Không biết đợi bao lâu Hoàng Hậu mới đi ra, khóe mắt nàng hồng hồng, gần như nàng vừa đi ra Thẩm Sơ Hàn lập tức đứng lên, chờ nàng đi tới. Nàng khom gối với hắn, ho khan một tiếng mới mở miệng, “Bệ hạ vào thăm Di Tần đi.” Sau đó ngậm miệng không nói nữa, Thẩm Sơ Hàn tức khắc đi về phía trắc điện. Hoàng Hậu chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt trầm xuống, “Thục Phi, chuyện xảy ra trong cung của ngươi, chính ngươi nói lại xem có chuyện gì đi.” Dường như Mạc Yên Nhiên đang ngủ, nàng yên tĩnh nằm đó, toàn thân được đắp kín, trong phòng cũng không nồng nặc mùi máu tươi như vừa rồi, Thái Y còn chờ ở đó, thấy Thẩm Sơ Hàn vào vội vàng hành lễ rồi giải thích, “Bệ hạ, vừa rồi vội vàng trị liệu cho Di Tần nương nương nên chưa kịp nói rõ ràng.” “Ừ, ngươi nói đi.” Hắn đi tới ngồi xuống. “Đứa bé còn quá ít ngày, mới chỉ là một túi máu còn chưa thành hình, vốn là lúc dễ gặp chuyện không may nhất, không biết làm sao nương nương lại dùng phải hoa hồng lưu thông máu, bụng bị va chạm mới...” “Hoa hồng, va chạm...” Hắn nhắm chặt mắt, đè nén cảm xúc dưới đáy mắt, “Hiện nay Di Tần thế nào? Tỉnh lại có còn khó chịu hay không? Có kiêng kỵ gì khồng?” Tiểu Thái Y kia lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, quả nhiên Di Tần rất được sủng ái, nay giả vờ sảy thai bệ hạ càng trăm ngàn lần cẩn thận, hắn cung kính đáp, “Thần đã viết phương thuốc, hiện nay nương nương có thể nghỉ ngơi một lát, tỉnh lại uống thuốc mà thần chuẩn bị hẳn sẽ không còn đau như trước.” Những điều cần chú ý hắn cũng nói một lượt rồi mới chậm rãi lui xuống. Đi tới cạnh cửa hắn lén liếc nhìn vào trong, thấy Hoàng Đế bệ hạ cúi đầu hôn lên trán Di Tần. Hắn rũ mắt xuống không nhìn nữa, cuống quýt lui ra ngoài. Mạc Yên Nhiên ngủ rất lâu, khi nàng tỉnh lại thì trời đã tối đen, nàng mở to mắt nhìn phát hiện đã trở về phòng mình. Trong phòng mờ tối, chỉ đốt một ngọn nến nhỏ, nàng ho một tiếng, “Thư Nhu?” Giọng của nàng cực khàn, đang định ho khan hai tiếng thì thấy người vốn ngồi bên bàn đứng bật dậy đi về phía này, trong phòng quá tối nàng không thấy rõ nhưng vẫn biết hắn là ai, chờ hắn tới gần mới thấy hắn vẫn mặc bộ quần áo sáng nay, “Sao lang quân lại...” “Có muốn uống nước không?” Dường như hắn không để ý vẻ tiều tụy của chính mình, ghé sát vào nhìn nàng, “Có còn đau không?” Hiện nay nàng đang có tinh thần, bụng lại ấm, hẳn là đang ủ ấm bằng cái gì đó, nàng lắc đầu, “Uống nước.” Hắn tự mình đi tới trước bàn rót nước cho nàng, đỡ nàng ngồi dậy cầm cốc cho nàng uống. Có vẻ nàng rất khát, uống liên tục vài cốc mới nói không uống nữa. Hắn đỡ nàng ngồi vững, kê thêm gối sau lưng nàng, rõ ràng là chuyện chưa bao giờ làm mà hắn rất nhuần nhuyễn như đã làm cả nghìn lần. Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, “Giờ cảm thấy thế nào?” “Chỉ hơi đói, bụng thì không đau lắm.” Hắn vội vàng đứng lên đi ra ngoài, mở cửa dặn dò hai câu rồi lại đi vào, sau đó một đám người đi vào thắp đèn, hầu hạ nàng rửa tay rửa mặt. Thư Nhu bưng dược vào, Thẩm Sơ Hàn nhận lấy tự mình đút cho nàng, “Vẫn luôn giữ ấm chờ nàng tỉnh lại, thừa dịp còn nóng uống đi.” Rồi dùng thìa đút cho nàng. Nàng vâng một tiếng rồi cúi đầu uống thuốc, thấy quá đắng nên lắc đầu không muốn uống nữa, nhưng Thẩm Sơ Hàn rất kiên quyết, “Nhất định phải uống, nếu không sau đó sẽ không thoải mái, ngoan, chỉ một bát thuốc, uống hết là được rồi.” Thật ra từ lúc trở thành Mạc Yên Nhiên đến nay, cái khác chưa