Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau
Chương 30
Đánh cho đám người Đinh ca một trần thừa sống thiếu chết, Tạ Đình lúc này mới ném cây gậy sang một bên lao lại đỡ lấy Tô Dịch một thân toàn máu me, giọng cô run rẩy. Vừa nãy cô không để ý nhiều lắm nên không nhìn rõ được hết vết thương trên người anh, bây giờ cả hai đều ở khoảng cách gần, nhìn từng nhát chém, cô thật sự rất sợ.
- Gắng chịu đựng. Tôi đưa anh về trấn.
Tạ Đình đỡ Tô Dịch, người cô vì bị chúng một gậy của chúng cũng rất đau, phải gắng gượng lắm mới có thể di chuyển được một đoạn. Mỗi lần bước đi là một lần cô phải chịu đựng từng trận đau nhói đến tận xương tủy truyền tới, cảm tưởng lồng ngực như muốn vỡ tan ra từng mảnh.
- Đợi một chút.
Bên tai đột ngột vang lên giọng nói trầm thấp yếu ớt của Tô Dịch, Tạ Đình nghiêng đầu nhìn sang, còn đang định mở miệng trấn an thì đã thấy anh gạt tay của mình ra tiến lại gần tên Đinh ca vẫn đang ôm mặt quằn quại dưới đất, gồng hết sức túm lấy cổ áo hắn kéo lên, gằn giọng.
- Nói, ông chủ chúng mày là ai.
Đinh Ca bị Tạ Đình hơ lửa cháy xém cả tóc lẫn lông mày, mặt đen nhẻm đỏ ửng do bị phỏng, lại thêm trên người bị Tô Dịch tặng cho mấy gậy nên trông vô cùng vật vã, đoán không chừng là chân thật sự đã bị gãy. Hắn là điển hình của kiểu người to xác mạnh mồm nhưng nhát chết, vừa nãy có mấy tên đàn em xung quanh thì còn to mồm làm màu, bây giờ không còn ai nữa thì rụt cổ như rùa, dơ tay cầu xin.
- Tôi... tôi không biết. Tôi là người được thuê thôi. Tôi không biết ông chủ nào hết.
Tạ Đình hừ lạnh, những vết thương của Tô Dịch đập vào mắt khiến cho đồng tử nhức nhối cay xè, cô không thể kìm được cơn giận dữ trong người mình mà cho hắn thêm một phát đạp vào bụng.
- Mẹ kiếp, rốt cuộc mày có chịu nói không hả.
Tạ Đình đạp cho tên Đinh ca ba đạp, hắn lúc này đã bị đánh thành đầu heo nên chỉ có thể thảm thương cầu xin.
- Tôi thật sự không biết, không biết hắn là ai. Hôm trước hắn có đến trấn tìm tôi, rồi đưa tôi hình của bạn trai cô, nói là phải bắt sống được anh ta, không được để cho anh ta chết.
Tạ Đình nhíu mày, cô nhìn sang Tô Dịch, trong đầu không ngừng nghĩ đến đám người Trần Tuân ở nhà nghỉ. Ngoài bọn họ ra, thì anh với cô đều không hề gây thù với ai khác mà để bị đuổi giết như này, có lẽ đúng như lời nói trước, chúng thật sự muốn cảnh cáo hai người đừng có cố tìm hiểu về cổ thôn.
- Người thuê mày là người như thế nào?
Tạ Đình lại tiếp tục hỏi, lúc này tên Đinh ca cũng không dám làm loạn nữa, ngoan ngoãn trả lời từng lời một. Lần trước bị Tô Dịch đánh hắn đã ôm thù trong người, còn đang bức bối liền được người khác thuê đuổi đánh anh với số tiền cực lớn, hắn có là người ngu cũng không thể nào bỏ qua món hời này được.
