Tô Dịch dẫn Tạ Đình vào ăn ở một quán mì khá nổi tiếng ở trong trấn huyện, có điều vì là buổi trưa cho nên khách khá là đông, anh và cô phải chen chúc mãi mới tìm được một chỗ ngồi. Tuy vô cùng nóng vì cả người đều toát mồ hôi nhưng suốt quá trình đó họ không bị ai làm phiền, như vậy cũng có thể được coi là một thuận lợi. Trấn huyện này tuy không lớn nhưng lại mua bán khá là tấp nập, chủ yếu đều là những người dân tộc trong bản mang đồ ra bán dong, người người đi lại chật kín. Nếu không bị vướng những tin đồn không hay, có lẽ nơi này đã phát triển trở thành một khu du lịch sầm uất quanh năm có người du lịch về tham quan. Tô Dịch dắt Tạ Đình đi tham quan một số các sạp hàng của khu chợ, cứ tưởng người phụ nữ này thích ngắm nghía mấy thứ đồ thủ công nên anh rất an phận đẩy cô lại từng cái một mà không hề để ý đến khuôn mặt phía sau lúc này đã trở nên đen vì bực bội. Phải đến tận khi lòng bàn tay bị cào một cái thật mạnh, anh mới quay người lại nhìn, lãnh đạm hỏi một câu. - Có chuyện? Tạ Đình nghiến răng, thật sự nếu không phải cô đang cố kiềm chế sự phẫn nộ của mình xuống thì nhất định Tô Dịch đã ăn mấy cái bạt tai rồi. Từ nãy đến giờ anh cứ kéo cô đi vòng vòng chóng hết cả mặt, đã vậy còn không thèm nói chuyện lấy nửa chữ, lại thêm trời nắng càng lúc càng gắt, cô có là thần thì cũng phải biết mệt. - Chúng ta đã quan sát hết cả khu chợ này rồi. Anh còn định dẫn tôi đi xem lại một vòng nữa hả. Tạ Đình vừa nói vừa quan sát Tô Dịch, vẻ mặt của anh bình lặng không một chút gợn sóng, đôi lúc đôi lông mày sẽ hơi nhíu lại nhưng sau đó sẽ giãn ra rất nhanh. Tô Dịch buông tay cô ra khỏi, anh lấy một điếu thuốc khác từ bao thuốc ngậm vào miệng, cầm bật lửa, khom tay đốt cho mình một điếu rồi mới đáp:” Vậy bây giờ cô muốn đi đâu. Nếu không chúng ta phải về” “ Đi về làng của họ”. Tạ Đình chỉ về phía những người bán hàng dong mặc quần áo dân tộc sặc sỡ lòe loẹt, cô nhướn mi:” Lúc sáng anh đã hứa rồi, đừng có quên” Tô Dịch im lìm một chốc lát, miệng phả ra một hơi thuốc, mắt hơi nheo lại. Anh biết bản thân có từ chối cũng không thể nào khiến cho Tạ Đình thay đổi nên cuối cùng đành phải thỏa thuận gật đầu, nói. - Đi thôi. Thôn gần trấn huyện nhất chính là thôn Mộc Khánh, cách khoảng ba mươi cây số, nếu di chuyển bằng xe máy cũng phải mất đến hơn hơn tiếng mới có thể đến nơi vì đường xá không được coi là êm đẹp, hoặc nói trắng ra chính là không được đổ bê tông như đường lên núi Mộc Tử. Thời gian lúc này đã gần một giờ chiều, cái nắng trên cao càng gắt hơn, mặc dù ngồi trước lái xe gió đã lùa vào nhưng quần áo của cả hai vẫn ướt đẫm một mảng. Đường thì khó đi, đất đá gồ ghề lên cản trở tốc độ, nếu không phải bản thân cũng đồng ý với cái ham muốn điên rồ này của Tạ Đình, Tô Dịch thật sự chỉ muốn chửi tục lên một tiếng cho hả giận. - Anh đã đi vào đây bao giờ chưa. Tạ Đình nhẹ giọng lên tiếng hỏi Tô Dịch đằng trước, giọng nói của cô hòa với tiếng gió vù vù dội vào tai của anh trở nên