Tạ Đình nhìn người trước mặt, lúc này bản thân mới ngợ ngợ ra có lẽ Tô Dịch đã phát hiện ra tên kia trước rồi cho nên mới anh hỏi cô có muốn chơi hay không. Ai ngờ cô lại trả lời là không, mà anh thì cũng không hề nói cho cô biết suy nghĩ của mình như nào. Nếu không phải cô quay người lại rồi nhận ra, thì đúng là bản thân tự bỏ đi một cơ hội xả giận rồi. Lần trước đánh cho chúng thừa sống thiếu chết như vậy vẫn chưa thấy hả dạ cho lắm, bây giờ có duyên gặp lại, Tạ Đình phải thắng hết đống tiền kia may ra bản thân mới có thể đỡ đi được một chút, thì tại sao lại không làm cơ chứ. Nghĩ đến điều ấy, cô cười cười, ngước đôi mắt xinh đẹp chiếu Tô Dịch một cái đầy mê hoặc, cất giọng vô cùng ngoan ngoãn. - Thế nào. Anh không cản tôi đấy chứ. Tô Dịch im lặng một hồi, anh không gật đầu cũng không hề lên tiếng, mà chỉ lặng lẽ để Tạ Đình kéo mình đi ngược lại. Thật ra lúc hỏi cô là lúc anh phát hiện ra được rồi, có điều thấy cô lắc đầu nên anh cũng không có ý định nói, đỡ tránh được đi bao phiền phức nên liền đề nghị rời khỏi. Nhưng mà bây giờ người phụ nữ này đã biết, anh có từ chối hay ngăn cản cũng không thể thay đổi được cục diện hiện tại, ngược lại có khi còn khiến cho cô xù lông biến thành mèo cào người, lúc ấy thật sự không biết phải nên làm như nào. Thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ Tô Dịch vẫn ngấm ngầm đồng ý chiều theo ý của Tạ Đình, có điều anh vẫn không quên dặn dò cô, bởi vì dù sao hiện tại bọn họ cũng không hẳn là an toàn tuyệt đối. - Nhớ cẩn thận một chút. Tạ Đình rất biết điều ngoan ngoãn, cô khoác lấy tay Tô Dịch, tựa như hai người là một đôi tình nhân thật sự tiến sát lại phía bàn súc sắc, lúc này đã thêm một người thua đang cay cú ôm đầu chửi tục trong miệng, dường như vẫn chưa chơi xong. Cả hai cùng đợi, Tạ Đình lười biếng đưa tay gẩy gẩy anh ở phía sau, lấy ra từ trong túi xách một bao thuốc lá đưa lên miệng, sau đấy ngửa cổ dí điếu thuốc của mình chạm vào điếu thuốc của anh, kéo ngắn khoảng cách khuôn mặt của hai người lại. Hơi thở giao nhau, mùi mồ hôi nồng nực nhưng không hẳn là quá nồng, lại thêm mùi thuốc lá sực lên chui vào cánh mũi có chút kích thích, khiến Tạ Đình không nhịn được mà nheo mắt đưa tình. Cô thổi một hơi khói vào mặt Tô Dịch, chỉ thấy anh hơi nhăn mày khó chịu một chút, phong thái vẫn cuồng dã như cũ, mê hoặc đầy sức hút, càng lúc càng đẩy cao tính ham muốn chinh phục trong người. - Cầm lấy. Lòng bàn tay được anh nhét vào một tệp tiền đỏ khá dày ước chừng cũng phải đến bốn năm ngàn gì đó, Tạ Đình ngước lên, cô mấp máy môi cười nhẹ. - Muốn bao tôi chơi thật à. Tô Dịch ừ một tiếng, anh không muốn nói quá nhiều, dù sao thì Tạ Đình muốn chơi thì cứ để cho cô chơi. Số tiền này đối với anh mà nói cũng không hẳn là cả gia tài, sau này chịu khó lên rừng bẻ măng nhiều một chút rồi mang đi bán, rồi đi làm thuê cũng sẽ nhanh chóng thu lại được trong vài tháng. - Không sợ tôi thua hết sao. Tạ Đình lại hỏi tiếp, lúc này Tô Dịch không muốn nói cũng phải đáp lại, thật ra anh không muốn nghe cô nói nhiều:” Thua thì thôi, thắng thì tiền đó là của tôi. Không phải cô vừa nói sao” “ Ồ, hóa ra anh vẫn còn nhớ “. Tạ Đình cười mỉa mai, cô cuộn tiền nhét vào ví:” Được rồi, để không phụ lòng của anh thì tôi đây sẽ phát huy hết khả năng của mình cho anh tâm phục khẩu phục” “ Được...” Tô Dịch bật cười, giọng của anh trầm thấp hơn so