Sự trở lại của chàng rể vô dụng

Chương 200 : Không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa!

Cùng lúc với Tiêu Hạo Thiên và Hình lão rời khỏi căn cứ địa của Đông Phương Môn Phiệt, ở một nơi sâu bên trong vùng núi đất miền Trung kia có hơn mười nghìn ngọn núi cao, ở bất kỳ một nơi nào bên trong khu vực này đều có thể nhìn thấy được những ngọn núi cao hơn nghìn mét. Những rừng cây ở trên những ngọn núi đó cũng rất to, cứ đi khoảng mấy bước thì sẽ nhìn thấy được một cây cổ thụ có chiều dài đường kính lên đến tận hai mét. Và ở phần sườn núi của một ngọn núi cao đến tận hai nghìn mét đó có một thư viện cổ xưa - Linh Động Thư Viện. Linh Động Thư Viện đã được truyền từ đời này sang đời khác hơn mấy trăm năm nay rồi, thậm chí Linh Động Thư Viện còn được ghi nhận ở một số sổ sách cổ xưa rằng nơi này đi ngược với thời đại tận một nghìn năm. Bên trong Linh Động Thư Viện này không thể nào tìm ra được một chút bầu không khí hiện đại hóa nào cả, mặt đất là do những tảng đá xanh lớn đắp thành, khối kiến trúc ở phía bên trong đó cũng mang kết cấu bằng gỗ rất cổ xưa. Linh Động Thư Viện tọa lạc ở nơi sâu vào trong nhất của hơn mười nghìn ngọn núi cao này, bình thường nơi này đã là nơi hẻo lánh hiếm có người đặt chân đến đây, với lại xung quanh ngọn núi này có đầy những chướng khí có độc, động vật hoang dã ở trong rừng núi này lại còn là vô số, những con côn trùng có độc gây tử vong cũng rất là nhiều. Hơn thế nữa, từ trường ở mảnh đất này với trên ngọn núi cũng rất đặc biệt, hầu hết những thiết bị điện từ để không hữu dụng ở chỗ này, muốn liên lạc với những người ở bên ngoài cũng rất khó. Dù cho là ai đi chăng nữa cũng sẽ không thể nào nghĩ đến một nơi hiếm thấy bóng người như vậy mà lại có một nơi bồng lai tiên cảnh, cổ viện thâm sơn có khung cảnh mỹ miều tuyệt vời đến mức như vậy, lại càng không có ai dám nghĩ đến việc ở bên trong cổ viện này lại có một thể lực ghê rợn đến mức tột cùng. Đúng vậy, đó chính là Linh Động Thư Viện, một nơi có mười mấy cường giả cấp bậc thiên hoàng, là người đứng ra để chỉ dạy cho những người ở nơi này, tức là phó viện trưởng ở nơi này đã có thực lực sánh bằng với trưởng lão của nước Việt Nam. Đặc biệt là viện trưởng của Linh Động Thư Viện, người này lại càng sở hữu một thực lực cao siêu đến mức không thể ngờ được. Chỉ là ngày hôm nay, thư viện của bọn họ có người đến rồi, đó chính là đại trưởng lão và nhị trưởng lão mặc trên người chiếc áo bào đen và bộ đồ đen. Và chúng ta phải biết được một điều rằng dù cho là viện trưởng hay các học viên cấp bậc chiến thần, ngay cả người đó là một học viên cấp bậc chiến thần bình thường nhất thì những bộ trang phục được mặc ở trong Linh Động Thư Viện này đểu phải là màu trắng. Cho nên sau khi đại trưởng lão với nhị trưởng lão đến đây, bọn họ đã khiến cho đối phương nhìn nhận bọn họ bằng ánh mắt thù địch, chỉ là đại trưởng lão với nhị trưởng lão không hề quan tâm đến mà thôi. Nửa tiếng đồng hồ sau, viện trưởng và phó viện trưởng của Linh Động Thư Viện đang mặc trên người những bộ trường bào màu trắng kiểu cách phục cổ và đứng trước cánh cổng Linh Động Thư Viện đối chất với hai người đại trưởng