Editor: QinLucifer aka Derella – Yến Vĩ Điệp ♥ 1. Xuyên qua thời gian Hôm nay trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây, thật đúng là thời tiết thích hợp để đi dạo phố. Hiên Nhi ngâm nga khẽ hát, cầm trong tay cây kem hương thảo, nhảy tung tăng về phía trước, đi theo sau cô là Mễ Kỳ-người em trai sinh đôi của cô. Giờ phút này đây, Mễ Kỳ với vẻ mặt bất đắc dĩ đang nhìn theo cái cứ chỉ quá đỗi ngây thơ khó hiểu của bà chị chỉ sinh ra trước cậu một giây; tại sao cùng từ một bụng mẹ mà ra lại khác biệt lớn đến thế? Đang lúc Mễ Kỳ cảm thấy rất buồn bực thì chợt nghe có tiếng gọi cậu, cậu liền quay đầu tìm nơi phát ra âm thanh đó, nhìn lại té ra là anh bạn cùng lớp tên là Đại Cường, thế nên đi về phía cậu ta chào hỏi: “Đại Cường, trời nóng thế này mà cũng đi dạo phố sao?” Hiên Nhi thấy có người quen cũng vội vàng chào hỏi. “Xin chào, cậu là bạn của Mễ Kỳ sao? Rất vui được gặp cậu.” Đại Cường nhìn Hiên Nhi đang ăn kem, liền lấy tay bấm vào Mễ Kỳ, cười nói, “ Thì ra cậu cũng đi dạo phố với em gái à, tớ nghĩ, hôm nay trời nóng như thế, chúng ta đàn ông con trai sao lại chán như thế chứ, tớ cũng bị cô em bắt đi đây này, có lẽ chúng ta là đồng bệnh tương liên rồi.” Nói xong liền thở dài, vỗ vỗ bả vai Mễ Kỳ, chợt nghe thấy tiếng em gái gọi mình nên cậu ta vội đi trước. Mễ Kỳ nhìn người bạn đi xa xong mới phát hiện Hiên Nhi đang rất tức giận trừng mắt nhìn mình, “Lúc nào cũng vậy, cứ hễ đi ra ngoài với em mà gặp người quen thì đều bị nhận nhầm thành em gái em, em cũng chẳng cần giải thích gì cả, có thể ngay bản thân em cũng muốn thế đúng không, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, em chưa bao giờ gọi chị một tiếng chị gái, chị chịu đựng đã lâu lắm rồi,  dù sao cũng mặc kệ, từ giờ trở đi em phải gọi chị là chị gái” Mễ Kỳ thấy dáng vẻ khi tức giận của Hiên Nhi rất đáng yêu, không nhịn được mà cười, “Làm sao bà có thể là chị gái tôi chứ, về dáng người, tôi còn cao hơn bà một cái đầu, hơn nữa, bây giờ bà đã mười tám tuổi rồi, vậy mà còn ngây thơ như thế ư, cũng có thể bà cố ý muốn làm một con búp bê không lớn, so đi so lại, tôi vẫn giống là anh trai bà hơn.” Nói xong liền trêu chọc, “Ngoan nào em gái, gọi một tiếng anh trai đi.” Mễ Kỳ vỗ đầu Hiên Nhi, cười cười nhìn cô. Tác giả nhắn lại Đây là bộ truyên tiểu thuyết xuyên không đầu tiên mà tôi viết, có rất nhiều chỗ còn thiết sót, xin các bạn độc giả cho thêm ý kiến, tại đây tôi xin cám ơn nhiều nhiều. 2. linh quang vừa hiện, xuyên qua  Hiên Nhi sau vài giây đờ người mới bắt đầu nói, “Cho dù, cho dù là như vậy, nhưng chị sinh sớm hơn em là sự thật, em nên gọi chị là chị gái mới đúng. Mễ Kỳ tỏ ra vô lại nói, “Là tôi thấy mẹ lầm rồi, nhất định lúc sinh ra đã bế nhầm đứa rồi, phải là tôi sinh ra trước mới đúng, chờ lát về nhà hỏi mẹ là biết ngay thôi.” Hiên Nhi không biết nên phản bác thế nào nữa, lúc nào cũng thế, rõ ràng người đúng là mình, nhưng kết quả lại là bị cậu làm cho á khẩu không nói được. Lúc trước cũng đã gặp việc tương tự thế