Sự trở lại của chàng rể vô dụng

Chương 272 : Trước khi rời xa (8)

Chỉ là đợi tới khi Tiêu Hạo Thiên cùng Cao Ánh Vy tới lầu dưới của khách sạn thì lúc này bên cạnh Thúy Hồng đã có nhiều thêm một người nữa. Một người đàn ông lớn tuổi tóc hoa râm, toàn thân đều phảng phất hơi thở của tuổi già... là Cao Ngọc Huy! Lúc này Cao Ngọc Huy đang mặc một bộ đồ tôn trung sơn, sắc mặt vô cùng phức tạp, ông ta đang quỳ dưới đất nói chuyện cùng Thúy Hồng. Trong giây phút khi Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy Cao Ngọc Huy thì không nhịn được mà nhíu mày, trong đôi mắt sâu hun hút của Cao Ánh Vy cũng xẹt qua vẻ phức tạp. Đây chính là ông nội ruột của cô, mà sau khi Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy trở về thì Cao Ngọc Huy cũng đứng dậy, ông ta quay đầu lại nhìn hai người họ. "Cao Ngọc Huy..." Tiêu Hạo Thiên nhíu mày nhìn Cao Ngọc Huy một nữa. "Ông nội..." Sắc mặt Cao Ánh Vy cũng vô cùng phức tạp mà gọi Cao Ngọc Huy một tiếng ông nội. Mà ngay khi Cao Ảnh Vy gọi một tiếng ông nội ấy, Cao Ngọc Huy trong nháy mắt cũng lệ nóng doanh tròng. "Aiz aiz.."Cao Ngọc Huy ngấng nước mắt gật đầu, mà ngay sau đó hai lão đại máu mặt nhất thành phố Hải Phòng, Giang Minh Chính và Thọ Cửu cũng đi tới đằng sau lưng Tiêu Hạo Thiên. Sắc mặt Giang Minh Chính trông có vẻ hơi phức tạp nói với Tiêu Hạo Thiên: “Đại nhân, thật xin lỗi. Bây giờ Cao Ngọc Huy đã là một người cô độc không nơi nương tựa, cả nhà họ Cao cũng đã không còn tồn tại nữa rồi. Bây giờ ông ta chỉ có một thân một mình, nếu tôi không chịu để cho ông ta tới đây thì ông ta liền quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi... đại nhân, tôi thật sự nhận không nổi, thật xin lỗi..." Tiêu Hạo Thiên phất phất tay nói: “Không sao, mọi chuyện đều đã qua cả rồi..." Lúc này Cao Ngọc Huy đi tới trước mặt Tiêu Hạo Thiên, trong ánh mắt tràn ngập hối hận, đây vốn dĩ là một con đường để nhà họ Cao ông ta một bước lên trời, mà giờ đây tất cả người ở thành phố Hải Phòng đều đang bàn tán, có một luồng tin tức nhỏ truyền ra rằng nếu như đại anh hùng Tiêu Hạo Thiên muốn thì anh có thể tiếp quản toàn bộ Bộ quốc phòng của Việt Nam bất cứ lúc nào, sau đó sẽ trở thành Ngũ trưởng lão của Việt Nam. Đây là quyền thế bậc nào cơ chứ? Mà cho dù là Tiêu Hạo Thiên từ chối nhưng Tiêu Hạo Thiên cũng vẫn là thế lực có một không hai ở vùng biên giới! Anh là Điện chủ điện Thiên Thần, dưới trướng quản hạt có mấy nghìn cường giả chiến thần! Hơn nữa còn là chủ tịch của tập đoàn Quân Lâm ở thành phố Sài Gòn! Quyền thế cỡ nào? Quyền lực cỡ nào cơ chứ? Mà nhà họ Cao và Cao Ngọc Huy ông lại phạm phải sai lầm vĩnh viễn không thể sửa chữa, khi hai mẹ con Cao Ánh Vy khó khăn nhất thì bọn họ lại lựa chọn vứt bỏ Cao Ánh Vy, trục xuất hai mẹ con họ ra khỏi dòng họ. Hơn nữa vào ba tháng trước, sau khi Cao Ánh Vy dẫn theo Thúy Hồng và Tiêu Hạo Thiên quay về nhà họ Cao thì đám người Cao Ngọc Huy lại giành hết mọi công lao