" "Cái gì?" Nữ tử đột nhiên mở to hai mắt, chán ghét liếc nhìn Hạ Như Phong: "Tuấn ca ca, ngươi thế nhưng để cho ta xin lỗi người quái dị này sao?" "Nếu ngươi không xin lỗi, ngay bây giờ cút trở lại Đông Phương thành cho ta!" "Ngươi. . ." Nữ tử cắn chặt môi, trong hốc mắt hiện ra nước mắt ủy khuất, nàng thật sự sợ Đông Phương Thanh Tuấn đuổi nàng rời khỏi, đành phải nhìn về phía Hạ Như Phong và không cam lòng nói: "Thực xin lỗi, là ta không đúng, không nên đụng vào ngươi." Trong giọng nói nữ tử hàm chứa ý tứ hàm xúc nghiến răng nghiến lợi, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Hạ Như Phong đã trực tiếp bị nàng một giây giết chết rồi. "Không ngại." Hạ Như Phong lắc nhẹ đầu, giọng điệu lạnh nhạt như gió, nàng cũng sẽ không so đo với một nữ tử được nuông chiều từ bé. Ánh mắt Đông Phương Thanh Tuấn chuyển về phía Hạ Như Phong, quan sát nàng một phen và không khỏi nhíu mày: "Cô nương, ngươi không sao chứ? Thương thế của ngươi..." "A… Không có việc gì, xin hỏi nơi này thì nơi nào có nguồn nước?" Hạ Như Phong lướt nhanh nhìn mình một cái, nàng cũng biết hình tượng lúc này của nàng có chút quái dị, nhưng nàng cũng sẽ không lại bại lộ Thủy linh con bài chưa lật ở chỗ này, mới chuyển ánh mắt về phía Đông Phương Thanh Tuấn hỏi. Đông Phương Thanh Tuấn nở nụ cười, ngón tay chỉ về phía trước: "Phía trước có nguồn nước, cô nương có thể yên tâm đi tẩy rửa, ta sẽ ở chỗ này canh giữ cho ngươi." "Đa tạ." Hạ Như Phong khẽ gật đầu, xoay người đi đến chỗ mà Đông Phương Thanh Tuấn chỉ. Đông Phương Thanh Tuấn cũng giống như lời hắn lời, cũng không có rời khỏi nơi này, ngược lại là vì Hạ Như Phong nhìn chằm chằm động tĩnh chung quanh. Sau một lát, bóng dáng màu đỏ của Hạ Như Phong ánh vào mi mắt, nàng rửa mặt chải đầu sạch sẽ, gương mặt tuyệt sắc lộ ra, một thân y phục màu đỏ làm cho nàng lãnh ngạo giống như một vị nữ thần, dưới bộ y phục màu đỏ làm cho thân thể biểu hiện ra hình dáng hoàn mỹ, đầu tóc đen của nàng tung bay về phía sau, thần sắc hàm chứa một chút màu sắc lạnh nhạt. Nhìn thấy Hạ Như Phong từ xa đến gần, Đông Phương Thanh Tuấn bất giác ngây dại, trong mắt lộ ra rõ ràng kinh diễm