này, nhưng ngay bản thân lúc đó cũng chẳng để ý, chẳng biết hôm nay làm sao nữa, tóm lại chỉ muốn nghe Mễ Kỳ gọi mình một tiếng chị gái, giống như sợ là sau này sẽ không bao giờ được nghe tiếng gọi đó nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Hiên Nhi không khỏi đau xót, nước mắt liền chảy xuống, càng nghĩ càng oan ức, vội vàng đẩy Mễ Kỳ ra, “Chị sẽ không bao giờ để ý tới em nữa.” Nói rồi khóc chạy đi. Mễ Kỳ buồn bực nhìn Hiên Nhi chạy xa “Như thế nào mà vừa mới vui vẻ thế đã khóc rồi? Con gái thật đúng là dễ thay đổi.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng rất lo lắng cho sự an toàn Hiên Nhi, cũng vội vàng đuổi theo. Hiên Nhi vừa khóc vừa chạy, đợi lúc cô phục hồi tinh thần thì đã phát hiện mình đang đứng ở giữa đường cái, nhìn những chiếc ô tô gào thét lướt qua bên cạnh khiến Hiên Nhi nhất thời sợ hãi. Đúng lúc đó, một chiếc ô tô chạy vội về phía cô, Hiên Nhi bị dọa cho chết sững, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn ô tô lướt qua. Mễ Kỳ chạy đi tìm thì phát hiện Hiên Nhi đang đứng giữa đường cái, mà mắt thấy chiếc ô tô kia như muốn đụng vào Hiên Nhi. Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Hiên Nhi cảm thấy có một luồng sáng trắng chói mắt vây lấy quanh cô, vào giây phút đối mặt với tử thần, cô nghe thấy Mễ Kỳ kinh hoàng gọi cô là chị gái… Sau đó thì lâm vào bóng tối. 3. Lão nhân quái đản. Hiên Nhi ngước nhìn bầu trời, đứng hình vài giây sau mới nhận ra đây không phải là mơ, bản thân mình chưa chết, mà cảm giác đau đớn trên người cũng chẳng có, nằm trên đất an toàn. Đang lúc Hiên Nhi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi thì một âm thanh già nua vang bên tai: “Tiểu nữ oa, ngươi tỉnh rồi sao.” Hiên Nhi quay đầu lại, thấy một ông lão đầu râu đều bạc, mặt bị râu che hơn phân nửa, không thấy rõ là người như thế nào, nhưng dựa vào ánh mắt tràn đầy nghị lực, có thể thấy được ông ta người già nhưng tâm không già, nhất định là một tên quái nhân khó chơi đây. Lão nhân kia thấy Hiên Nhi cứ nhìn chằm chằm vào mình, cho là trên mặt mình có gì đó, vội sờ vào mặt nói thầm: “Không có gì kì quái cả, tiểu oa nhi, ngươi nhìn cái gì thế?” Hiên Nhi ngồi dậy, tay sờ bộ râu bạc của ông ta, giật giật, hỏi: “Lão gia gia, cái này có phải thật không?” Lão nhân rên rỉ gạt tay Hiên Nhi ra, đau đớn kêu lên: “Đương nhiên là thật rồi, đau chết đi được.” Lúc này Hiên Nhi mới chú ý đến nơi khác, thì ra không phải mình đang nằm trên đất, mà là trên một tảng đá trơn bóng, hoa cỏ xung quanh nơi nơi đều kì quái, còn có một cái ao rất lớn. Tất cả những thứ này đều được bao phủ bởi một làn sương mỏng manh, chừng như chính là nhân gian tiên cảnh. Hiên Nhi nhảy xuống tảng đá, chạy đến bên cạnh ao, vươn tay vào trong ao, một cảm giác mát lạnh nhất thời truyền đi khắp toàn thân, nhìn mọi thứ trước mắt, Hiên Nhi không khỏi cảm thán: “Nơi này đẹp quá, những thứ này dường như đều là trong mộng.” Hiên Nhi quay đầu lại, nhìn thấy lão nhân bèn nói: “Lão gia gia, đây là thiên