rất nhỏ, nếu không chú ý thì sẽ không thể nào nghe thấy. Tô Dịch đáp lại cũng chỉ một tiếng ừ trong cổ họng, anh không cùng cô nói quá nhiều mà chỉ chăm chú lái mô tô thật nhanh để cả hai có thể đến được thôn sớm hơn. Có thể sự im lặng của anh sẽ khiến cho Tạ Đình thấy nhàm chán, nhưng kì thật anh thực sự không biết bản thân mình nên nói cái gì bây giờ. Bọn họ không cùng suy nghĩ cũng như lập luận, chỉ cần là lời cô nói anh sẽ ngay lập tức phản bác hoặc khó chịu, nên tốt hơn hết vẫn là không nói thì hơn. Có điều dường như Tạ Đình cố tình không hề hiểu điều đó, cô không thấy Tô Dịch trả lời thì lại càng lấn tới, áp sát người mình vào lưng của anh, hai tay cũng không an phận mà vòng qua ôm lấy eo anh thật chặt, bâng quơ hỏi tiếp. - Tôi đang hỏi anh đó. Anh nghe rõ không. Tô Dịch thất thần mất một giây sau đó giảm tốc độ đi chậm, cúi đầu nhìn đôi tay trắng ngần của Tạ Đình vắt qua dưới eo, môi mỏng hơi mím. Nếu là mọi lần, anh nhất định sẽ không một lời mà đẩy cô ra, thế nhưng không hiểu sao lúc này anh lại không hề bài xích sự tiếp xúc thân mật của cô đối với mình, ngược lại còn mắt nhắm mắt mở lướt qua, trầm giọng đáp. - Tôi vẫn nghe. Tạ Đình không quá bất ngờ, cô đưa mắt quan sát quang cảnh hoang vu ở hai bên đường, núi đá gồ ghề hiểm trở trông thật dọa người, hỏi lại lần nữa. - Tôi hỏi anh đã đến đây bao giờ chưa. “ Đến rồi”. Tô Dịch đáp, anh không hề giấu giếm:” Trước đó đã từng đến, bản làng trong đó khá nghèo, nhưng con người đều chất phác chân thật, dễ gần lại rất hiếu khách” Tạ Đình ngẩn người, đây là lần đầu tiên bản thân thấy Tô Dịch khen một người khác nên không khỏi tò mò. Cô nhướn người để má của mình cọ vào sườn mặt của anh, mắt phóng về con đường bụi mù phía trước không nhìn thấy điểm dừng, chẳng để ý đến hành động thân mật giữa hai người, nói tiếp. - Họ đều quen anh chứ? Tô Dịch gật đầu:” Có một chút. Khoảng thời gian trước tôi rất hay về đó, nên tất cả đều quen mặt” - Ra vậy. Tạ Đình gật gù như hiểu chuyện, tạm thời không tìm được chủ để gì để nói nên cô đành im lặng, ngoan ngoãn ngồi phía sau Tô Dịch như một đứa trẻ. Trời trên cao nắng gắt, đường lại khó đi, giữa muôn trùng thiên nhiên lúc này cũng chỉ có tiếng động cơ của họ vang lên ầm ầm cùng với tiếng chim muông hót ríu rít ở những tán cây rộng, trông thế nào cũng thấy yên bình giống như kiểu không khí hẹn hò. Nhiều lúc Tạ Đình muốn lên tiếng hỏi Tô Dịch, nhưng nghĩ lại lại không biết bản thân nên hỏi gì, cuối cùng chỉ có thể giữ im lặng cho cả hai, đầu gục vào lưng anh cho cổ đỡ mỏi. Cô khẽ nhắm mắt muốn đi ngủ, nhưng hơi một chút chiếc xe lại xóc nảy như muốn trào hết ruột gan ra ngoài khiến cho bản thân nhăn mày nhịn đau theo quán tính. Nếu không phải hai tay ôm chặt lấy người đàn ông ở phía trước, Tạ Đình thật sự còn tưởng mình sẽ lăn xuống dưới vực sâu mấy nhìn mét phía dưới, tan xương nát thịt đến nơi rồi. - Sao thế. Đau đúng không? Tô Dịch đột ngột dừng xe lại bên rìa đường ruộng, anh xoay