nói, thuốc bắc đã uống nhiều hơn cả đời trước của nàng cộng lại, bây giờ nhìn nước thuốc đen sì như mực kia đã không sợ như lúc đầu, thậm chí còn có phần quen thuộc. Nhưng nàng đã quen làm nũng với Thẩm Sơ Hàn, hắn đã dỗ nàng thì tự nàng cũng nhận lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch. Người hầu đặt một cái bàn nhỏ lên giường, chỉ có cháo và mấy món chay, nàng chỉ cái nào là Thẩm Sơ Hàn đút nàng cái nấy. Thẩm Sơ Hàn vốn luôn rất dễ tính với nàng nên gắp đồ ăn đút cho nàng là đương nhiên, một lúc lâu mới ăn xong, nàng dựa trên giường nhìn hắn, “Chuyển về từ khi nào vậy?” “Dù sao không thể để nàng vẫn nằm ở Vong Ưu Cung, nàng không phải không có cung điện của mình.” Hắn xoa mặt nàng, không biết hỏi lần thứ mấy trong ngày hôm nay, “Cảm thấy thế nào?” Nàng lắc đầu, “Không khó chịu.” Nàng thoáng ngừng, thật ra nàng và hắn đều chính tai nghe được tin tức “thai nhi khó giữ được”, nàng xoa bụng, “Chỗ Thục Phi...” Nàng cắn môi không nói hết lời. Hiển nhiên Thẩm Sơ Hàn cũng không quá muốn nhắc tới đề tài này, nhưng thấy nàng dù đã nghỉ ngơi một lúc nhưng vẫn rất tiều tụy liền hỏi, “Trẫm đang định hỏi nàng đây, đã xảy ra chuyện gì, trước khi đi chẳng phải nàng vẫn còn rất ổn thỏa hay sao? Thục Phi...” Hắn giống như cười một tiếng cũng giống như không, “Hoàng Hậu đã hỏi Thục Phi, nhưng trẫm vấn muốn nghe nàng nói.” Lông mi nàng hơi run run, đáy lòng không quá chắc chắn, dù sao đứa bé này không phải thật, nàng không biết Thẩm Sơ Hàn đã biết bao nhiêu, cũng không dám vội vàng thăm dò, nàng rũ mắt xuống, “Ta cũng không rõ lắm, bụng đột nhiên đau, nhìn Thục Phi nương nương có vẽ cũng rất sợ hãi.” Hắn gật đầu, “Người bị sợ hãi là nàng, người khác sợ hãi được bao nhiêu.” Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, “Ta thật sự không ngờ lại nghiêm trọng như thế, lúc đó chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn lại không dám ngất đi, chờ lang quân đến ta mới cảm thấy yên tâm.” Nàng không nói rõ nhưng hắn thì rõ ràng, dù có cung nữ của nàng ở bên cạnh nhưng nơi đó dù sao vẫn ở Vong Ưu Cung, nàng lo lắng là phải. Trong cung nhiều việc xấu, nếu đúng lúc đó nàng bị đạp một cước sợ rằng sau này thật sự không thể có thai. Hắn nhíu mày thật chặt lại vẫn vỗ tay nàng trấn an, “Nàng yên tâm, đã có thai một lần sẽ có thai lần thứ hai.” Hắn cúi xuống hôn lên trán nàng, “Trẫm sẽ lấy lại công bằng cho nàng, và cả... con của chúng ta.” Nàng cúi đầu, nghe vậy cầm lấy ngón tay hắn, “Lang quân phải điều tra rõ, chuyện này xảy ra ở Vong Ưu Cung có lẽ cũng do có kẻ châm ngòi giữa ta và Thục Phi nương nương, đừng oan uổng ai mới được.” Lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc, đau thương trong mắt đã bớt đi hơn phân nửa, “Ta không muốn có người bị hiểu lầm, có lấy lại công bằng hay không đến giờ dường như không còn quan trọng nữa.” Hắn thở dài ôm nàng vào lòng, “Nàng không nghi ngờ Thục Phi sao?” Nàng nằm trong lòng hắn đôi mắt đảo quanh, giọng nói trầm trầm, “Ta cũng không biết nữa, chuyện này xảy ra ở Vong Ưu Cung, nếu không nghi ngờ nàng ta chút nào thì quá... Chỉ là, ta nghĩ Thục Phi nương nương không đến mức như vậy... Ừm, nói thế nào nhỉ, chính là Thục Phi ở vị trí hiện nay khó tránh khỏi sẽ có nhiều suy tính, ta nghĩ nếu nàng ta thật sự muốn đối phó ta thì sẽ không trực tiếp làm ở cung của mình mới đúng.” Thẩm Sơ Hàn nghe nàng nói vậy cười lạnh một tiếng, “Nàng ta à, nói không chừng nghĩ rằng trẫm luôn bảo