với những lần bình thường trước, chỉ một từ thôi cũng đủ làm trái tim sắt đá của Tạ Đình run lên một cái, nhất thời chệch khỏi quy luật thường ngày. Cô muốn nói chuyện với anh, thế nhưng lúc này phía bàn súc sắc đã vang lên tiếng cười đầy thỏa mãn của tên đánh bạc. - Nào nào mọi người, còn ai muốn chơi nữa không. Vận may biết đâu sẽ đến với chúng ta thì sao? Hắn cười ngả ngớn mời gọi, chiếc túi trên bàn lúc này đã ngụn cao lên một đống tiền, tuy chỉ là tiền lẻ tiền xu nhưng cũng phải đến hơn vạn. Mà những người khác thì dường như lúc này cũng biết mình không thể nào thắng được cho nên chả ai dám tiến lại, người nọ đùn đẩy người kia, qua một lúc vẫn là chẳng thấy bóng dáng. Nhìn toàn cảnh trước mặt, Tạ Đình không nghĩ nhiều kéo tay Tô Dịch tiến lại. Cô nhìn tên đánh bạc chuẩn bị cất đồ vào túi muốn đóng cửa thì dơ tay cản lại, đặt mấy tờ tiền lên bàn rồi hất cằm, cao giọng. - Thử một chút. Tôi cũng muốn coi vận may của mình hôm nay như nào. Tên đánh bạc nhìn thấy Tạ Đình đôi mắt lập tức liền trở nên không đứng đắn, chẳng hề nghĩ ngợi liền buông bộ đồ nghề của mình xuống, cười giả lả quét ngang dọc trước ngực lớn của cô, suýt chút nữa còn chảy luôn cả dớt dãi. Phải nói là đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người đẹp nóng bỏng như vây ở trấn huyện, trong đầu thèm thuồng muốn nằm trên cô chơi đủ mọi kiểu, vì thế dứt khoát ra điều kiện. - Được chứ. Cô em muốn cược tiền hay cược thân đây. Hắn không nể nang ai cứ vậy nói ra ham muốn của mình, vẻ mặt không một chút lo lắng vì rất tự tin nắm chắc phần thắng trong tay. Tạ Đình chỉ lướt qua không quá một giây, cô đẩy tiền về phía trước, nhếch miệng. - Trước mắt cứ chơi tiền. Hết tiền sẽ lấy thân, thế nào? Tạ Đình vừa dứt lời, tiếng hò reo xung quanh liền vang lên nhốn nháo đầy hứng khởi. Ngay lập tức phía eo cô liền truyền đến một con đau nhói tê tái do bị người véo, sau đó bên tai vang lên giọng nói cảnh cáo ẩn nhẫn sự phẫn nộ. - Tạ Đình... Cô đây là ý gì? “ Anh lo cho tôi à”. Cô cười cười nhìn Tô Dịch đứng phía sau mình, mắt chớp chớp:” Nếu tôi gặp nguy hiểm anh nhất định phải cứu tôi đấy nhé” Tô Dịch hừ lạnh, anh dùng sức siết lấy eo cô hơn:” Cô tự mình gây rắc rối thì tự mình tìm cách thoát khỏi. Cô nghĩ tôi là kẻ dọn đường cho cô”. Tạ Đình không tránh ánh mắt của anh, nụ cười cô trở nên lớn hơn, trước khi chơi liền còn ghé sát miệng vào tai anh thủ thỉ:” Được rồi, anh không phải là người dọn đường, nhưng anh là người dọn giường cho tôi. Tôi biết mà”. Biết kiểu gì anh cũng sẽ lại trừng mắt với mình cho nên nói xong Tạ Đình rất dứt khoát xoay người, hướng tên trước mặt vẫn đang chờ đợi mình hất cằm một cái, ý muốn nói cuộc chơi có thể bắt đầu. Tô Dịch đứng sau mím chặt môi, anh không cam lòng nhưng cũng phải rời mắt nhìn về bàn súc sắc, một tay đưa ra kéo lấy cô ôm vào lòng của mình. Vẻ đẹp của cô đã khuấy điên đảo cái chợ nhỏ này rồi, bây giờ hai người muốn đi cũng không thể nói đến hai từ dễ dàng, thôi đành chiều theo cô một lúc vậy. Tên đánh bạc đối diện lúc này cũng lên tiếng, ánh mắt hắn vẫn không hề đứng đắn lên được một chút nào, hướng Tạ Đình cười bỉ ổi. - Bây giờ em gái muốn chơi như thế nào. Tạ Đình nhàn nhạt đáp lại:” Lắc súc sắc, ai điểm cao hơn thì người đó thắng. Cược thế nào tùy mỗi người” “ Được”. Tên đánh bạc không cần nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý luôn, lúc bỏ súc sắc vào lọ còn không quên nhắc nhở cô:” Nhưng mà anh chưa hết tiền là em phải dùng thân mà trả đấy nhé” Tạ Đình không đáp lại, cô cược một ngàn tệ, ánh mắt chăm chú nhìn tên bạc đang bắt đầu lắc súc sắc trên tay. Hắn xoay tay một lúc rồi đặt xuống, lúc mở ra thấy ba mặt xúc sắc đều được bốn điểm, tổng cộng là mười hai thì cười hớn hở. - Cô em, giờ đến lượt em đấy. Tạ Đình nhận lấy hộp súc sắc, cô nhìn tên bạc cược tiền hai ngàn, mặt không biểu cảm đưa tay lắc lắc vài cái. Cô đưa tay mở ra, điểm số là mười năm, khóe miệng liền kéo lên một cái, hướng đến tên bạc nhàn nhạt buông lời. - Mười năm điểm, anh thua rồi. Vẻ mặt của tên bạc ngay lập tức biến đổi, hắn bắt đầu trở nên uất ức không tin vào mắt của mình, rất nhanh thu lại vẻ không đứng đắn hồi nãy lại. Hắn nhìn Tạ Đình một cái, muốn mở miệng không chơi nữa vì số tiền này phải mang về nộp cho ông chủ, nhưng lại sĩ diện không muốn để chính mình thua một ả phụ nữ trước mặt nhiều người, cuối cùng vẫn là tức tối đặt thêm mấy ngàn nữa. Lần này, điểm số của hắn là mười năm điểm, con số không quá tồi nên lòng hắn cũng buông lỏng xuống được ít nhiều. Nhìn số tiền cược trên bàn lên đến tận bốn nghìn ở chỗ cô ai mà không muốn cơ chứ, có ngu cũng không thể nào bỏ lỡ được. - Nào, tới lượt em rồi. Lần trước là may mắn đấy, lần này thì không được may mắn như vậy đâu. Tạ Đình gật đầu, cô không quá quan tâm nhiều lắm, trước sau chỉ chuyên tâm lắc súc sắc trên tay của mình. Có điều lần này cô thua thật, số tiền bốn ngàn rất nhanh rơi vào túi của tên bạc khiến cho hắn cười một trận sung sướng, cười chảy ra cả nước mắt. - Anh nói rồi mà. Vận may của em cũng chỉ được một lần thôi. Bây giờ hết tiền rồi, cược thân đấy nhé. Thua là phải theo anh đấy nhé. Tạ Đình không trả lời hắn, lúc này bỗng nhiên cảm nhận lực trên cánh tay của Tô Dịch ở eo mình trở nên mạnh hơn, đường ấn bất giác nhíu lại chịu đựng. Cô thở dài đưa tay mình vỗ nhẹ lên tay của anh, mấp máy nói. - Anh sợ cái gì chứ. Tôi sao có thể để mình thua vậy được. Tô Dịch không dám chắc điều gì, anh thật sự chỉ muốn lên tiếng giúp Tạ Đình nhưng từ đầu đã bị cô ngăn lại. Ánh mắt kiên định tự tin của cô hạ gục anh, vẻ mặt cao ngạo của cô đánh bại anh, đến cả ngay lúc thời khắc gay go nhất này giọng nói hời hợt không để tâm của cô cũng đè ép anh, một chút cũng không hề cho anh lấy được quyền áp chế. - Cho dù có thua, cũng có anh dắt tôi chạy trốn. Tạ Đình lại lên tiếng nói đánh tan suy nghĩ lo lắng vẩn vơ của Tô Dịch, cô ấn nhẹ tay mình vào tay anh như ngầm an ủi, đến khi cảm nhận người đàn ông đó buông lỏng tay ra mới hài lòng quay đầu hướng về phía tên đánh bạc. Cô rút nốt số tiền trong túi ra đặt lên bàn, cười giả lả. - Còn ba ngàn, chơi nốt một ván lớn nào. Tạ Đình vừa dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt của tên đánh bạc rất nhanh liền cứng lại rồi tắt ngủm. Thế nhưng trận thắng lần trước đã khiến cho hắn trở nên tự tin lên không ít, lại thêm việc bóng dáng nóng bỏng của cô cứ quanh quẩn trước mắt khiến hắn không thể nào chịu nổi, vì vậy không thể không cược. - Được. Bảy ngàn, giờ thua thì em không còn đường chạy nữa đâu. Tạ Đình gẩy gẩy điếu thuốc, lần này cô vô cùng chăm chú vào cuộc chơi trước mặt, một chút lơ là cũng không hề có. Vừa nãy chỉ vì không muốn kết thúc quá sớm nên cố tình không chơi theo quy luật của mình, vốn dĩ còn muốn