Trong đêm tối, chiếc Cadillac lao nhanh trên quốc lộ. Từ ánh đèn mờ gương mặt cô gái hiện ra mơ hồ. Góc nghiêng hoàn hảo không tỳ vết. Tay phải đặt trên vô lăng đôi khi lại gõ lung tung một nhịp điệu nào đó, chiếc xe như con thú dữ lao về phía trước không kiềng dè né tránh một ai. Ra khỏi quốc lộ, nó rẽ vào một con đường khác và dừng hẳn ở trước cổng lớn Phong Gia. Cửa lớn mở ra, chiếc xe chạy vào bãi đỗ của biệt thự. Mở cửa xe, giày thể thao trắng đính đinh chạm đất, đôi chân thon dài của cô đang được ôm sát bởi quần Jeans bụi bậm. Môi của cô nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ kinh bỉ. Tiệc của bọn nhà giàu mở ra chính là để khoe của chứ chẳng có chút gì là vui vẻ thật sự. Bọn giả tạo! Một anh vệ sĩ đi đến bên cạnh cô, vừa nói vừa nghiêng mình đưa tay về phía biệt thự. “ Tiểu thư, chủ tịch đang chờ cô ở trên. Mời! ” Đôi mắt xanh di chuyển đến người vệ sĩ, rồi bỏ đi. Cô đi vào biệt thự với cái nhìn kì lạ của mọi người, còn có tiếng bàn tán, dèm pha của họ. Cũng không trách được, trần đời ai đi dự dạ tiệc lại mặc áo croptop tua rua và quần Jeans. Cô cũng chẳng màng lời họ nói đi thẳng lên lầu hai đến phòng ăn lớn của biệt thự. Phong Gia là gia tộc có tiếng, họ làm nên từ hai bàn tay trắng. Bửa tiệc hôm nay là tiệc chào mừng đại thiếu gia Phong Gia – Phong Hạo Ân, vừa từ Úc trở về. Anh chàng vệ sĩ đưa cô lên tầng hai, hướng về căn phòng ở cuối hành lang, để cô tự đi vào. Khi bước vào trong cô hoàn toàn bị thu hút bởi những bức hoạ của các danh hoạ nổi tiếng được treo khắp phòng, nơi này chắc phòng nghệ thuật của Phong Gia. Cô từ lâu đã nghe nói Phong Gia có cả một căn phòng lớn để trưng bày các tác phẩm nghệ thuật nhưng không ngờ lại hoành tráng đến thế. Ngoài ra, họ còn trang trí thêm đèn pha lê lớn ở giữa trần nhà, ở mỗi bức tranh cũng được gắn đèn để các tác phẩm thêm phần lung linh. Đi một vòng căn phòng để tiếp xúc gần hơn với các bức tranh, cuối cùng cô dừng lại ở một cánh cửa gỗ. Cánh cửa thông sang một căn phòng khác. Căn phòng mới không có những bức tranh nổi tiếng hay đèn pha lê sang trọng, chỉ có một chiếc bàn ăn lớn và tiếng nhạc du dương phát ra từ máy phát hoa loa kèn cổ. Đây là Bản Giao Hưởng Số 9 của Beethoven, một bản giao hưởng được nhiều người biết đến. Cô mỉm cười, bước vào, bày ra vẻ mặt đáng thương. Xin lỗi ông, cháu đến trể. ” Người đàn ông không còn trẻ, trên gương mặt đã có lắm vết chân chim, lườm cô cháu gái, vẻ mặt tức giận. “ Còn không mau chào hỏi người lớn. ”  Cô là loại người cái cũng có thể không biết nhưng nhất định phải biết điều. Nhìn vẻ mặt không vui của ông, cô liền quay sang chào Phong lão gia và Phong phu nhân, còn nghiêng mình chín mươi độ. Khiến họ phì cười. “ Tử Nhi, đã lâu rồi không gặp con. ” Phong phu nhân nhìn cô gái nhỏ trước mặt gật đầu vừa ý. Tuy cách ăn mặc của cô có chút kì quái nhưng lúc bà điều tra về cô