Edit: Thiên Hạ Đại Nhân "Vị cô nương này, ta còn chưa hỏi tính danh của ngươi." Khuôn mặt anh tuấn của Đông Phương Thanh Tuấn đỏ lên, thật cẩn thận nhìn Hạ Như Phong, nói: "Ta tên là Đông Phương Thanh Tuấn, không biết xưng hô với cô nương thế nào?" Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, môi khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt từ trong miệng khẽ phát ra: "Hạ Như Phong." "Như Phong cô nương, theo ý ta, ngươi hẳn là vừa mới đến Minh Giới? Một mình ở trong Minh Giới là không thể đi lại, bởi vì dân cư Minh Giới không nhiều lắm, mỗi người đi vào Minh Giới, đều gặp phải các thế lực lớn tranh đoạt, không biết cô nương có nguyện ý gia nhập Đông Phương thành ta không?" "Tuấn ca ca!" Nghe thấy lời nói của Đông Phương Thanh Tuấn, nữ tử hung hăng giậm chân, lòng đố kị trong mắt nhìn Hạ Như Phong bùng cháy: "Tuấn ca ca vì sao ngươi phải mượn sức nữ nhân này? Chẳng lẽ Tuấn ca ca thích nàng sao? Không được, ngươi là của ta, không thể thích nữ nhân khác!" "Bích Du biểu muội." Đông Phương Thanh Tuấn mặt nhăn nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú hiện lên bất ngờ, bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: "Nếu ngươi như thế nữa, ta sẽ để cho phụ thân đưa ngươi trở về, hơn nữa ta làm việc, ngươi không có tư cách hỏi đến." Nếu không phải phụ thân cố ý để cho nàng ở lại, mình cũng không cần đối mặt với nữ nhân khiến cho người ta đau đầu này? Tính tình của Đông Phương Thanh Tuấn hắn coi như có vẻ ôn hòa, nhưng với loại nữ nhân này hắn thật sự ôn hòa không nổi. "Được." Hạ Như Phong vốn là muốn nghĩ biện pháp tiếp cận bốn thế lực lớn, mà cơ hội này đưa lên cửa, sao nàng lại có thể từ chối? Ngay lúc này đồng ý lời mời của Đông Phương Thanh Tuấn. Nghe vậy, trên mặt Đông Phương Thanh Tuấn nhất thời mừng rỡ, khuôn mặt cũng nhu hòa đi, nhìn thấy dáng vẻ của hắn như thế, Lý Bích Du nắm chặt tay, nghiến răng hung tợn nhìn Hạ Như Phong. Chỉ là Hạ Như Phong cũng không để ý đến nàng ta, trực tiếp không thèm nhìn nàng ta. Đông Phương thành tọa lạc không xa cửa Minh Giới, nơi đây địa linh nhân kiệt, tiếng động lớn xôn xao náo nhiệt, trên đường ngựa xe như nước, người đi đường lui đến không ngừng, mà nổi tiếng nhất toàn bộ Đông Phương thành thuộc về thành chủ phủ Đông Phương thành. Thành chủ Đông Phương thành Đông Phương Khoảnh, là đệ nhất cường giả Đông Phương thành, nghe nói hồi ông còn trẻ nổi tiếng là phế vật, sau đó bằng vào tự mình cố gắng mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay, cả đời ông chỉ có một thê tử, sau khi thê tử qua đời cũng không lấy người khác, cứ như vậy nhiều năm qua vẫn một mình chăm chỉ như cũ. Có thể nói, Đông Phương Khoảnh là nhân vật truyền kỳ khắp Minh Giới. "Nơi này là Đông Phương thành chúng ta..." Lúc này, trên ngã tư đường phồn hoa nhất Đông Phương thành, nam tử quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú cong lên cười yếu ớt, đôi mắt nhìn sườn mặt hoàn mỹ của nữ tử bên cạnh, không cảm thấy được ánh mắt của hắn như một ao nước trong sạch, trong mắt tràn đầy ý cười. Nữ tử áo bào như lửa, tuyệt sắc khuynh thành, nhưng mà ánh mắt của nàng lại lộ ra một tia hờ hững, mặt không chút thay đổi, sống mũi cao thẳng, môi khẽ cong, nghe thấy lời nói của Đông Phương Thanh Tuấn, vẻ mặt khẽ động, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Đông Phương Thanh Tuấn nhu hòa cười, hắn nghĩ, nữ tử này cười lên hẳn là cũng rất đẹp. . . Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, trên người của nàng tỏa ra một loại hơi thở cô độc, loại hơi thở này không khỏi khiến người ta cảm thấy đau lòng. Nữ tử phong hoa tuyệt đại như nàng, không nên cô đơn như thế mới phải. . . "Hừ!" Lý Bích Du nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Thanh Tuấn vẫn tập trung ở trên người Hạ Như Phong, mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, hung hăng nhìn Hạ Như Phong, thì thào lẩm bẩm: "Đợi đến thành chủ phủ, ta sẽ để cho cậu đuổi ngươi đi!" Đột nhiên, Đông Phương Thanh Tuấn dừng chân lại, ánh mắt nhìn về phía phủ đệ trang nghiêm kia khóe miệng cong lên cười yếu ớt: "Như Phong cô nương, chúng ta đến rồi, nhưng gia nhập thành chủ phủ, cần làm theo cơ bản nhất, ta cũng không thể cho ngươi đặc quyền, cho nên. . ." "Ta không sao." Hạ Như Phong thản nhiên lắc đầu, vuốt cằm, nhìn phủ đệ uy nghiêm trước mặt, trong đôi mắt xẹt qua tia khác thường. Thành chủ phủ? Không biết phải làm thế nào mới có thể tiếp cận truyền tống trận, nàng chỉ có một phương pháp như vậy, có thể để cho nàng rất nhanh tìm được tung tích của Tà. "Được, có tiến cử của ta, chắc chắn ngươi có thể thuận lợi tiến vào thành chủ phủ." Đông Phương Thanh Tuấn hơi cười, ngay cả hắn cũng không biết vì sao, lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng, có lẽ trên người nữ tử này có một loại cảm giác khiến người ta thoải mái, hơn nữa, khí chất của nàng cũng khác với nữ tử khác.  Chỉ cần nàng tiến vào thành chủ phủ, thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng. Đại sảnh thành chủ phủ, phía trên thủ tọa, một nam tử trung niên khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt uy nghiêm đang ngồi, từ khuôn mặt của ông thì có thể nhìn ra hồi ông còn trẻ chắc cũng là nhân vật vang bóng một thời. Tóc đen của nam tử trung niên dùng dây buộc lên, mặc áo bào màu đen, vai rộng lưng thẳng, cơ thể cao lớn, ngón tay đầy vết chai khẽ gõ mặt bàn, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, chiếu lên hai lông mày kiếm trên khuôn mặt của trung niên nam tử. "Dạo này U Hồn Sơn Mạch có thần vật xuất thế, mấy thế lực lớn đều bắt đầu hành động, ta Đông Phương thành cũng nên chuẩn bị một chút, cho dù thế nào thần vật kia đều phải lấy được." Nam tử trung niên nhíu mày, trầm tư trong giây lát, rồi mới ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc này, hai bóng dáng ngoài cửa hấp dẫn chú ý của ông, khuôn mặt nghiêm túc không khỏi nhu hòa đi, đứng lên, đi về phía hai người: "Tuấn nhi, Bích Du, các con đã trở lại?" "Cữu cữu." Lý Bích Du chu môi, khẽ bám vào cánh tay của Đông Phương Khoảnh, giọng nũng nịu kêu. "Làm sao vậy? Bích Du, không phải có người ăn hiếp con chứ?" Khóe môi của Đông Phương Khoảnh cong lên độ cong nhu hòa, vươn bàn tay