xoay vòng tên kia một chút nhưng nhìn thấy sự lo lắng của Tô Dịch, cô không thể nào đủ dũng cảm khiến anh phải lo lắng thêm nữa. Dù sao đây cũng là cuộc đi chơi của bọn họ, mấy cái niềm vui phát sinh này có lẽ cũng nên nhanh chóng kết thúc, không để kéo dài thì hơn. - Mười sáu điểm. Tiếng mọi người hò hú reo lớn khi thấy tên đánh bạc mở súc sắc trên bàn kéo Tạ Đình trở về thực tại, cô lướt mắt nhìn một cái rồi nhận lấy chơi lượt của mình. Trước khi mở lắp, cô quay đầu quan sát biểu cảm của Tô Dịch, tuy không hề hiện quá rõ sự lo lắng nhưng sâu trong ánh mắt là sự mong chờ, điều ấy làm lòng cô xuất hiện một chút vui vẻ. Cô nhún vai mở lắp, ba viên chồng lên nhau, mỗi viên sáu điểm, môi khẽ mấp máy. - Mười tám điểm. Lời vừa dứt, mọi người lại hô lên nhốn nháo, Tạ Đình chậm rãi nhặt tiền bỏ vào trong túi, nhẩm lại mới thấy thắng được tên kia có mấy ngàn trong lòng liền thấy không thoải mái. Cô còn muốn chơi nữa, thế nhưng Tô Dịch đã đưa tay ra ngăn lại, anh trầm giọng diễn vai bạn trai lý tưởng. - Đủ rồi. Muốn chơi thì lần sau anh dẫn em đi Las Vagas, ở đó em tha hồ trổ tài. Tạ Đình cũng hòa mình vào vai diễn, cô tỏ vẻ sung sướng hỏi lại:” Thật sự. Anh đừng thất hứa đấy nhé” “ Ừ”. Tô Dịch gật đầu, anh giúp Tạ Đình lau mồ hôi trên trán, không hề để ý đến ai xung quanh đưa tay kéo cô rời khỏi. Bước chân anh rất dài, nhưng vì người đông nên cả hai cũng không thể di chuyển nhanh được, cho nên còn chưa thoát ra được đám đông cả hai người đã bị một đám côn đồ chặn lại, đoán không nhầm là do tên bạc kia gọi đến. Trên tay chúng mỗi tên đều cầm theo một đoạn gậy gỗ, vẻ mặt lấc cấc không để ai vào mắt. Một tên hướng tới hai người hắt cằm, ra lệnh. - Để tiền lại rồi muốn chúng mày muốn đi đâu thì đi. Tạ Đình không phản ứng, cô không quan tâm chúng mà nhìn đám đông mọi người đang giản tán, khẽ huých tay Tô Dịch một cái, lười nhác lên tiếng. - Anh bảo có lên để lại không? Tô Dịch hỏi ngược lại:” Cô có để lại không?” Tạ Đình lắc đầu, cô hừ lạnh:” Tất nhiên là không. Tôi dù sao cũng dùng hết vận may của mình trong năm nay mới thắng được, sao có thể nói bỏ là bỏ được” Tô Dịch gật đầu, anh trào phúng theo cô hướng đám côn đồ, vẻ mặt vẫn lạnh như thế, chậm rãi nói lên ý kiến của mình. - Các cậu thấy đấy, cô ấy không chịu trả, tôi cũng không biết phải nên làm gì? Đám côn đồ bị hai người đùa cợt nhả lập tức trở nên tức giận, chúng định lao về phía anh và cô muốn đánh một trận, thế nhưng không may lúc này phía xa lại vang lên tiếng loa của những cảnh sát đi tuần. Dường như là có người báo tin nên chiếc xe rất nhanh đi về hướng của họ, chúng hiện tại muốn đánh cũng không thể đánh được nên chỉ còn nước tức tối thu gậy lại rồi xoay người rời khỏi, tất nhiên là không quên để lại những lời cảnh cáo với ánh mắt giết người. Tạ Đình hả hê nhìn theo một lúc đến khi đám côn đồ đó khuất hẳn mới cúi đầu nhìn tiền trong túi lúc này đã lên đến hơn vạn, không nhịn được vui vẻ mà bật cười. Thế nhưng lúc nói chuyện với anh, cô không thể nào vui nổi, thậm chí còn muốn trách móc. - Tôi đã bảo vét hết sạch tiền của chúng. Anh lại ngăn tôi. Tô Dịch lạnh lùng nhìn Tạ Đình, anh không để ý đến lời nói của cô, hờ hững lái sang chuyện khác:” Chơi vậy đủ rồi, để tôi đưa cô đi ăn.” Tạ Đình bĩu môi, cô ngoan ngoãn bước chân theo sau Tô Dịch, cười khinh một tiếng. - Anh nghĩ một bữa cơm có thể mua chuộc được tôi.