của Cao Ánh Vy về làm phần của Cao Cẩm Hằng, rồi lại đuổi Cao Ánh Vy ra khỏi nhà họ Cao thêm lần nữa. Vì thế nên loại vết thương này vĩnh viễn cũng không có cách nào có thể khép lại được, tuyệt đối không phải là nói bỏ qua liền có thể bỏ qua được... Có một số lời giải thích, một khi đã trôi qua rồi thì cả đời này cũng sẽ không có cơ hội nào để giải thích nữa... "Ánh Vy, thật xin lỗi cháu, bây giờ ông đã không còn gì nữa rồi, nhà họ Cao cũng đã sụp đổ rồi, ông biết ông có ngày hôm nay là vì gieo nhân nào gặt quả nấy, nhưng ông vẫn muốn chính miệng mình nói ra một tiếng xin lỗi với cháu, xin lỗi cháu, xin lỗi cháu..." Nỗi hối hận trong lòng Cao Ngọc Huy đã không có cách nào có thể hình dung thành lời được nữa. Mà bây giờ, sau khi ông ta đã mất đi toàn bộ nhà họ Cao, bây giờ đã sắp chết tới nơi thì ông ta mới hiểu được rất nhiều chuyện đã qua. “Đại nhân, tôi mới vừa nhận được tin tức của Bệnh viện quân khu I của thành phố Hải Phòng, Cao Ngọc Huy..." Lúc này Thọ Cửu đang đứng bên cạnh Tiêu Hạo Thiên bày ra dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi. Tiêu Hạo Thiên nhíu mày nói: “Nói đi, Cao Ngọc Huy thế nào?" Thọ Cửu hít một hơi thật sâu, gã cúi thấp đầu nói: “Ung thư giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn rồi, hơn nữa ông ta cũng đã lớn tuổi, đến cả hóa liệu cũng không thể làm được, nhiều nhất là... nhiều nhất là chỉ sống được hai, ba tháng nữa thôi... xin lỗi đại nhân, chúng tôi... lúc chúng tôi biết được thì đã quá muộn rồi..." Trong lòng Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy đều chấn động, trong mắt cũng nhiều hơn một ít vẻ phức tạp nữa. Đúng thế, Cao Ngọc Huy của ngày hôm nay đã là người đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết rồi... "Cao Ngọc Huy, ông... Hải Phòng không được, ông có thể đi thành phố Sài Gòn hoặc là Hà Nội để trị liệu..." Đối với Tiêu Hạo Thiên mà nói thì anh không có hảo cảm gì với Cao Ngọc Huy cá, nhưng nói thế nào đi nữa thì Cao Ngọc Huy cũng là ông nội ruột của Cao Ánh Vy. Bây giờ ông ta đã là một người sắp chết, đúng thế, là một người sắp chết. Vì thế trong lúc nhất thời trong lòng Tiêu Hạo Thiên cũng có hơi thổn thức. Cao Ngọc Huy lắc lắc đầu, ông ta cười nói: “Không kịp nữa rồi, đời này ông cũng đã sống đủ rồi, khổ cực cả một đời người nhưng những thứ nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ cả rồi. Hóa trị này kia, ông biết là ông không thể chống đỡ nổi, ông cũng không muốn chống đỡ nữa..." Ngay sau đó Cao Ngọc Huy hơi ngập ngừng một chút, ánh mắt ông ta vô cùng phức tạp mà nhìn Tiêu Hạo Thiên, ông ta nói: “Hạo Thiên, xin lỗi anh, là nhà họ Cao chúng tôi đã làm sai rồi. Nhưng mà bây giờ Ánh Vy có anh bên cạnh tôi cũng yên tâm rồi, cảm ơn anh..." "Ừm..." Tiêu Hạo Thiên đối mặt với một người đã gần đất xa trời như Cao Ngọc Huy, trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên nói gì. Vì thế nên anh chỉ có thể gật đầu rồi ừm một tiếng. "Ha ha.." nhưng Cao Ngọc Huy lại cười, ông ta vừa cười lại vừa quay đầu lại nhìn Cao Ánh Vy, nói: “Đừng lo lắng cho ông, người ấy mà, sống chết đều có số cả, đây đã là quy luật từ xưa đến nay rồi, ai cũng không thể chạy thoát được nó. Mà lần này, trước lúc ông chết ông còn có thể được nhìn thấy cháu một lần nữa thì ông cũng đã cảm thấy đủ rồi, đã rất đủ rồi. Sau khi ông chết, tất cả những thứ của nhà họ Cao cũng đều trở thành quá khứ, qua hết cả rồi..." "Ông nội... ông, ông nghe lời Hạo Thiên đi, ông cùng cháu và Hạo Thiên quay về Hà Nội đi, đi đến Hà Nội trị liệu... còn có hi vọng mà..." Tâm trạng của Cao Ánh Vy cũng vô cùng phức tạp mà nói với Cao Ngọc Huy. Cao Ngọc Huy cười cười lắc đầu, ông ta nói: “Không kịp nữa rồi, cho dù là có thể chống đỡ được đi nữa thì ông cũng chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi. Cả đời này ông đã sống đủ rồi, ông cũng nhớ bà nội cháu rồi, những ngày tháng sau này ông cũng sẽ không đi nơi nào cả, cháu cũng đừng bảo ba cháu quay về tìm ông làm gì, cháu nói với nó một tiếng xin lỗi giúp ông là được rồi. Những ngày kế tiếp ông muốn tìm một nơi không người, yên ổn sống hết hai tháng còn lại, cuộc đời này không uổng, không uổng..." Sau khi Cao Ngọc Huy nói xong, không đợi Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy nói thêm gì nữa thì Cao Ngọc Huy đã bỏ đi. Một người một mình cô độc bước đi, giống như lời chính ông ta đã nói vậy, đời này ông ta đã sống đủ rồi, khổ cũng đã chịu đủ, quyền thế cũng đã hưởng rồi, đủ rồi, đủ rồi. Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy nhìn theo bóng lưng Cao Ngọc Huy đi xa, trong lòng hai người cũng là vô vàn cảm xúc, nói không rõ là tốt hay là xấu, chỉ là cả đời này ông ấy đều bị gia tộc ràng buộc, bị quyền lợi khống chế, bây giờ trước khi chết lại có thể nghĩ thông suốt. Mà Tiêu Hạo Thiên từ đầu tới cuối đối với Cao Ngọc Huy, mặc dù cũng không thể nói là có hảo cảm gì nhưng cũng không có bất cứ hận thù nào, dù sao thì Cao Ngọc Huy còn lâu mới đủ tư cách để anh hận. "Hạo Thiên..." Cao Ánh Vy quay đầu, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Tiêu Hạo Thiên một cái. Tiêu Hạo Thiên gật gật đầu, anh nói với Giang Minh Chính và Thọ Cửu đang đứng sau lưng mình: “Hai người các người sắp xếp ổn thỏa cho Cao Ngọc Huy đi, ông ta tự có lựa chọn của riêng ông ta, không cần phải làm phiền ông ta đâu. Cũng... cũng không nên để bất cứ người nào quấy rầy ông ta, ông ta muốn đi đâu, muốn là chuyện gì thì hai người cứ giúp ông ta sắp xếp một chút, để ông ta... đi cũng tốt..." "Vâng!" Ngay sau đó, Giang Minh Chính và Thọ Cửu cung kính vâng một tiếng, sau đó hai người bọn họ cũng nhìn theo bóng lưng rời đi đầy cô độc của Cao Ngọc Huy. Toàn bộ nhà họ Cao ở thành phố Hải Phòng bây giờ chỉ còn sót lại mỗi một người Cao Ngọc Huy mà thôi. Đúng thế, những người còn lại của nhà họ Cao, hai nhà Cao Huy Hưng và Cao Thanh Hà bởi vì chuyện Cao Thái Duy chết mà