Vốn dĩ hắn cứ tưởng năm người là thừa sức dạy được cho anh và cô một trận nên thân nên mới háo thắng chủ quan, nhưng khi đụng mặt rồi hắn mới biết chính mình đã chọc phải ổ kiến lửa. Tên Tô Dịch biết võ, con đàn bà đi bên cạnh anh thì tàn độc như mẫu dọa xoa, vậy mà lại có thể nghĩ ra được cái trò lấy lửa đốt mặt người khác, suýt chút nữa là thiêu chết hắn luôn rồi. Nghĩ đến điều ấy, hắn càng rùng mình lên vì sợ, ngập ngừng nói.
- Tôi không biết. Nhưng hắn không phải là người ở đây, hắn là người Thượng Hải.
“ Người Thượng Hải”. Tạ Đình nhíu mày, cô quay sang Tô Dịch, mím môi muốn hỏi anh nhưng ánh mắt lại nhìn vết thương trên người anh, không thể chần chừ được nữa liền thúc giục:” Đi thôi, tôi dẫn anh về trấn”
Nói xong Tạ Đình liền đỡ lấy Tô Dịch cô không quên đạp vào mặt tặng cho tên Đinh ca một phát thật mạnh nữa rồi mới dứt khoát quay người. Cô đặt anh vào ghế phụ, lục lọi trên xe nhưng không có đồ gì để cầm máu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Cô ngồi vào ghế lái, nổ máy, tính quay xe ngược về trấn huyện thì bị anh đưa tay ra cản lại, lắc đầu:” Không thể về đó được”
Tạ Đình nhíu mày:” Nhưng người anh bị thương, chúng ta cần phải đi bệnh viện, không thể không xử lí”
Tô Dịch mệt mỏi dựa người vào ghế, mắt anh hoa lên, tuy trên người rất nhiều vết thương lẫn máu nhưng vẫn không khiến cho anh giảm đi khí chất mạnh mẽ ăn sâu vào xương tủy. Anh kiên quyết không đồng ý đề nghị của Tạ Đình, gạt tay cô, nhỏ giọng lên tiếng.
- Đi tiếp, sau đó rẽ phải, khoảng hai mươi phút là sẽ đến được một ngôi làng. Chúng ta tạm thời cứ ở đó, đợi xử lí được vết thương sẽ quay về.
Tạ Đình mím môi, cô lúc này cũng đã hiểu ra được ngụ ý của Tô Dịch nên cũng không có ngang ngạnh làm trái ý của anh nữa, nghiêm túc lái xe đi theo hướng vừa chỉ. Ở đây không có sóng điện thoại, bên dưới lại là vực sâu, càng đi vào bên trong mọi thứ càng như tách biệt hẳn với bên ngoài, so với núi Mộc Tử còn thiếu thốn hơn rất nhiều, bảo sao đám người Đinh ca lại không hề hành động ngay mà đợi hai người lơ là mới ập tới. Chỗ này hoang vu như vậy, bị tập kích thì phần thắng đương nhiên sẽ thuộc về chúng, lần này hai người thoát được, có lẽ là do vận vay quá lớn chăng.
Quay sang nhìn Tô Dịch đang nằm nhắm mắt ngủ ở bên cạnh, vết thương trên người vẫn không ngừng rỉ máu, Tạ Đình cảm giác bản thân chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa. Cô tăng tốc lái xe lao vun vút đi trên con đường quanh co, cánh rừng muôn màu muôn sức như hóa thành nước, cứ thế trôi dạt về phía sau như một bức tranh dưới ngòi bút của họa sĩ.
Chưa đầy hai mươi phút sau, hai người cũng đã có mặt tại cổng làng, Tạ Đình không nghĩ ngợi gì nhiều lao xe về phía một nhà dân ở gần đó. Vì hôm nay là phiên chợ trên trấn cho nên trong làng chỉ còn những người đàn ông trung niên ở lại, cô đưa mắt nhìn một lượt, tiến lại phía một người khoảng hơn ba mươi tuổi đang ôm đứa trẻ trên tay, nói.
- Tôi cần anh giúp đỡ.