người nhìn Tạ Đình phía sau khuôn mặt nhợt nhạt với bao nhiêu mồ hôi, vẻ mặt bỗng trở nên trầm mặc như muốn tức giận. Người phụ nữ này thật sự đúng là khó hiểu, cô đau cũng không một lời hé ra nói cho người khác mà tự mình chịu đựng, đã vậy còn bình thản cố tỏ ra như mình không hề hấn gì, nếu có thể anh thực sự chỉ muốn bỏ cô lại một mình ở nơi này cho rồi. “ Không sao”. Tạ Đình nhíu mày chịu đựng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh cười một cái đầy bỉ ổi:” Anh Mười, anh quan tâm tôi đấy à.” Tô Dịch hết cách với Tạ Đình, anh gạt chân chống dựng xe rồi bước xuống đường, một tay cầm lấy cằm cô ép cô hơi ngẩng lên quan sát một hồi. Mồ hôi ướt đẫm, vẻ mặt có chút nhợt nhạt đi hẳn, môi mặc dù tô son đỏ không nhìn thấy vẻ nhợt nhạt nhưng chỉ cần qua từng cái nhíu mày như có như không của cô, anh cũng nhìn thấu hết được tất cả rồi. - Đau sao không nói? Tô Dịch trầm mặc, Tạ Đình ngạc nhiên, cô nghiêng đầu nhìn anh dưới ánh nắng chói, vẻ đẹp cùng khí thế của anh cuốn lấy cô chìm đắm sâu hơn, miệng nói một nẻo. - Không đau. Tôi đâu yếu ớt như thế cơ chứ? Biết ngay là thể nào cô cũng chặn họng mình nên Tô Dịch ngay lập tức phớt lờ, anh cúi người lấy một củ đậu mà mình mua hồi xuống ra khỏi túi, cẩn thận lột vỏ cho sạch rồi đưa cho Tạ Đình vẫn ngồi trên yên xe, dặn dò. - Ăn đi, tôi sẽ đi chậm lại. Dù sao thì tối cũng không thể về kịp nên không cần gấp. - Vậy chúng ta ngủ ở đâu. Trong thôn đó họ có tiếp người lạ không. “ Yên tâm”. Tô Dịch nhàn nhạt tra lời, anh ngồi lên xe nổ máy đi tiếp, giọng nói lại hòa vào tiếng gió:” Có tôi ở đây cô sẽ an toàn” Lời anh vừa dứt, Tạ Đình cảm giác được lòng mình trở nên êm ả hơn, cô cắn một miếng củ đậu trên tay, vị ngọt rất nhanh truyền hết khoang miệng. Cô nghiêng đầu muốn đưa cho Tô Dịch thưởng thức, thế nhưng lúc này phía sau bọn họ liền vang lên tiếng động cơ xe rất gần, chúng gầm rú như muốn đòi mạng cả hai người bọn họ. Tạ Đình quay người, giữa đất cát mịt mù, cô nhận ra chính là đám người chặn họ trong chợ, miệng la lớn:” Là chúng”. Tô Dịch không hề biết trong xe đối phương lúc này có bao nhiêu người, nhưng nếu như anh đoán không nhầm thì phải đến bốn năm tên, đủ để hạ gục anh lẫn Tạ Đình trong vòng vài phút. Có điều anh thật sự không thể nào khẳng định được chúng thật ra đuổi theo họ chỉ vì muốn lấy lại tiền đánh bạc, hay chúng chính là người của lão Kim tìm đến diệt khẩu anh. Con đường bọn họ đi lúc này là đường đất hẹp, một bên là vực sâu, một bên là những thửa ruộng bậc thang quanh co hiểm trở rất dọa người. Tô Dịch tăng tốc đi nhanh, chiếc xe lắc lư nghiêng ngả mỗi khi đi vào ổ gà gần như muốn đổ, nếu không phải tay lái tốt Tạ Đình nghĩ thật sự bọn họ sẽ bị văng khỏi. - Ôm chặt lấy tôi. Tô Dịch trầm giọng dặn dò, Tạ Đình bám chắc lấy anh không buông, đầu ngoái lại về phía sau nhìn chiếc xe ô tô đang lao gần đến phía mình, nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận. Cô muốn báo cảnh sát, nhưng tốc