lão và nhị trưởng lão. Việc trưởng của Linh Động Thư Viện là một người rất già, cụ ta ngồi ngay vị trí đối diện nơi đại trưởng lão đang đứng, cụ ta cau chặt mày rồi nhìn chằm chằm đại trưởng lão một hồi mới chậm rãi nói: “Tần Võ, dựa theo lời hứa trước đó là ông không được xuất hiện ở nơi này, cũng giống như là tôi không thể đến thành phố Hà Nội của ông vậy đấy. Ông... vượt bậc rồi." Đại trưởng lão cười ha hả lên một tiếng, sau đó ông ta hất chiếc áo bào đen đó một cái rồi ngồi đối diện với viện trưởng của Linh Động Thư Viện: “Tôi rảnh rỗi quá không có gì làm, chỉ là qua đây thăm cụ thôi mà. Ở thành phố Hà Nội lâu quá rồi, có chút nhàm chán.” Cụ viện trưởng của Linh Động Thư Viện nhướng mày lên một cái, sau đó cụ ta ngẩng đầu nhìn nhị trưởng lão đang đứng ở phía sau đại trưởng lão một cái rồi nói: “Hơ... Ông Tân Võ có muốn đến đây thì cứ đến đây thôi, nhưng mà ông lại dẫn theo Lưu Triệt đến đây. Hai người có lực chiến mạnh nhất nước Việt Nam lúc bây giờ đến chặn ngay cổng viện Linh Động Thư Viện của tôi..." Cụ viện trưởng khựng lại một cái, sau đó cụ ta nheo mắt lại rồi mới chậm rãi nói: "Cho nên là bộ quốc phòng của các ông chuẩn bị giao chiến với các đại môn phiệt rồi đúng không? Trước đó thư viện của tôi cũng nhận được một chút thông tin đấy.” "Ha ha ha..” Đại trưởng lão vẫy tay cười một cái, sau đó tự châm cho mình một tách trà, ông ta uống xong một ngụm rồi nói rằng: “Đâu có chuyện này, lão viện trưởng đừng suy nghĩ bậy bạ chứ. Tôi đây không phải là muốn uống nước trà ở nhà cụ rồi sao, mà nhắc đến mới nhớ ra rằng vẫn là trà ở đây của cụ uống thơm hơn đấy, rất đậm đà, cảm giác say mê với nó thật đấy. Nó hoàn toàn khác hẳn với các loại trà ở thế giới phàm tục, cảm giác này ngày càng nhạt nhẽo hơn rồi đấy.” Cụ viện trưởng yên lặng và không nói lời nào cả, cụ ta ngồi ở trên tấm đệm, hai tay bắt chéo ở trong tay áo dài rộng và đợi đại trưởng lão nói tiếp lời của ông ta. Và lúc này đại trưởng lão uống xong một ngụm trả rồi mới đặt cái tách trà đó xuống. Nụ cười ở trên mặt ông ta cũng dần dần biến mất, sau đó ông ta nhẹ nhàng quay cái tách trong tay, trong ánh mắt bộc lộ ra một chút lạnh nhạt, ông ta nói với viện trưởng của Linh Động Thư Viện: “Cụ viện trưởng, lúc nãy cụ nói rằng là nước Việt Nam của tôi đúng không?” Cụ viện trưởng của Linh Động Thư Viện gật đầu nói rằng: “Không sai, không lẽ ông Tân Võ còn muốn bọn tôi kết nạp chỗ của các ông, sau đó phải chịu đựng mọi sự ràng buộc của những hình phạt nơi phàm tục đó chứ? Tần Võ, bộ ông quên mất rồi sao, nước Việt Nam của các ông mới thành lập được bao lâu? Thư viện của tôi đã được truyền từ đời này sang đời khác gần một nghìn năm rồi đấy! Bắt bọn họ kết nạp với các ông, ông... vẫn chưa đủ tư cách đó!" "Ha ha ha... ha ha ha...” Đại trưởng lão nghe thấy như thế liền không nhịn được mà bật cười ha hả lên. Sau khi bật người một hồi sau mới nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của ông ta vang lên: “Ừm, được lắm, câu nói vẫn chưa đủ tư cách đó được làm đấy!" "Tần Võ, mau cút ra khỏi đây đi! Linh Động Thư Viện này không phải là nơi để tụi bây giở trò lưu manh! Không lẽ ông tưởng rằng bọn tôi sẽ sợ tụi bây à? Tôi biết được bây giờ tụi bây có Nhiệt Võ rồi, nhưng mà ông dám động đến bọn tôi thử xem?” Lúc này sắc mặt của phó viện trưởng của Linh Động Thư Viện đang đứng ở phía sau cụ viện trưởng đó trầm ngâm và quát lớn với đại trưởng lão. Chỉ là khi ông ta vẫn muốn chửi tiếp thì nhị trưởng lão ở đằng sau đại trưởng lão rút cây kiếm dài ra và một tiếng “soạt” vang lên, sau một tiếng “rầm" thì đã phát hiện ra ông ta đang định bổ thẳng đầu của phó viện trưởng. Xem ra nhị trưởng lão này có thực lực lớn mạnh hơn phó viện trưởng này rất nhiều. "Lưu Triệt! Ông dám ra tay!” Sắc mặt của phó viện trưởng thay đổi trong tích tắc, ông ta lùi mình về phía sau một đoạn rồi kiếm khí của nhị trưởng lão đã giáng xuống vị trí ông ta đã đứng vào lúc nãy và để lại một nét đứt rất sâu. Sau một tiếng “bùm”, tảng đá xanh rất to và nặng hơn một tấn và được đặt hơn nghìn năm vỡ vụn ta rồi. Và nhị trưởng lão chỉ là lạnh hừ một tiếng rồi nói: "Hứ, có gì đâu mà không dám? Tôi dám động tay rồi đó, có hay thì ông ra tay đánh trả đi! Một đám xác khô ăn đồ chay, đánh cắp quốc vận, không quan tâm đến đời sống của mọi người trên thiên hạ. Những tên rác rưởi như các ông tôi gặp được một người tôi chém chết một người!” "Lưu Triệt! Ông!" Trong chớp mắt phó viện trưởng của Linh Động Thư Viện nổi giận đùng đùng lên rồi, ngay khi ông ta vừa định ra tay thì ông ta đã bị cụ viện trưởng: "Không gấp, từ từ trước đã!” "Vâng, viện trưởng!" Phó viện trưởng của Linh Động Thư Viện cúi đầu không nói thêm lời nào ngay lập tức, rõ ràng là ở trước mặt viện trưởng của Linh Động Thư Viện này, ông ta không dám làm chuyện bậy bạ. Và lúc này đại trưởng vẫn cúi đầu và chơi đùa với tách trà sứ Thanh Hoa đó, cứ như là ông ta thích cái tách trà đó lắm vậy đấy. Và đại trưởng lão cũng xem như là không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì. Cụ viện trưởng của Linh Động Thư Viện quay đầu lại nhìn tảng đá xanh bị vỡ vụn đó ra, sau đó cụ ta nhìn chằm chằm đại trưởng lão mà nói: "Tảng đá xanh này đã đây hơn nghìn năm rồi, sớm nắng chiều mưa, xuyên suốt hàng nghìn năm này, đó đã chứng kiến vô số học tử đến rồi lại đi. Và bây giờ nó đã vỡ vụn rồi...” Đại trưởng lão yên lặng mà không nói lời nào, ông ta vẫn tiếp tục cúi đầu mà chơi đùa tách trà thanh hoa đó, với trí thông minh của ông ta thì đương nhiên ông ta hiểu được hàm ý muốn nói của cụ viện trưởng rồi. Cụ ta đây là lấy tảng đá xanh đó để so sánh cho Linh Động Thư Viện, cụ viện trưởng đang nói cho ông ta nghe rằng trước đó Linh Động Thư Viện cũng từng cống hiến cho mảnh đất này. Linh Động Thư Viện nhìn thấy đại trưởng lão yên lặng và không nói một lời nào, cụ ta suy nghĩ lại rồi nói rằng: "Tân Võ, Linh Động Thư Viện không phải là nơi những sự chém giết đó có thể ô nhiễm được, nơi này là thánh địa, đừng có mang chúng đến đây!” “Hơ hơ... không, nơi này của các cụ vẫn không được xem là thánh đại đâu. Linh Động Thư Viện, các cụ tự nói là nơi này đã được truyền thừa hơn nghìn năm rồi, nhưng nó thật sự có lâu đến như vậy không? Chắc là nó chỉ có sáu bảy trăm năm thôi nhỉ? Với lại nếu như tôi không nhớ lầm thì những nơi thư viện như thế này mà được công nhận