đường sao? Còn ông là thần tiên đúng không, nhất định là sau khi chết linh hồn tôi đã đến nơi này, đúng không?” Lão nhân cười nói: Nha đầu ngốc, ngươi không chết, là ta đã gọi ngươi đến đây, nơi đây không phải là thiên đường, là núi tiên Bồng Lai.” “Núi tiên Bồng Lai? Sao từ trước tới nay tôi chưa nghe qua?” Hiên Nhi nghi hoặc hỏi. “Nơi này không giống với đất nước của ngươi, ngươi đã tới một thời đại khác.” lão nhân cẩn thận trả lời những nghi hoặc của Hiên Nhi. “Vậy vì sao ông lại đem tôi về đây?” hiên Nhi hỏi, không có lí do hẳn ông ta sẽ không vô duyên vô cớ đem nàng tới nơi này. “trong lúc ta đang xuyên không thì thấy bóng dáng đập vào mắt, thấy ngươi đang đối mặt với nguy hiểm, cho nên ta mới cứu ngươi, đem ngươi tới đây.” Lão nhân thành thật nói. Hiên Nhi không nghĩ rằng là vì ông ta muốn cứu mình, mà ngay cả bản thân nàng mới vừa rồi còn cho ông ta là người xấu, trong lòng không khỏi xấu hổ, bản thân lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. 4. Cưỡi mây đạp gió?! Hiên Nhi thật lòng cảm tạ nói: “Lão gia gia, cám ơn ông đã cứu tôi.” Lão nhân nghe xong thì xua tay nói: “Cái này chẳng qua là nhấc tay làm việc thôi, không cần cám ơn, bây giờ ta dẫn ngươi đi xem những nơi khác, núi Bồng Lai này không phải cái gì cũng tốt, nhưng cảnh sắc nơi đây thì đúng là tuyệt hảo, cho nên núi Bồng Lai này được xưng là đệ nhất thiên hạ cảnh, người bình thường khó mà được ngắm nhìn nó.”Nói xong liền dẫn Hiên Nhi rời đi, vừa đi vừa nói chuyện về núi Bồng Lai, là ngọn núi tòa kỳ trong lòng mọi người, nói là kỳ bởi vì nó vừa cao lại vừa thân bí. Người muốn lên đây, nếu là bình dân dân chúng, chỉ sợ ngay cả hồ linh thánh phía Tây tìm khắp nơi cũng không tìm thấy; người luyện võ, cho dù là may mắn qua được hồ nước thì cũng không lên được núi, nhưng nếu là người tu đạo, thì chuyện này mà nói đối với họ chẳng khác gì nhấc tay lên. Cứ nói chuyện thế, chẳng bao lâu bọn họ đã đi tới bên một cách núi đen, Hiên Nhi nhìn xuống vực, cảm thấy đầu óc choáng váng, vội nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. Lão nhân thấy thế liền nói, “Đây là lần đầu tiên ngươi thấy một nơi cao như vậy, nhìn xuống dưới khó mà tránh khỏi choáng váng hoa mắt, đợi quen dần rồi thì sẽ tốt thôi, bây giờ ta đưa ngươi đi gặp một người.” Nói xong liền nhẹ nhàng búng ngón tay, một đám mây đã dừng bên chân ông ta, lão nhân đứng lên trên, ngoắc ngoắc Hiên Nhi lại nói “Lên đây.” Hiên Nhi không dám tin vào hai mắt mình, không hề nghĩ rằng sẽ có ngày bản thân có thể cưỡi mây đạp gió. Hiên Nhi sợ rằng khi mình giẫm lên thì sẽ ngã xuống nên chần chừ không dám bước lên. Lão nhân thấy cô chần chừ không dám tiến tới thì bèn khích lệ nói: “Lại đây đi, có ta ở đây, đừng sợ gì cả.” “Thật sao, ông sẽ không gạt tôi chứ?” Hiên Nhi vẫn rất lo lắng. Thấy ông ta gật đầu khẳng định, Hiên Nhi mới từng bước một thật cẩn thận đi tới, chân nhẹ nhàng dẫm lên, nhưng lại sợ ngã xuống, nên cứ túm lấy chặt quần áo của lão nhân không chịu buông tay. Lão nhân