độ mô tô lúc này đi rất là nhanh, chỉ cần buông một tay thì khả năng bị văng khỏi xe là rất lớn, cuối cùng vẫn chỉ là cả hai tự mình chống chọi. Chiếc ô tô rất nhanh đi gần lại phía hai người, Tạ Đình nhìn thấy một tên cầm chiếc mã tấu dơ trên tay, ánh mắt co rút lại lo lắng. Cô chửi tục một tiếng, ca gào lớn trong tiếng gió. - Chúng có vũ khí. Tô Dịch sắc mặt lạnh như băng, anh chăm chú nhìn về phía con đường phía trước càng lúc càng trở nên hiểm trở, tốc độ kéo lên gần như hết cỡ, gió thổi đất cát vù vù bay vào mắt làm anh cay xè. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, nụ cười ngạo nghễ của chúng là anh nhức nhối, thậm chí anh còn nhận ra chúng đang nhắn nhủ với mình:” Mày chết chắc rồi”. Tô Dịch không để bản thân quan tâm đến điều ấy, anh chỉ chú ý đến Tạ Đình ở phía sau mình, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng cũng chỉ có thể an ủi:” Tạ Đình...” “ Tôi đây”. Tạ Đình siết chặt lấy eo người phía trước hơn, cô biết anh lo lắng cho mình nên không hề ngang bướng:” Tôi không sao. Tôi vẫn ổn” Lời vừa dứt, Tạ Đình run người lên một trận, phía sau lưng cô rất nhanh truyền đến một cơn đau nhức nhối, sắc mặt tái mét. Chỉ một giây họ lơ là, kẻ thù đã tăng tốc đuổi đến sát đuôi, thành công tặng cho Tạ Đình một cú vụt thật mạnh phía sau lưng, cảm giác gần như muốn dập hết hai lá phổi. Cũng may, đó không phải là vết chém bằng mã tấu. “ Tạ Đình”. Tô Dịch gào lên, giọng anh khản đặc đi, đôi mắt đỏ ửng hiện rõ những tia máu. Anh cảm nhận được vòng tay cô dùng hết sức để ôm lấy mình, nhưng đã không còn được khỏe khoắn như hồi nãy, càng lúc càng run lên từng đợt. Tạ Đình không còn hơi sức nào để trả lời Tô Dịch, đầu óc cô cũng vì chịu đựng một gậy đó thật sự chỉ muốn ngất xỉu. Thế nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Tô Dịch len lỏi gọi tên mình trong tiếng gió, cô đã dùng hết sức mình vớt vát lấy ý chí cuối cùng để bám trụ. Đối mặt với cái chết cận kề, cô không cho phép chính mình là nguyên nhân để cả hai bị kẻ thù bắt thóp thêm một lần, đặc biệt là không muốn người đàn ông trước mặt bị nguy hiểm. “ Cố lên” Tô Dịch mấp máy nhắn nhủ, anh kéo ga hết cỡ lao xe về phía con đường gập ghềnh phía trước, điên cuồng xé tan khói cát mù mịt cuộn trào trước mắt. Có điều tốc độ chiếc mô tô của họ không thể nào so được với chiếc ô tô phía sau, một lần lại một lần bị chúng bám sát, đến khi thoát khỏi con đường ruộng cả hai người đã bị chúng áp sát vào phía sườn vách núi. Tô Dịch biết, lần này họ thật sự không còn cách nào để thoát khỏi, cuối cùng chỉ còn nước tắt máy bước xuống, đỡ lấy Tạ Đình ở phía sau vào trong lòng. Anh tháo mũ, nhìn cô nhợt nhạt nén đau, đáy mắt không giấu đi được những đau đớn, lồng ngực nhói lên. Tạ Đình đặt Tô Dịch ngồi dựa xuống vách đá, anh xoay người nhìn đám người phía sau chui ra khỏi xe, nắm đấm cuộn lại. Chúng hết thảy đều có năm người, ai cũng đều có vũ khí, một mình anh muốn đấu lại nhất định là không thể nào, thế