Tạ Đình đây là lần đầu cầu xin người khác, thế nhưng người đối diện với cô lại không hề hiểu, mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Cô bất lực ôm đầu, quên mất những người dân tộc ở đây rất ít ai có thể nói được tiếng phổ thông, họ không hiểu cũng đúng thôi. Lại thêm việc cô cũng không biết đây là làng của người dân tộc nào nên cách cuối cùng chỉ có thể kéo anh ta lại về phía xe của mình, mở cửa rồi chỉ vào Tô Dịch.
Trên người Tô Dịch lúc này đầy máu me, khuôn mặt anh nhợt nhạt trắng bệch như người chết, nhìn qua thật sự rất dọa người. Tạ Đình lo sốt sắng cho anh, cô chiếu cái nhìn lạnh lùng đe dọa đến người đàn ông dân tộc bên cạnh hất cằm ý muốn nói hãy cứu rồi người đó, bản thân thì giúp anh ta ôm đứa trẻ trên tay. Cũng may là anh ta không quá ngốc nghếch nên hiểu được ý của cô, nếu không cô thật sự không nghĩ mình có thể bình tĩnh được.
Tạ Đình nhìn phía trước, lúc này người đàn ông dân tộc cũng đã gọi thêm một người khác đến, bọn họ hai người đỡ Tô Dịch ra xe sau đó dìu anh về phía nhà của mình. Nhà là nhà gạch mộc, xi măng, tường đất, không quá khác với những ngôi nhà ở núi Mộc Tử, có thể hình dung là không có điều kiện. Bên trong chỉ có hai phòng nhỏ, đồ dùng vật dụng đều đã cũ, bụi bẩn bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Tạ Đình đi theo hai người đỡ Tô Dịch, không cùng ngôn ngữ nên cô không biết được bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng nhìn hành động họ cẩn thận đặt anh lên giường, ít nhiều đáy lòng cô cũng hạ xuống nỗi lo lắng, chí ít thì anh cũng có chỗ để nghỉ dưỡng.
Đứa bé trên tay rất ngoan ngoãn không hề khóc, Tạ Đình cẩn thận đặt nó ngồi xuống chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, sau đó tiến lại nhận lấy chậu nước ấm với một bộ quần áo cũ trên tay của người đàn ông dân tộc hồi nãy.
Cô lại gần mép giường Tô Dịch nằm, cẩn thận giúp anh cởi chiếc áo đã rách tươm ra khỏi, tay run run lau từng vết máu trên ngực cùng với khuôn mặt đẹp trai. Mỗi lần tay cô lướt qua, là một lần đôi lông mày của anh nhăn lại vì chịu đựng, lồng ngực phập phồng đau đớn, hơi thở gấp gáp dồn dập.
Tạ Đình cứ tưởng người đàn ông trong lòng đau vết thương, nhưng vì máu trên người vẫn còn nên cô không thể không xử lý, cuối cùng chỉ có thể mở miệng an ủi dẫu biết rằng anh có thể đã rơi vào mê man không hề nghe thấy.
- Một chút nữa là có thể xong rồi.
Lời cô vừa dứt, cánh tay cũng rất nhanh bị Tô Dịch nắm lấy, anh không mở mắt nhưng miệng đã mấp máy phát ra âm thanh đứt quãng, nhỏ yếu.
- Em thật sự muốn giết chết tôi à.
Tạ Đình nghiến răng, cô dùng sức ấn vào vết thương khiến Tô Dịch phải chịu một trận đau đớn đến xương tủy, ẩn nhẫn tức giận. Cô đương nhiên biết mình vụng về, nhưng anh cũng phải nên hiểu đây là lần đầu cô chăm sóc người khác, có thể đừng nói trắng ra như vậy có được không.
- Em nhẹ một chút, tôi không đau vết thương nhưng bị em vần thì đau thật sự rồi.
Lần này Tạ Đình thật sự đã tức giận, cô nghiến răng:” Mẹ kiếp, có giỏi anh tự mình lau đi”
Cô trừng mắt lên với anh, Tô Dịch nghe xong âm điệu đó khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười, anh nhíu chặt ấn đường sau đó từ từ mở mắt.
Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt vào, anh nghiêng đầu nhìn Tạ Đình với nét mặt trắng bệch đang gắng sức đỡ lấy mình, môi mỏng hơi mím lại, thều thào. Thật ra anh vẫn không hề quên cô cũng bị thương, tuy chỉ là một gậy nhưng sức lực cô yếu ớt sao có thể chịu đựng được, phải nói là rất đau đi.
- Em để đó A Ngữ làm cho. Lại đây nằm xuống, trên người em cũng có vết thương đó.
“ A Ngữ là ai”. Tạ Đình câu trước hỏi anh, câu sau liền hừ lạnh châm chọc:” Bình thường tôi đề nghị anh không đồng ý, bây giờ thành ra thế này lại muốn ngủ với tôi”
Tô Dịch lắc đầu trước những lời vô lý của Tạ Đình, anh cười nhẹ rồi chỉ tay về phía sau gọi người đàn ông dân tộc đang bế đứa trẻ lại, hỏi tên thì biết anh ta tên A Nùng. Anh gật đầu cảm ơn, sau đó lại làm phiền A Nùng đi gọi A Ngữ tới giúp mình, không quên nhờ anh ta kiếm giúp cho cô một bộ quần áo khác để thay tạm.
A Nùng là một người chất phác, tuy có thắc mắc vì sao Tô Dịch và Tạ Đình người toàn máu nhưng cũng không có hỏi quá nhiều, gật đầu đồng ý đi giúp anh tìm A Ngữ. A Ngữ trong thôn nổi danh là bác sĩ chữa trị vết thương, có anh ta ít nhiều mấy vết chém cũng sẽ được xử lý tránh bị nhiễm trùng.
- Sao thế? Sao không lên nằm.
Thấy Tạ Đình vẫn thần người ngồi đó, Tô Dịch hướng cô nói chuyện, từ đầu đến cuối ánh mắt so với trước đó đã dịu đi rất nhiều, không còn lạnh lùng, thậm chí còn len lỏi nỗi lo lắng ẩn sâu. Có điều một người phụ nữ vô tâm như cô chẳng hề để ý điều ấy quá nhiều, cô không đáp trả lời câu hỏi của anh mà hỏi sang chuyện khác.
- Bọn họ nói tiếng dân tộc. Là dân tộc gì?
“ Dân tộc Tạng”. Tô Dịch đáp, anh dựa người vào thành giường, nhìn Tạ Đình thở dài:” Những người dân ở đây đều chất phác, cô đừng dùng cái vẻ lạnh lùng đó để nói chuyện với họ. Vừa nãy A Nùng đã bị cô dọa sợ rồi đấy”.
Tạ Đình hừ lạnh không quan tâm đến lời khuyên của Tô Dịch, nhưng không có nghĩa là không nghe thấy những điều ấy. Cô nhớ lại hồi nãy mình vào trong làng, vì lo cho Tô Dịch, lại thêm việc không hiểu A Nùng nói cái gì nên lúc này ánh mắt cũng lạnh lùng như muốn đánh người, có lẽ điều ấy đã dọa sợ đến họ chăng.
- Em có nghe tôi nói không đấy.
Tô Dịch lại lên tiếng, lúc này Tạ Đình đã phát hỏa, cô gạt tay anh:” Tôi không phải vì lo cho anh sao. Con mẹ nó anh thật lắm mồm “
“ Tôi lắm mồm”. Tô Dịch không phản bác, anh cười nhẹ phát ra tiếng, nụ cười rất đẹp nhất thời mê hoặc Tạ Đình trong giây lát:” Em đừng dọa họ là được”
“ Tôi biết rồi”.
Tạ Đình thu lại ánh mắt của mình, cô tiếp tục giúp Tô Dịch lau máu trên lồng ngực, động tác so với trước đó nhẹ nhàng và cẩn thận hơn rất nhiều. Tuy vẫn nhiều lúc khiến cho anh đau đớn nhưng cô không thấy anh dơ tay ngăn cản nữa, thậm chí còn nhiều lúc an ủi cô bằng câu nói:” Không sao, cứ tiếp tục đi”.