dày rộng ra, sủng nịch xoa đầu Lý Bích Du. "Còn không phải Tuấn ca ca sao." Mắt của Lý Bích Du đầy nước mắt ủy khuất, hiện ra dao động nhìn Đông Phương Khoảnh: "Vừa rồi tuấn ca ca ở bên ngoài nhìn trúng một nữ nhân, còn dẫn nàng trở lại đây, bây giờ quản gia đã an bài nàng xuống rồi, con không quan tâm, cữu cữu, người phải đuổi nàng đi." "A?" Sắc mặt của Đông Phương Khoảnh trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Thanh Tuấn, nhướng mày: "Tuấn nhi, có chuyện này sao? Bích Du là nữ tử tốt, con không thể cô phụ nàng." "Phụ thân." Đông Phương Thanh Tuấn trừng mắt nhìn Lý Bích Du, khuôn mặt tuấn tú mất đi hòa nhã lúc trước, đầy vẻ lo lắng: "Như Phong cô nương chỉ là bằng hữu con vừa kết giao, tuyệt đối không phải như Bích Du biểu muội nói, hơn nữa, phụ thân người làm sao cho rằng nàng là nữ tử tốt?" Ngón tay chỉ về phía Lý Bích Du, Đông Phương Thanh Tuấn cắn răng, cả giận nói: "Trong Đông Phương thành, chỉ cần nữ tử con giúp qua hoặc là đi gần với con, không phải bị nàng hủy dung, thì chính là bị nàng đưa vào thanh lâu, loại nữ tử ác độc này, không biết phụ thân người còn cho rằng nàng tốt không? Nếu không là vì nàng là biểu muội của con, con đã sớm không khách khí với nàng rồi, cho nên con muốn khuyên nhủ phụ thân một câu, vẫn nên đưa nàng trở về đi, nữ tử ác độc như thế, con tuyệt đối sẽ không cưới nàng!" Nghe vậy, mày kiếm của Đông Phương Khoảnh nhíu lại, dùng ánh mắt chứa tia nghi vấn nhìn về phía Lý Bích Du: "Tuấn nhi nói là thật sao?" Trong mắt Lý Bích Du hiện lên kích động, kìm cảm xúc trong lòng lại, phủ nhận nói: "Không, không phải, nhất định là có người đố kỵ con, ở trước mặt Tuấn ca ca tung lời đồn, con không có làm việc đó, Tuấn ca ca, ngươi phải tin tưởng ta, nhất định là những nữ nhân đó..." "Đủ rồi!" Đông Phương Thanh Tuấn lạnh giọng chặn ngang lời nói của Lý Bích Du, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Ta tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả bộ?" Lần này chính là Đông Phương Khoảnh cũng ngây ngẩn cả người, từ trước đến nay ông đều hiểu nhi tử của mình, tính khí của hắn có tiếng tốt ở Đông Phương thành, vì vậy có thể thấy được trong lòng hắn chán ghét Lý Bích Du, hơn nữa kích động chợt lóe lập tức biến mất trong mắt Lý Bích Du vừa rồi, vẫn bị ông bắt được. Chẳng lẽ đúng như theo lời Tuấn nhi nói, Bích Du là một nữ tử ác độc như thế? Nhu thuận trước kia chỉ là hình tượng ở trước mặt mình? Loại nữ tử này, quả thật rất khó trở thành thiếu phu nhân thành chủ phủ." Có lẽ ông nên suy xét chuyện này một lần nữa, thiếu phu nhân thành chủ phủ, không cần mạnh về thiên phú và gia thế bối cảnh bao nhiêu, ít nhất phải hiền lương thục đức, có quyết tâm bảo vệ cư dân Đông Phương thành, không phải như Lý Bích Du, gây tai họa cho con dân Đông Phương thành. "Được rồi, hai người các con đi xuống đi." Đông Phương Khoảnh phất tay, khuôn mặt lại khôi phục uy nghiêm lãnh khốc dĩ vãng, lạnh nhạt nói. Ngay ở lúc Đông Phương Thanh Tuấn xoay người rời đi, sau lưng lại vang lên tiếng của Đông Phương Khoảnh: "Tuấn nhi, con biết nữ tử mà con dẫn về bao nhiêu?" Bước chân ngừng