cũng nắm rõ được phần nào. Hôm nay đến gặp cha mẹ chồng tương lai nhưng vẫn không thay đổi cách ăn mặc bình thường cho thấy cô rất có chính kiến. Trước câu nói của Phong phu nhân, cô cũng chỉ cười trừ, Hạ Tử thậm chí còn không biết lần cuối cùng gặp bà ấy là lúc nào. “ Tử Nhi, đừng đứng ở đó ngồi xuống đi chúng ta từ từ nói chuyện. ” Phong lão gia đưa tay về phía chiếc ghế trống bên cạnh  Hạ lão gia. “ Để nó đứng đi. Không có một chút khái niệm thời gian. ” Hạ lão gia vẫn còn giận. “ Ông lần sau cháu không dám nữa đâu mà. ” Giọng cô bình thường rất dể nghe hôm nay còn pha thêm chút nũng nịu khiến cho người ngoài nghe không chịu nổi, huống chi một người cưng chiều cháu gái như ông Hạ. Thế nhưng, hôm nay ông Hạ quyết đóng vai một người ông khó tính nên dù lòng đã mềm nhưng cũng chỉ hừ lạnh. Hạ Tử mỉm cười ranh ma, kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh còn có một chiếc ghế trống, còn có người đi trể hơn mình? Cô cảm thấy bản thân mình chưa đến độ là tội nhân nha. Nghĩ đến đây cô bỗng nhiên ngồi thẳng lưng lên dáng vẻ “ kẻ bề trên ”, ông Hạ liền tạt cho cô một gáo nuớc lạnh.  “ Tự hào cái gì? Người ta đi vệ sinh chứ không phải đến trể đâu, Hạ tiểu thư. ” Hạ Tử không còn lời gì để nói, chỉ cúi đầu dáng vẻ rất đáng thương như sắp khóc đến nơi. Phong phu nhân thấy vậy liền ra mặt nói đỡ cho cô, một cô gái trong có vẻ cá tính thế nhưng lại thật dể tổn thương – bà thầm nghĩ. Nhưng Hạ lão gia lại bảo: “ Nó diễn trò đó. ” Khụ, cô hoàn toàn suy sụp sau khi nghe ông nói như vậy. Cô diễn tệ đến như vậy? “ Ông cho cháu chút sĩ diện đi, được không? ” Hạ Tử hai tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp. Đây là “chiêu cuối” của cô mỗi khi muốn gì cô đều bày trò này ra chỉnh cần thấy cô như vậy hàng phòng ngự của ông liền sụp đỗ. “ Không! ” Câu trả lời của ông hôm nay làm cho cô chỉ muốn tìm lỗ mà chui, còn Phong lão gia và Phong phu nhân thì được một trận cười vui vẻ. Phong Hạo Ân sau khi đi vệ sinh quay lại, cô đang ra dáng vẻ đáng thương với ông nên không đi vào ngay mà đứng ở cửa nhìn cô. Nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc bị Hạ lão gia tạt nước lạnh, anh cũng bật cười, đi đến chỗ ngồi của mình. “ Mọi người nói gì mà vui vậy ạ? ” Giọng nói trầm ấm của anh cất lên, Hạ Tử theo phản xạ nhìn anh. Một chàng trai trưởng thành, bộ vest Italy khiến anh càng thêm thu hút. Anh có lẽ cao hơn cô một cái đầu, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, sống mũi cao, đôi mày cương nghị, ánh mắt hổ phách sâu thẳm. “Hạo Ân đây là Hạ Tử mà mẹ đã nói với con.” Phong Hạo Ân nhìn Hạ Tử, đưa tay ra trước mặt cô.  “ Hạ tiểu thư, tôi là Phong Hạo Ân, sắp tới sẽ làm việc ở Đại Học X. Mong được giúp đỡ. ” “  Tôi sắp ra tốt nghiệp rồi. Với lại, Đại thiếu gia là giáo sư nên người cần được giúp đỡ là tôi mới phải. ” Hạ Tử gậu đầu, theo thói quen vuốt vuốt mũi, gượng cười, bàn tay nhỏ của cô nắm lấy bàn tay lớn của anh. Bàn tay nhỏ nhắn, ngón tay thon dài mềm mại. Nhưng khi nắm lấy tay cô Phong Hạo Ân có chút bất ngờ… một cô gái có bàn tay lạnh sao? Khi Phong Hạo Ân rút tay về đôi môi khẽ nhếch lên, ngồi xuống và để di động lên bàn. Phong phu nhân lên tiếng, giọng nói không che giấu sự vui vẻ. “ Được rồi, thời gian còn dài từ từ tìm hiểu. Hạ lão gia không biết ngài đã chọn được ngày tháng chưa? ” Phong phu nhân nôn có con dâu đến muốn bệnh, khó khăn lắm mới kéo được thằng con trai về nước nên bà áp dụng chiến thuật “ đánh nhanh thắng nhanh ”. “ Ngày 27 tháng 9 tới là một ngày rất tốt. ” “ 27 tháng 9 sao ? ” Hạ Tử lên tiếng vẻ mặt có chút ngạc nhiên. “ Có vấn đề gì sao, Tử nhi. ” “ Nó thì có vấn đề gì.” Có vấn đề, rất có vấn đề ngày 27 tháng 9 là sinh nhật của anh ấy, ông chắc chắn đã biết. Cô đưa mắt nhìn ông Hạ như muốn đều gì với ông. Cuối cùng, vẫn chọn cách im lặng giữ trong lòng, uống một ngụm nước để bản thân bình tĩnh hơn một chút. “Được, không sao thì tốt. Nào, đi thôi chúng ta nhanh chóng thông tin cho mọi người biết…” Phong phu nhân vui vẻ thúc giục chồng xuống sảnh “thông cáo thiên hạ” Sau đó họ ra ngoài, nhưng lại nói chuyện này để người lớn thông báo là được bắt Phong Hạo Ân và Hạ Tử ở lại trong phòng. Hai người bên cạnh nhau im lặng không nói một lời. Trong đầu cô giờ đây chỉ có một thắc mắc. Tại sao cô đã chấp nhân cuộc hôn nhân nhưng ông vẫn khăng khăng chọn ngày đó để kết hôn? Là ông không tin cô hay do ông muốn cô buông bỏ đoạn tình cảm đau thương đó… Cô không biết được ý nghĩ của ông cũng không biết hỏi ông như thế nào. “ Nếu không muốn thì đừng đồng ý. ” Phong Hạo Ân ngày bên cạnh nhàn hạ uống trà, Hạ Tử quay sang nhìn anh bất giác nhếch môi. “ Sáng mai chúng ta đi đăng kí kết hôn đi. ”  Hạ Tử không nhanh không chậm nhã ra từng từ. Phong Hạo Ân để tách trà Quan Âm xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Hạ Tử cùng anh mặt đối mặt, Phong Hạo Ân một lượt đánh giá con người cô. Hạ Tử có một cặp mắt xanh, đôi mài lá liễu, hàng mi đen dài và cong cùng mới mái tóc dài màu khói. Ngũ quan ưa nhìn cân đối, phong cách nổi loạn, dáng vẻ bất cần của cô rất dể thu hút người khác. Phong Hạo Ân cố tìm đôi mắt xanh một tia hối hận nhưng không tìm được, đôi mắt đó trống rỗng. Hạ Tử mặc cho anh nhìn, bản thân vươn tay lấy di động của anh. Mở điện thoại một cách thuận lợi, cô nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào rồi nói với anh. “ Đây là số điện thoại của tôi. Mai gặp! ” Cô rời đi và không quay đầu nhìn lại. Đến bãi đổ, cô khởi động con chiến mã yêu quý của mình rồi cho nó hoà vào màn đêm cô tịch. Nghe nói đêm đó, Hạ lão gia tức giận vì cháu gái không về nhà. Nghe nói đêm đó, Phong phu nhân vui vẻ kể về “lịch sử huy hoàng” của con dâu. Nghe nói đêm đó, có một chàng trai dùng rượu giải sầu….