vệ nàng ta, không trách tội nàng ta chuyện gì nên mới động tà niệm.” Hắn nhíu mày, ngừng lại một lát mới nói tiếp, “Được rồi, nàng không cần suy nghĩ nhiều, chuyện này trẫm và Hoàng Hậu sẽ điều tra rõ ràng, nàng chỉ cần nuôi tốt thân mình là được rồi.” Hắn vuốt mái tóc đen và lạnh của nàng, “Trẫm đã nói lần này nàng sinh con xong sẽ thăng vị cho nàng, nay đứa bé không còn, trẫm cũng thăng vị cho nàng được không? Nếu còn muốn gì nữa cũng nói với trẫm, trẫm đều sẽ tìm tới cho nàng nhé?” Nàng ở trong lòng hắn lắc đầu, “Ta không cần, rất nhàm chán.” Hắn bật cười, “Sao lại nhàm chán?” Hắn ừm một tiếng, “Trẫm vốn còn chưa nghĩ xong, nàng xem Chiêu Dung, Tu Dung vị trí nào hợp với nàng hơn?” Nàng hừ một tiếng, không che giấu chút nào, “Lang quân, ta không thích.” Thẩm Sơ Hàn không đáp nàng tự nói tiếp, “Truyền vào tai người khác có khi lại nói ta ăn may, mất một đứa bé chẳng biết có thể sinh ra hay không mà còn có thể tấn vị, nói không chừng còn bảo ta giẫm máu thịt con ta để thượng vị nữa. Như thế chính ta cũng không vui, dù sao chỉ là vị trí cửu tần, vì cái này rất vô vị.” Nàng tách ra khỏi người hắn, nở nụ cười với hắn, “Ta không thích thượng vị lúc này, cũng không thích lúng túng ở vị trí giữa cửu tần. Lang quân giữ lại đi, lần sau ta lập công lớn rồi tấn vị một thể.” Hắn nở nụ cười, “Nàng còn muốn lập công lớn gì, nàng chỉ cần ngoan là đủ rồi.” Nàng suy nghĩ một lát mới ấp úng mở miệng, “Lang quân, ta có một chuyện muốn cầu xin chàng.” “Chuyện gì mà phải cầu xin?” Hắn nhíu mày nhìn nàng, “Cứ việc nói.” Nàng cắn môi, “Thái Y nhiều lần nói thân mình ta không tốt từ trong bụng mẹ, nhưng có lẽ bọn họ không biết thân thể ta vốn càng tệ hơn thế này, lúc mười tuổi còn suýt chết. May mà có cao nhân cứu giúp ta mới sống đến bây giờ để nhìn thấy lang quân.” Thấy hắn nghe nghiêm túc, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Nếu có thể, bệ hạ có thể gọi đại phu kia tới bắt mạch cho ta được không? Nghe nói hắn đã trở về đô thành, ta nghĩ không chừng hắn có biện pháp để điều trị thân thể của ta. Dù sao khi ta còn nhỏ vẫn luôn do hắn điều trị.” “Hử? Là người thế nào?” Thẩm Sơ Hàn buông nàng ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng. Mạc Yên Nhiên cắn chặt răng một hơi nói hết ra, “Khi ta còn nhỏ quan hệ với biểu ca rất tốt, đã quen hắn ở chỗ biểu ca. Hắn cũng là người quen của biểu ca, thường làm bạn bên cạnh biểu ca, nay biểu ca đã trở về có lẽ hắn cũng trở về theo. Hắn họ Hứa, ta cũng biết chuyện này cực kỳ không hợp quy củ, chỉ nghĩ để hắn xem mạch cho ta, dù sao nếu không có hắn chỉ sợ ta không thể sống đến lúc này.” Thẩm Sơ Hàn ừ một tiếng, “Ý của nàng là muốn gọi hắn vào Thái Y Viện?” Hắn nhìn về phía nàng, “Hay ý của nàng là dù hắn vào Thái Y Viện cũng chỉ xem mạch cho một mình nàng?” Mạc Yên Nhiên lắc đầu, “Chỉ sợ hắn không đồng ý vào Thái Y Viện.” Thấy vẻ mặt không cho là đúng của Thẩm Sơ Hàn nàng vội nói, “Ta chỉ muốn xin một ân điển có thể triệu hắn vào cung thôi. Dù sao ta cũng biết gặp ngoại thần là không hợp quy củ, nếu không được cũng không sao, chỉ tùy tiện nói một câu với lang quân thôi mà.” Không biết Thẩm Sơ Hàn nghĩ tới cái gì, hỏi một câu, “Nàng nói quan hệ giữa hắn và Mộ Quân vô cùng tốt?” “Đúng thế. Khi còn bé hắn chính là người biểu ca tìm tới xem bệnh cho ta. Có điều lúc trước tuổi của hắn không lớn, lúc đầu mọi người đều không tin hắn có bản lĩnh, không ngờ thân thể của ta thật sự tốt lên không ít.”