lại, Đông Phương Thanh Tuấn quay đầu lại, trong đầu hiện ra một khuôn mặt tuyệt sắc, lắc đầu, nói: "Con cũng không biết Như Phong cô nương, chỉ là con có thể đảm bảo, nàng sẽ không phải là gian tế của thế lực khác." "A?" Đông Phương Khoảnh kinh ngạc nhìn Đông Phương Thanh Tuấn, vuốt cằm, lạnh lùng gật đầu: "Đúng rồi Tuấn nhi, hôn sự của con và Bích Du, ta sẽ suy xét một lần nữa." "Phụ thân?" "Cữu cữu?" Hai giọng nói đồng thời vang lên, một tiếng đầy kinh hỉ, một tiếng đầy kinh ngạc. "Ta đã hạ quyết định, các con đều lui ra đi!" Phất tay, Đông Phương Khoảnh thản nhiên xoay người, để lại bóng dáng lãnh khốc cho hai người. Lý Bích Du cắn chặt môi, nước mắt trong mắt lóe ra, nhưng cũng biết Đông Phương Khoảnh đã hạ quyết định, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể thay đổi, nàng chỉ không cam lòng giậm chân, bàn tay trắng nõn che kín mặt, khóc lớn chạy về phía xa. "Tuấn nhi!" Ngay lúc Đông Phương Thanh Tuấn định rời đi, sau lưng lại truyền đến giọng nói đầy từ tính cuả Đông Phương khoảnh. "Tuấn nhi, cho dù thế nào, Bích Du cũng là biểu muội của con, ta đã tôn trọng ý nguyện của con giải trừ hôn ước, hy vọng con có thể đối xử yêu thương nàng như muội muội." "Nếu như Bích Du nàng không hề làm ra chuyện quá phận, vậy nàng vĩnh viễn là muội muội của Đông Phương Thanh Tuấn con." Nghe thấy lời nói của Đông Phương Thanh Tuấn, Đông Phương Khoảnh nhẹ khẽ thở phào, đây là việc duy nhất ông có thể làm được, giải trừ hôn ước, thật ra không phải chỉ vì nhi tử của mình, cũng là vì Bích Du, nếu như buộc hai người chung một chỗ, hai người cũng sẽ không hạnh phúc, thậm chí sẽ khiến cho Đông Phương Thanh Tuấn càng thêm chán ghét Bích Du, nếu tách ra, nói không chừng Bích Du còn có thể được hắn yêu mến. Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, thấy Đông Phương Khoảnh không có chuyện tiếp tục nói với hắn, Đông Phương Thanh Tuấn ôm quyền, xoay người rời khỏi chính sảnh, bóng dáng thon dài dần biến mất ở dưới ánh sáng mặt trời. Trong sân thành chủ phủ, lá cây từ trên cây bay xuống, nắm đấm của nữ tử hung hăng đánh vào thân cây thô to, nàng nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều là tại nữ nhân đó, là nàng câu hồn Tuấn ca ca, ta nhất định phải khiến nàng đẹp mặt!" Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của nàng dữ tợn đáng sợ, trong mắt lóe ra tia âm lãnh. Lúc này, trong sân hẻo lánh thành chủ phủ, ở dưới sắp xếp của quản gia, Hạ Như Phong đi vào phòng của mình, thành chủ phủ không hổ là một thế lực lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Minh Giới, ngay cả phòng của đệ tử đều tinh xảo xa hoa, cảnh đẹp ý vui. Nàng gia nhập thành chủ phủ với thân phận là đệ tử, bình thường không có việc gì quan trọng sẽ ở ngay trong phòng tu luyện, chỉ có tình huống khẩn cấp mới có thể gọi bọn họ, như thế nàng cũng có cũng đủ thời gian để thăm dò thành chủ phủ, chỉ cần tìm thấy truyền tống trận, là có thể đi đến Thiên Minh Giới. Nhưng mà, cho dù có Đông Phương Thanh Tuấn giúp đỡ, sau khi nàng tiến vào thành chủ phủ, cũng là từ đệ tử tam cấp cấp thấp nhất bắt đầu tăng lên, thân