và được xưng là thánh địa thì chỉ có Xã Tắc Học Cung mà thôi. Và những người ở trong Xã Tắc Học Cung, từ học viên cho đến người giảng dạy, viện trưởng và thậm chí là một người quét sân bình thường nhất cũng lấy việc phục vụ cho thiên hạ muôn dân để làm nhiệm vụ của bản thân, làm mục tiêu để bản thân phấn đấu nỗ lực, đó mới là thánh địa!” Đại trưởng lão chậm rãi lên tiếng nói rằng. Sau đó đại trưởng lão khựng lại một hồi rồi mới nói tiếp: “Còn Linh Động Thư Viện của các ông thì sao? Nơi này cũng được xưng là thánh địa sao? Đánh cắp khí vận của nước Việt Nam, giành lấy nguồn tài nguyên tốt nhất, chiếm lấy mảnh đất long mạch của đất nước để nuôi dưỡng cho chính bản thân mình. Khi giặc ngoại đánh đến, các cụ không những không góp phần chống giặc, mà còn khuấy nhiễu tạo sóng gió ở trong nước nữa, đây... cũng đủ mặt dày lắm mới dám xưng đây là thánh địa đấy? Nếu như đây chính là thánh địa thì những thánh địa như vậy có biến mất cũng mặc kệ...” “Rầm.” Lời của đại trưởng lão vừa dứt thì khí thể ở trên người của cụ viện trưởng Linh Động Thư Viện ngồi ở đối diện ông ta đùng đùng nổi dậy, ánh mắt của cụ ta lạnh lùng hơn hẳn. Ánh mắt nhìn chằm chằm đại trưởng lão đã tràn đầy sát khí lạnh nhạt. Ông ta hít thở sâu một cái và nhìn chằm chằm đại trưởng lão nói: “Tần Võ, bộ quốc phòng nước Việt Nam của các ông bị điên rồi, tên Vòng Thiên Thánh đó điên rồi, Long Chiến Quốc cũng điên mất rồi, không lẽ ngay cả ông cũng điên luôn rồi sao? Ông có biết được là ông vừa mới nói gì không?” "Rầm." Khí thế đế hoàng ở trên người của đại trưởng lão cũng đùng đùng nổi dậy, mãi cho đến khi khí thế của ông ta đàn áp cả khí thể của cụ viện trưởng Linh Động Thư Viện, trên người của đại trưởng lão mới xuất hiện hình bóng ảo ảnh một con rồng màu đen bay xung quanh với khí thế lẫy lừng. Và lúc này khí thế ở trên người của cụ viện trưởng chính là ảo ảnh của một con rắn màu xanh nhạt, đó chính là một trong những biểu hiện ngưng tụ khí thế của kẻ mạnh cấp bậc đế hoàng. Đại trưởng lão cười rồi, khi ông ta nhìn thấy ảo ảnh của viện trưởng Linh Động Thư Viện thì ông ta đã bật cười lên rồi: “Hơ hơ, không bằng được một con thuồng lường nữa đấy, như ông mà còn muốn uy hiếp tôi sao? Hử?" Sau khi cụ viện trưởng của Linh Động Thư Viện nhìn thấy ảo ảnh của con rồng màu đen ở phía sau lưng của đại trưởng lão, con ngươi của cụ ta chợt thu nhỏ lại: "Rồng đen? Làm sao mà có thể? Ông... không lẽ ông muốn? Không thể nào? Thế giới hiện đại không thể nào làm được!” Đại trưởng lão lạnh nhạt cười nói: "Hơ, có làm được hay không đã không còn quan trọng nữa rồi, tôi đã sống được bảy mươi mấy năm nay rồi, nó đã đủ rồi.” Cụ viện trưởng của Linh Động Thư Viện cau chặt mày lại, khí thế của ông ta lại khơi dậy thêm một lần nữa, ông ta nhìn đại trưởng lão một cách sâu lắng rồi nói rằng: “Tần Võ, tôi đã sớm nói với ông rồi, tôn chỉ của Linh Động Thư Viện giữa chúng tôi với các ông không đụng chạm gì với nhau! Các ông đừng làm quá mức quá đấy!” “Hơ hơ.. không đụng chạm đến nhau? Với những thế lực tiềm tàng lấy các ông làm người dẫn đầu đó, mười mấy tông môn, chính đại môn phiệt, với lại các hào môn thể tục rải đầy ở khắp