nhưng không đánh, bọn họ nhất định chỉ còn một con đường duy nhất đó là chết. - Đinh ca, ông chủ dặn không được giết nó, nhưng được phép đánh nó bị thương. Gã đàn ông được gọi là Đinh ca chính là tên đã bị Tô Dịch ngày mưa hôm ấy cho một dao vào lòng bàn tay. Hận cũ thù mới, hắn hừ lạnh với tên đàn em phía sau, rồi hướng về anh hất cằm, trừng mắt. - Chúng mày lên cho tao, nhất định phải phế bỏ cái tay của nó cho tao. Đinh ca vừa dứt lời, ba gã đàn em cường tráng của hắn đều cầm gậy sắt với mã tấu lao về phía Tô Dịch nện xuống từng gậy. Tốc độ của chúng không hề chậm, tuy không được trải qua huấn luyện gì, thế nhưng tất cả đều xông lên cùng một lúc, rất nhanh liền chiếm được ưu thế. Tô Dịch vừa tránh vừa đánh trả, anh nghiêng người kéo dài khoảng cách xa hơn với Tạ Đình để chúng không để ý đến cô, trên người cũng đã hứng phải mấy gậy, bóng lưng chao đảo. Anh vung tay đấm một đấm vào tên gần hết nhất, cướp lấy chiếc gậy sắt trên tay của hắn, vụt thật mạnh vào đầu khiến hắn bất tỉnh, máu đỏ liền túa ra. Đám người Đinh ca thấy đồng bọn bị thương thì không hề nhân nhượng, chúng yểm trợ cho tên cầm mã tấu lao về phía anh. Tên này có thể được coi là tên giỏi nhất trong đội, dáng người lại nhỏ con, di chuyển linh hoạt, mặc dù anh đã cố gắng né hết sức có thể nhưng vẫn không tránh được việc người hứng mấy nhát đao. Ở phía này, Tạ Đình thoát khỏi cơn choáng váng bởi những tiếng chửi bới với, cô cố gắng hết sức chống tay ngồi dậy nhìn về phía trước, ánh mắt thu vào là một trận hỗn độn. Không ai chú ý đến cô đang ngồi một chỗ, mục tiêu của chúng lúc này đều là Tô Dịch, thế nhưng bốn tên đánh một, Tạ Đình nhận ra anh đã bị dồn vào thế yếu. Người anh dáng cao lớn, nhưng lúc nào máu đã ướt đẫm phía trước ngực lẫn sau lưng, gió lùa vào áo khiến cho từng vết chém hiện lên rõ rệt. Tạ Đình nhìn quanh một hồi, cô bò về phía tên bị Tô Dịch đánh gục, cởi chiếc áo hắn đang mặc trên người ra khỏi, sau đó chạy về phía chiếc mô tô của hai người. Cô vươn tay nhặt lấy một chiếc gậy trong ô tô của kẻ thù, luống cuống buộc chặt chiếc áo vào một đầu, tháo hết xăng trong xe máy để chúng chảy xuống ướt đẫm, rồi lôi bật lửa ra châm. Ngọn lửa phút chốc cháy lên hừng hực. Tô Dịch lúc này đã bị đám người kia đánh cho gần như biến thành heo, Tạ Đình không nghĩ ngợi được điều gì hơn nữa, cô dồn hết sức lao vào về phía chúng, đưa ngọn lửa vào mặt từng tên một. Bị lửa đốt vào, bốn tay đều gào lên chửi bới vì đau, chúng dơ tay che mặt theo quán tính. Nhân cơ hội đó, Tô Dịch đều tặng cho mỗi tên một phát đạp cùng với một gậy, mỗi lần tay hạ xuống gần như đều dùng hết sức. Bị đánh, bị lửa đốt tóc với quần áo, đám người tên Đinh Ca quằn quại đau đớn gã rạp hết xuống hết, muốn đứng dậy cũng không thể nào. Mặt mũi chúng đen xì khét nẹt, có tên còn bị phồng rộp cả một mảng lớn như bong bóng, Tạ Đình không nhân nhượng cho hắn một đạp, cô chửi trong tiếng thở hổn hển. - Chó chết. Bà đây không phải kẻ yếu đuối.