không nói gì, chỉ điều khiển đám mây rời khỏi mặt đất. Hiên Nhi cảm thấy gió bên tai mình nhẹ nhàng phất quá, nhìn cảnh vật cứ lướt qua bên mình, cảm thấy vui vẻ cực kì, tay không tự chủ được đã buông ra từ lúc nào, chỉ chỉ khắp nơi, sợ hãi kêu lên. Một hồi lâu sau, lão nhân ngừng lại, Hiên Nhi thấy một tòa cung điện to lớn sừng sững ở ngay trước mặt, mấy cây cột ngọc bạch như vươn cao xuyên qua bầu trời, cây cột trrn cửa sau đại điện, có khắc vài chữ vừa to lại vừa cứng cáp “Phiêu Miểu Cung” [1], toàn cung điện trước mắt Hiên Nhi nhìn còn đồ sộ hơn cả cố cung Bắc Kinh, cảm thấy trên ngọn núi cao này lại có một kiến trúc to lớn như vậy, người xưa thật đúng là trí cao xuất sắc, năng lực phi phàm! Lão nhân tay chắp sau lưng đi vào, Hiên Nhi cũng theo sát phía sau. 5. Sư phụ mỹ nam. hiên Nhi theo lão nhân đi vào đại điện, thấy trong đại điện không có gì cả. Á, không đúng, có một thân ảnh màu trắng đang đứng bên cửa sổ, Hiên Nhi không kìm được đã bị thu hút. Đó là một gã nam tử, hắn chống tay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thân hình kia mặc toàn áo trắng, lại khiến cho Hiên Nhi cảm thấy như thế thật phiêu dật thoát tục, không biết dung mạo vị thần tiên kia là như thế nào? Hiên Nhi đang suy nghĩ thì lão nhân đã cất tiếng: “Mau tới đây, đây là người mà ta mang đến cho con đây.” “Sư thúc, thúc biết đây là cấm địa, mau đưa người thường trở về đi.” Hiên Nhi nghe thấy âm thanh giàu mị hoặc kia, tim không khỏi đập nhanh hơn. Hắn xoay người lại, Hiên Nhi cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn hắn. Trên thế gian này còn có một nam tử mĩ lệ như thế ư, hai mắt sâu xa, làm cho người khác không khỏi bị hấp dẫn, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm, hơn nữa kèm theo đó là một gương mặt hoàn hảo, quả thật là hoàn mĩ, Hiên Nhi không khỏi thấy ngây ngốc. Vị nam tử xoay người lại liền nhìn thấy Hiên Nhi bên người lão nhân, đó là một khuôn mặt khôn ngoan tinh tế, cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa anh đào, mũi thon xinh xắn, chỉ có cặp mắt to trong suốt như lưu li là đang nhìn hắn không chớp mắt, thân mình mảnh khảnh kia chỉ mặc một váy lụa trắng đơn giản, cứ như vậy đứng lặng ở đó, giống như một vị tiên tử không màng đến chuyện khói lửa chốn nhân gian, khiến ánh mắt y không khỏi sáng ngời. Lão nhân thấy hai người đều đánh giá đối phương cho nhau, liền mở miệng nói: “Đây là tiểu nữoa mà ta đã cứu trong lúc xuyên không, giờ nhận làm đồ đệ của con đi.”Namtử nghe nói như thế mới hồi phục tinh thần, từ tốn nói: “Tại sao phải làm đồ đệ của con?” Hiên Nhi cũng hồi phục tinh thần lại, vội hỏi: “Vì sao tôi phải làm đồ đệ của hắn ta?” “Trên núi có văn tự qui định rõ ràng, không phải là đệ tử của bản môn, không thể ở lại trong núi, nếu để tiểu nữ oa này làm đồ đệ ta, chẳng phải nó và con cùng vai lứa sao?” Lão nhân lại hỏi lại. “Ồ.” Hiên Nhi hiểu được, trong lòng cũng rất cao hứng, nhặt được một mỹ nam làm sư phụ cũng không tồi. [1] Phiêu Miểu Cung: cung mờ ảo.