là đệ tử tam cấp có rất nhiều nơi đều không thể đặt chân. "Xem ra, phải nghĩ biện pháp đề cao thân phận, như vậy mới có thể tiếp xúc đến vài thứ khác..." Hạ Như Phong thở dài, tâm tư trăm quay, nghĩ đến Dạ Thiên Tà còn nằm ở trong Triệu Hồi Thư, trong lòng đột nhiên hạ quyết tâm. Thành chủ phủ, vẫn là cường giả vi tôn như cũ, chỉ cần nàng thi triển ra thiên phú và thực lực của mình, tuyệt đối sẽ nhận được chú ý, như vậy kế hoạch của nàng sẽ thành công một phần. "ầm!" Ngay vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đạp mở ra, Hạ Như Phong nhướng mày, phóng tầm mắt nhìn ra, lúc nhìn thấy mấy người hung đồ đi vào, khóe miệng không khỏi nở nụ cười lạnh, nàng vừa định tìm cơ hội thi triển thực lực, không ngờ có người tự tìm đến cửa để nàng lợi dụng... "Mới đến, ngươi..." Mấy người đang muốn mắng chửi, nhưng khi nhìn thấy Hạ Như Phong, trong mắt hiện ra kinh diễm, hung hăng nuốt nước miếng, hiển nhiên bọn họ còn chưa gặp nữ tử tuyệt sắc như thế bao giờ, cho dù là tiểu thư Bích Du của thành chủ phủ bọn họ, ngay cả một nửa của nàng cũng không bằng. "Ha ha." Vẻ mặt của nam tử đi ở đàng trước thèm nhỏ dãi nhìn Hạ Như Phong, khóe miệng nở nụ cười đáng khinh, xoa lòng bàn tay đi về phía nàng: "Chắc hẳn vị cô nương này là mới đến? Ta là đệ tử trong hàng nhị cấp Tiếu Kiện, ở trong phủ thành chủ không có người bảo vệ, cô nương lại đắc tội Bích Du tiểu thư, rất khó sống sót, không bằng đi theo ta, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi." Nói xong, vươn tay đầy lông ra như muốn bắt được Hạ Như Phong. Ánh mắt lóe ra tia lạnh lẽo, Hạ Như Phong trực tiếp nâng chân lên, đá thật mạnh về phía hạ thân của Tiếu Kiện, đồng thời trong miệng quát lên một tiếng: "Cút!" "Ầm!" Tiếu Kiện nhất thời bay ra ngoài cửa, ngã ở cửa, phát ra một tiếng vang rất lớn. Mấy người trong phòng kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh nhạt tuyệt sắc của Hạ Như Phong, đồng thời đánh cái rùng mình. Hạ Như Phong phất áo bào đỏ, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người trong phòng, khuôn mặt nổi lên một lớp hàn sương, lạnh lùng nói: "Các ngươi ai còn muốn đến thử xem?" Bước chân của mọi người đồng thời lùi về phía sau, cảnh giác nhìn Hạ Như Phong, chỉ sợ nữ tử này bước chân lên một cái, đã đá trúng nơi quan trọng nhất của mình, không thấy được Tiếu Kiện đau lăn lộn sao? Loại tư vị này, bọn họ cũng không muốn nếm thử. Huống chi thực lực của Tiếu Kiện mạnh nhất trong ba người, là Linh Tôn tứ cấp, lại không thể địch lại một chiêu của nàng, nữ tử này cũng thật quá mức thiên tài. "A!" Tiếu Kiện từ trên mặt đất đứng lên, ngửa đầu hét to một tiếng, bàn tay xoa hạ thân, khuôn mặt dữ tợn nhìn Hạ Như Phong: "Ta muốn giết ngươi! Không, giết ngươi rất đơn giản, ta tuyệt đối sẽ đùa bỡn em ngươi đến chết!" Dứt lời, bàn tay của hắn biến đổi, thành hình mỏ Ưng, nhằm về phía Hạ Như Phong, chỉ là tư thế chạy bộ của hắn có chút quái dị, máu tươi ở hạ thân nhiễm đỏ áo bào, hiển nhiên một cước vừa rồi của Hạ Như Phong đã hoàn toàn phế đi hắn. Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, phất áo bào mà đứng, trường côn sau lưng rời khỏi người, rất nhanh xẹt qua, quét ngang về phía thân thể đang bay đến của Tiếu Kiện. "Ầm!" Một côn đảo qua, Tiếu Kiện lại bay ra ngoài, thân thể đập thật mạnh lên mặt tường, máu tươi từ từ đọng lại mặt tường tuyết trắng, trong hắn miệng không ngừng hộc mấu, hữu khí vô lực nói: "Ngươi... Ngươi ác độc. . . Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nói xong, hắn đảo cặp mắt trắng dã rồi ngất đi, miệng hộc máu tươi còn ra ngoài. Mọi người thấy một màn như vậy, đều rất là kinh hách, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong đầy tia hoảng sợ. "Muốn tiến lên, vậy các ngươi cùng lên đi!" Hạ Như Phong lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, trường côn đỏ rực cắm ở mặt đất, áo bào đỏ tung bay, giọng của nàng lạnh nhạt nói. Mọi người cùng nhau lui về phía sau, như đang tự hỏi diệu kế cẩm nang, nên hoàn thành nhiệm vụ của Bích Du tiểu thư giao cho bọn họ thế nào, giáo huấn nữ nhân này một chút, không đợi bọn họ suy nghĩ xong, một giọng lạnh lùng sau lưng truyền đến: "Xảy ra chuyện gì?" "Là Lãnh Diễm sư huynh, Lãnh Diễm sư huynh đến đây." "Thật tốt quá, Lãnh Diễm sư huynh, ngươi phải báo thù cho Tiếu Kiến, nữ nhân này giết Tiếu Kiến." Lúc nhìn thấy nam tử xuất hiện, ánh mắt của mọi người sáng lên, đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Hạ Như Phong. Chỉ thấy nam tử nghênh diện đi đến, mặc bạch y lạnh lùng, khuôn mặt thanh lãnh tuấn tú không có biểu cảm gì, môi mỏng khẽ cong, bờ môi tuyệt đẹp như vẽ phác thảo, nhìn từ bên cạnh, gương mặt tuấn tú đó cũng tuấn mỹ phi phàm, cả khuôn mặt cũng không góc chết. Tay hắn cầm trường kiếm, bên hông lộ ra một cái ngọc bội, tóc đen dùng dây trắng buộc lên, đôi mắt đen như bị một lớp lá mỏng che khuất, đến nỗi như ngăn cách mọi người ở ngoài đôi mắt kia. "Hắn còn chưa chết." Lãnh Diễm nhìn Tiếu Kiện ngã dưới đất, khuôn mặt lãnh tuấn vẫn không chứa cảm xúc, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng lạnh nhạt nói: "Hình như thực lực của ngươi cũng không ở hàng ngũ đệ tử tam cấp, trở thành đệ tử nhị cấp cũng dư dả, bây giờ theo ta đi một chuyến!" Hắn một bộ dáng giải quyết việc chung, càng tăng thêm sức quyến rũ của hắn, khiến các háo sắc trong quần chúng đều nhỏ kêu, hai mắt sáng lên nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ kia. Hạ Như Phong sờ mũi, nhìn lướt qua Lãnh Diễm, thản nhiên gật đầu, từ đầu tới cuối đều không nhìn Tiếu Kiện bị nàng lợi dụng một cái, lợi dụng Tiếu Kiện người như thế, nàng không có gì áy náy, dù sao Tiếu Kiện vốn chính là đến tìm phiền toái, vậy nàng tội gì phải áy náy với người như thế? Nhưng thật ra lợi dụng Đông Phương Thanh Tuấn tiến vào thành chủ phủ, trong lòng nàng hơi có chút áy náy, về sau khi rời khỏi đây, để lại cho bọn họ chút đan dược muốn sửa sự áy náy này! "Chết tiệt, những người đó làm việc thật kém cỏi." Lý Bích Du thấy tất cả đám người bên ngoài, nắm chặt nắm đấm, hai mắt bắn ra tia hung tàn: "Không ngờ nữ tử này có thực lực này, nhưng thực lực của nàng mạnh thì thế nào, ta sẽ khiến cho nàng biết hậu quả khi cướp Tuấn ca ca của ta."