Siêu trộm và sát thủ
Chương 7
Cô nhanh chóng sát trùng và băng bó cho Mun, động tác nhanh
chóng và thành thục còn hơn bác sĩ. Mun chưa kịp xuýt xoa thì chân mình đã
thành một “tác phẩm nghệ thuật”. Bin đứng bên cạnh thắc mắc
-
Cô hay làm những việc này lắm à?
-
Việc gì?
-
Băng bó ấy
-
Ôi. Với tôi thì đó là việc nhỏ như cái móng tay ấy.
-
Cô thường xuyên đánh nhau sao?
-
Không có. Công việc của tôi là dùng trí tuệ nha. Là vận
dụng bộ óc thiên tài đây này.
-
Thế sao lại giỏi băng bó thế?
-
Đó là chuyện lúc bé rồi. Lại đây tôi kể anh nghe. Năm
tôi 7 tuổi…
Vì quá tò mò nên Bin đã bị Su túm ra một góc, ngồi kể cho
thằng bé nghe về sự tích cuộc đời đầy sóng gió của chị ý. Sau khi đưa Mun lên
lầu, nó bắt gặp cảnh tưởng Bin ngồi một bên cười không ra cười, khóc không ra
khóc. Bên cạnh là một đả nử với cái miệng không ngừng lải nhải. Nó nghe loáng
thoáng được tới ” năm tôi 8 tuổi…”
-
Cô ta hay như vậy lắm à? – Hắn tò mò
-
Mỗi lần ai hỏi về chuyện Su băng bó giỏi, cậu ta đều
túm lấy người đó, kể không chừa lại một hạt bụi về cuộc đời của mình. – nó trả
lời, khóe miệng khẽ nhếch lên.
-
Chuyện lúc trước, anh…
-
Đừng nói nữa. Bây giờ tôi không muốn nhắc lại lúc đó. –
Zu nhíu mày
-
Bọn tôi về rồi đây. – Ken và Kin bước vào
-
Có thức ăn rồi sao?
- Su chạy lại
-
Mua nhiều thật nha. Không phải ba người đi chung sao?
Sao Mun lại về trước? – Bin mở lời
-
Là do Kin chọc cô ấy. – Ken đổ lỗi
-
Hai người làm gì vậy? – Nó hỏi
-
Chỉ là lấy áo khoác của cô ta một tí, ai ngờ… - Kin
ngập ngừng
-
Áo đó là của anh Mun để lại đấy. Có điên mới dám động
vào. – Su
-
Làm sao tụi tôi biết được chứ. – Ken
-
Tôi không biết. Hai cậu lo mà xin lỗi con bé. Nào, tôi
còn chưa kể xong. – Su tóm lấy chàng Bin đang ăn bánh
-
Năm tôi 8 tuổi rưỡi…
-
Thôi, ai ăn gì thì ăn đi. Tôi ngủ trước. – Nó ngáp
-
Tôi cũng vậy. – Jun
Nó liếc hắn một cái sắc lẻm, hắn lại nhìn nó cười tươi như
gió xuân. Bât giác, khiến nó nhớ lại năm xưa. Nó lắc đầu rồi bỏ lên phòng, cố
gắng không quan tâm đến hăn. Hắn nhìn theo bóng lưng nó, cười đến rạng rỡ rồi đi theo.
-
A. Phòng anh đối diện với em sao? – Hăn hỏi
-
Không phải là anh sắp xếp phòng sao. Còn giả vờ. – Nó trừng
mắt
-
Cái gì anh cũng không biết. – Hắn huýt sao rồi ung dung
tiến vào phòng.
“Thật đáng yêu”. Điên rồi. Anh ta mà dễ thương sao? Phủi
phui cái mồm. Nó cốc vào đầu mình một cái rồi cũng vào bước vào phòng. Ở dưới
lầu, Ken và Kin cũng bị Su kéo vào buổi kể chuyện lúc nửa đêm. Lúc này, mọi
người đều đã uống bia và ăn bánh. Riêng Su đã uống 5 lon và ngà ngà say. Tuy
nhiên, không ai có thể rời đi trước khi cô cho phép.
-
Đứng lại – Mun hét lên
-
Dạ…. – Kin hoảng hốt
-
Cậu định đi đâu. Cậu xem thường tôi có phải không? Nói
cho cậu biết, năm tôi 9 tuổi…
-
Mày bị ngu à. Cô ta sắp kể xong rồi, mày lại bắt đầu
câu chuyện khác. – Kin bị Ken đập một phát vào đâu
-
Bà nội của tôi ơi. Tha cho tôi đi. – Bin than thở
-
A. Em có cách. Gọi Zu xuống đây. – Kin đề nghị
Sau mười mấy cuộc gọi nhỡ từ người cách mình một cái cầu
thang, nó mới lết mình xuống dưới. Nhìn ba gương mặt như cha mẹ chết kia, nó
nhìn không được cười lớn tiếng.
-
Tôi muốn hỏi năm nay cô ta bao nhiêu tuổi? – Ken hỏi
-
17
-
Cô mau làm cô ta ngậm miệng lại được không? – Bin đề
nghị
-
Trước giờ tôi chưa bao giờ làm việc không có lợi. – Nó nói
-
10 triệu. –Kin ra giá
-
Vậy anh cố gắng nghe thêm 8 năm nữa đi nhé
-
20. – Ken
-
Các anh có 3 người
-
60. – Bin
- Chỉ có cái miệng của cô ta thôi đã đáng giá như vậy. - Kin
-
Giao dịch thành công.
Nó cười tươi rồi tiến lại gần Su, thì thầm vào tai con bé.
Bỗng nhiên Su nín bặt, lao ra trước nhà ngồi khóc hét
-
Hàn Phong, anh không chọn tôi là anh sai lầm. Anh sẽ
chết không toàn thây.
Tuy tiếng hét hơi đáng sợ nhưng vẫn tốt hơn lời lãi nhãi của
Su. Ken và Kin thở dài, lết lên phòng mình. Còn Bin đặc biệt có tính tò mò.
-
Cô nói gì với cô ta vậy?
-
Gợi lại một số kỉ niệm đẹp về tình cũ thôi
“Chắc đẹp”. Bin thầm nghĩ. Có cái kỉ niệm đẹp nào như thế
này không. Bin định kêu Su vào thì tiếng chửi rủa lại vọng đến, hắn giật mình
rồi cũng bỏ lên phòng. Đêm đó, toàn bộ những người trong biệt thự được thưởng
thức tiết mục không rõ là gì bằng năm thứ tiếng, kéo dài đến hơn nửa đêm
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
25 chương
41 chương
10 chương