nước này có cái nào không phải là truyền tải những khối tài nguyên kếch xù cho các cụ? Các cụ có biết đó là gì không? Đó là quốc vận! Đó là quốc vận thuộc về nước Việt Nam! Không đụng chạm gì với nhau? Câu nói không đụng chạm gì với nhau này hay lắm! Có phải là nước Việt Nam của chúng tôi có chết đi rồi thì các ông cũng xem như không có chuyện gì xảy ra không?” Đại trưởng lão lạnh lùng cười nói, cảm giác lạnh nhạt ở trên người của ông ta càng lúc càng mãnh liệt hơn rồi. Linh Động Thư Viện trầm giọng quát rằng: “Tân Vő! Ông đừng có quên mất là khi các ông thành lập đất nước này, chúng tôi không hề can thiệp các ông đấy!” "Rầm." Khoảnh khắc tiếp theo đại trưởng lão rút cây kiếm ra một tiếng soạt và chém thẳng đến chỗ của viện trưởng Linh Động Thư Viện, sau đó ông ta tức giận quát rằng: “Nhưng mà trăm năm trước, thiết kỵ binh của nước ngoài chà đạp lên mảnh đất này, các ông cũng không hề ra tay! Không quan tâm chính là bỏ mặc! Các ông lấy mất một lượng lớn tài nguyên, nhưng lại chẳng ngó chẳng ngàng gì đến thiên hạ muôn dân! Đậu xanh rau má các ông còn dám mặt dày để tự xưng nơi này là thánh địa sao? Đừng có ép ông này hôm nay san bằng thánh đại giống chó của các ông đấy!” Lúc này cụ viện trưởng của Linh Động Thư Viện cũng tức giận lên rồi, lúc nãy cụ ta còn liến thoắng nói rằng thư viện này không để cho chém giết ô nhiễm, nhưng lúc này cụ ta đã rút một cây kiếm dài mắc ở eo ra để đỡ lấy đợt tấn công của đại trưởng lão và nói: “Được! Nếu như Tân Võ muốn học hỏi đời ông cha chấn áp bọn tôi thì hãy thử xem đi. Để tôi xem thử thực lực của một người cấp bậc để vương giai đoạn thứ ba có sánh bằng với giọng điệu oai ách của ông không?” Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Cụ thử xem là biết thôi.” "Hơ! Đến đây chiến đấu một trận đi!” Cụ viện trưởng của Linh Động Thư Viện lạnh lùng quát đại trưởng lão một tiếng, sau đó cụ ta quay người bay về phía đỉnh núi ở phía xa kia. Và đại trưởng lão cũng không nói thêm một câu gì cả mà cầm kiếm đuổi theo ông ta rồi. Sau khi đại trưởng lão đi theo cụ viện trưởng của Linh Động Thư Viện, nhị trưởng lão của nước Việt Nam cũng giương kiếm lên với phó viện trưởng và nói rằng: "Ông quá yếu đi, ông không phải là đối thủ của tôi, đừng nói là bọn tôi ăn hiếp các ông đấy, ông gọi thêm mấy người đi rồi chúng ta cùng đi! Nhưng người khác thì ở yên cái nơi như cứt chó này của các ông đi nhé, đừng ép tôi đồ sát tất cả các ông!” Phó viện trưởng của Linh Động Thư Viện bị nhị trưởng lão chọc đến tức điên cả rồi, ông ta nhìn ra được nhị trưởng lão ở trước mắt đã là cường giả cấp đế hoàng giai đoạn đầu rồi, còn bọn họ không có ai ở cấp để hoàng cả. Cho nên khoảnh khắc tiếp theo thì phó viện trưởng của Linh Động Thư Viện quát lớn một tiếng: “Cho thêm năm người tối cao của cấp bậc thiên hoàng đến đây! Chúng ta đối đầu với ông ta! Cấp để hoàng giai đoạn đầu, nó vẫn không tách biệt quá xa đâu!" Sau khi phó viện trưởng vừa dứt lời không được bao lâu thì đột nhiên ở phía sau của Linh Động Thư Viện có năm người giảng dạy già cấp thiên hoàng ở bậc đỉnh cao đứng ra. Sau đó sáu người bọn họ đi theo nhị trưởng lão đến một nơi chiến trường khác.