đã quyết liệt với nhau, người của hai nhà cũng đã chuyển khỏi thành phố Hải Phòng. Mà Cao Ngọc Huy chính là người cuối cùng của nhà họ Cao ở thành phố Hải Phòng. Ông ta chết rồi thì nhà họ Cao đã từng tồn tại cũng sẽ không còn bất kì dấu vết tồn tại nào nữa rồi. Trong lúc nhất thời, khi nhìn theo bóng lưng rời đi đầy cô độc của Cao Ngọc Huy, Giang Minh Chính và Thọ Cửu cũng đều vô cùng thổn thức, hai người bọn họ âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc đầu hai người bọn họ đã lựa chọn đúng đắn, Giang Minh Chính và Thọ Cửu bây giờ đã có thể nói là một bước lên trời, triệt để đi khỏi thành phố Hải Phòng, bây giờ hai người bọn họ đã hoàn toàn vững chân ở thành phố Sài Gòn, còn trở thành lão đại máu mặt bậc nhất của thành phố Sài Gòn, mà nhà họ Cao có điều kiện tốt nhất thì lại vĩnh viễn không vươn ra... vĩnh viễn bị vây khốn ở thành phố Hải Phòng này, mãi cho đến khi... sụp đổ.... Sự xuất hiện của Cao Ngọc Huy là điều mà Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên không ngờ tới được, mà kết cục của Cao Ngọc Huy cũng không phải là chuyện hai người họ ngờ tới. Dù sao thì lúc đầu khi bọn Tiêu Hạo Thiên rời đi, Tiêu Hạo Thiên cũng không ra lệnh cho bọn người Giang Minh Chính nhắm vào nhà họ Cao. Chỉ có thể nói đây tất cả đều là số mệnh mà thôi. Hơn nữa cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì lần này, sau khi bọn họ tới thành phố Hải Phòng, vậy mà cuối cùng lại gặp mặt được Cao Ngọc Huy một lần, đây cũng coi như là viên mãn rồi. "Ánh Vy, không cần phải buồn lòng, người sống chết có số... aiz..." Tiêu Hạo Thiên thở dài nói với Cao Ánh Vy. Cao Ánh Vy nghe thế thì gật gật đầu nói: “Ừm, Hạo Thiên, chúng ta cũng đi thôi..." "Hả? Hôm nay đi luôn sao? Không đây thêm hai ngày nữa sao?" Tiêu Hạo Thiên mở miệng hỏi Cao Ánh Vy. Cao Ánh Vy lắc lắc đầu, sau khi hít một hơi thật sâu thì cô mới nhìn Tiêu Hạo Thiên, nói: “Không, hôm nay chúng ta quay về Hà Nội luôn đi, anh cũng đã nên đi ra ngoài làm việc rồi mà, không phải sao?" trong ánh mắt của Cao Ánh Vy có chút vẻ không nỡ mà nhìn Tiêu Hạo Thiên. "Ánh Vy... em... biết rồi sao?" sắc mặt Tiêu Hạo Thiên đen xuống, trong lúc nhất thời anh không biết nên nói với Cao Ánh Vy thế nào, chỉ bởi vì Cao Ánh Vy biết rồi, tất cả những chuyện anh muốn làm Cao Ánh Vy đều biết cả rồi... Ngay sau đó Cao Ánh Vy liền cười, cô gật đầu nói với Tiêu Hạo Thiên: “Ừm, từ khi anh muốn dẫn em về thì em đã hiểu rồi. Hạo Thiên, anh là anh hùng có một không hai của Việt Nam, trận chiến này mặc dù Việt Nam đã thắng rồi, nhưng cũng đồng nghĩa với việc điện Thiên Thần đã bị lộ ra ngoài ánh sáng, những thế lực ở vùng biên giới cũng sẽ tìm mọi cách báo thù. Mà em... anh có thể bầu bạn bên cạnh em nhiều ngày như thế, em cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Không cần phải lãng phí thời gian vì em nữa, những người anh em của anh vẫn còn đang ở trên chiến trường ở biên giới chờ đợi anh, Việt