Lau sau cũng là năm phút sau đó, lúc này cánh cửa lần nữa được đẩy ra, Tạ Đình nhìn thấy A Nùng dẫn một người đàn ông khác đi nào, có lẽ chính là A Ngữ mà Tô Dịch đã nói.
Trên tay anh ta cầm theo một hòm thuốc, ánh mắt nhíu chặt nhìn thấy những vết thương trên người Tô Dịch, chân bước lại nhanh hơn, cất giọng trầm ổn đầy trách móc.
- Chết tiệt. Cậu gây thù với ai mà lại để bản thân thành ra như thế này. Cũng may là không sâu với không chảy máu nữa, nếu không thật sự chỉ có thể mất mạng.
Người đàn ông này nói tiếng phổ thông, tuy không chuẩn nhưng Tạ Đình cũng có thể hiểu được. Cô dõi mắt nhìn theo từng động tác anh ta khử trùng vết thương rồi khâu lại cho Tô Dịch, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống. Không phải chuyên nghiệp như bác sĩ, nhưng ít nhất mọi thứ cũng đã được khắc phục, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể ổn định được rồi.
Đang mải nhìn, tầm mắt Tạ Đình bỗng dưng bị chặn bởi một cánh tay săn chắc màu đồng, tiếp theo đó là giọng nói trầm trầm của Tô Dịch cất lên.
- Cô đi thay đồ đi. A Nùng sẽ chỉ nhà tắm cho cô.
Tạ Đình liếc nhìn chiếc váy dân tộc trên tay của Tô Dịch, cô lưỡng lự không biết có nên đưa tay ra nhận lấy để mặc hay không thì lại nghe thấy anh lên tiếng nói tiếp. Dường như người đàn ông ấy hiểu được suy nghĩ cẩn thận của cô, nên trước đó đã suy xét từng chút.
- Vợ A Ngữ là một người máy vá. Chiếc váy này vốn dĩ hôm nay để mang lên trấn bán nhưng quên lại, là đồ mới nên không cần sợ. Có điều phải bỏ tiền ra mua đấy.
Nói đến câu cuối cùng, Tô Dịch lại cười một cái, Tạ Đình nhìn anh lúc này cũng đã yên tâm đưa tay nhận lấy chiếc váy lòe loẹt màu sắc trước mặt, cô hừ lạnh.
- Anh mua cho tôi. Anh bỏ tiền ra.
- Tiền trong ví là của tôi, lấy tiền đó trả đi.
Tạ Đình biết Tô Dịch cố ý, cô trừng mắt, không muốn chính bản thân mình bị anh bỡn cợt lại, ngang bướng cãi.
- Tiền đó là tiền của tôi, anh đừng có được nước lấn tới.
Nói xong Tạ Đình cũng dứt khoát xoay người đi theo A Nùng về phía nhà tắm để thay đồ. Nhìn theo bóng dáng cô khuất sau ngã rẽ, Tô Dịch lúc này mới thả lỏng cơ thể, anh nhăn mày chịu từng cơn đau ập tới, thở hắt một hơi một dài.
A Ngữ vẫn cẩn thận khử trừng bôi thuốc, tổng cộng có bốn vết gậy và bốn nhát chém không quá sâu, xử lý một chút là có thể yên tâm không bị gì nguy hiểm. Anh ta vừa băng bó vừa hỏi Tô Dịch về Tạ Đình.
- Người phụ nữ kia là như nào?
Tô Dịch không đáp, anh nhắm mắt chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hai tay vắt ra sau đầu. Thật ra anh không phải không muốn trả lời A Ngữ, chỉ là đến chính bản thân anh cũng không biết mình đối với cô là như nào, lúc nào cũng mông lung khó đoán. Cô làm anh tức giận, trêu trọc anh, chửi bới anh, nhưng khi anh gặp nguy hiểm, chính cô cũng không màng nguy hiểm mà lao vào, cô làm như vậy là sao, anh cũng không biết được nữa.
Anh chỉ biết duy nhất một điều hai người không phải là bạn....
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
20 chương
190 chương
17 chương
15 chương
94 chương
202 chương