Nam cũng đang chờ anh.." “Đi đi, anh hùng có một không hai của em... ông xã của em..." Cao Ánh Vy cười nói, cô nghiêm túc gật gật đầu với Tiêu Hạo Thiên. Ngay buổi chiều ngày hôm đó, dưới sự khuyên bảo của Cao Ánh Vy, Tiêu Hạo Thiên liền dẫn theo Cao Ánh Vy và Thúy Hồng cùng ngồi lên máy bay quay về Hà Nội, Cao Ánh Vy nói không sai, thật sự là anh đã nên đi rồi... Trận đại chiến lần trước trên chiến trường biên giới đã trôi qua hơn nửa tháng rồi. Mà đối với kết quả của trận chiến đó, cho dù là Bộ quốc phòng của Việt Nam hay là điện Thiên Thần, hoặc là quân đội của tám nước lớn đối địch với Việt Nam đi nữa thì cũng đều đã tiêu hao không ít rồi. Mà trận chiến đó, Việt Nam dưới sự giúp đỡ của điện Thiên Thần đã giành được thắng lợi, quân đội của tám nước khác đã tổn thất thảm trọng, nhưng nếu như muốn bọn họ cứ chấm dứt chiến tranh như thế thì cũng tuyệt đối không thể. Mà sự bình yên của hơn nửa tháng này cũng chỉ là một khoảng thời gian hòa bình vô cùng ngắn ngủi mà thôi. Khói lửa chiến tranh cuối cùng cũng sẽ bùng lên lần nữa, thế giới ngày nay không có được mấy người muốn nhìn bá chủ một phương quật khởi lần nữa, phá vỡ quy tắc vốn có, chiến tranh là điều khó lòng tránh khỏi... Hơn nữa Tiêu Hạo Thiên cũng đã nhận được tin tức, đó chính là mấy đại trưởng lão của Việt Nam bên phía Hà Nội đã bắt đầu bế quan từ hai ngày trước rồi. Đại trưởng lão Tần Võ, nhị trưởng lão Lưu Triệt, tam trưởng lão Chu Lệ, tứ trưởng lão Long Thanh Quan đều đã tiến vào Long Trì, bọn họ không tiếc tất thảy để nâng cao thực lực bản thân, nguyên nhân trong đó rất đơn giản, bọn họ đang chuẩn bị, chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo... Trong một trời nỗi buồn chia cách, Tiêu Hạo Thiên dẫn theo Cao Ánh Vy và Thúy Hồng cùng quay về Hà Nội. Buổi tối, Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy cũng không bỏ Thúy Hồng một mình, mà hai người vẫn luôn chơi bên cạnh cô bé, dưới sự giải thích của Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy, Thúy Hồng cũng hiểu được, hiểu được ba mình phải đi ra ngoài một chuyến, thời gian có thể sẽ hơi dài một chút... Buổi tối Thúy Hồng rất hiểu chuyện, cô bé mở to mắt hỏi Tiêu Hạo Thiên: "Ba, chắc chắn ba sẽ quay về đúng không?” Tiêu Hạo Thiên nghe thế thì cười nói: “Ừm, ba nhất định sẽ quay về, đợi sau khi ba làm xong việc rồi thì vĩnh viễn đều sẽ làm bạn bên cạnh con, có được không nào?" “Dạ... vậy chúng ta ngoéo tay đi..." Thúy Hồng đang nằm trong chăn vươn một ngón tay be bé ra, kéo tay Tiêu Hạo Thiên nói. Đợi tới khi Thúy Hồng và Cao Ánh Vy đều đã đi ngủ thì Tiêu Hạo Thiên mới đứng dậy đi ra ban công, anh châm một điếu thuốc, nặng nề mà hít một hơi thật sâu, tầm mắt của anh nhìn về hướng chiến trường ngoài biên giới, một hồi lâu sau anh lại quay đầu nhìn vợ và con gái mình đang chìm trong giấc ngủ say nồng, trong lòng anh lẩm bẩm nói: “Yên tâm đi, anh... tuyệt đối sẽ không chết đâu! Tuyệt đối sẽ không!"