Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 173
Từ lúc Lâm Phi chạy ra khỏi giảng đường thì đã qua mười phút. Toàn bộ giảng đường đã có hơn hai trăm người hôn mê rồi. Trong giảng đường có mười học sinh chưa bị lây nhiễm, đang sợ hãi lay động bạn học bên cạnh.
- Hiệu trưởng có lệnh, toàn bộ những người còn tỉnh táo lập tức rời đi, trở lại phòng mình. Những người bị hôn mê đã lây virus chưa rõ rồi, cẩn thận kẻo bị nhiễm bệnh. Mau đi đi, mau!
Lâm Phi hô lớn trong giảng đường.
Trong trường học, hiệu trưởng vẫn rất có tiếng nói. Đồng thời đám người còn tỉnh nghe nói người hôn mê có thể truyền virus. Dù sao thì cũng đột nhiên hôn mê hai phần ba người ở đây rồi, đại bộ phận học sinh còn tỉnh táo dưới sự thúc dục của Lâm Phi liền rời khỏi giảng đường.
Đương nhiên còn sáu người bởi đối tượng của mình, hoặc bạn tốt của mình nên chưa rời khỏi giảng đường.
Lâm Phi cũng không đuổi những người này đi nữa.
- Rầm.
Lâm Phi đóng cửa giảng đường lớn lại, cũng khóa trái từ phía trong.
Sau đó hai tay hắn rút con dao vừa lấy từ phòng ăn ra khỏi thắt lưng, cầm lấy chém thẳng vào đám người đang hôn mê bên trong giảng đường.
Ánh sáng lạnh lùng lóe lên rất nhanh. Tay gãy, chân đứt rơi khắp nơi trong giảng đường.
Máu đỏ tươi không ngừng chảy khắp mặt đất.
- Á, trời ơi. Cậu làm gì thế? Ma quỷ, quái vật. Cậu điên rồi, điên rồi. Cứu tôi với. Sát nhân, cứu với!
Sáu học sinh ở lại, không muốn rời đi đã bị cảnh Lâm Phi cầm dao chém giết điên cuồng dọa ngẩn ra, sau đó nhìn mặt đất máu chảy thành sông mà kinh khủng cầu cứu.
Đương nhiên giờ phút này không có ai có gan ến tới ngăn cản Lâm Phi đang cầm dao chém giết.
Sáu học sinh còn lại muốn ngăn cản cũng không ngăn cản nổi. Lâm Phi càng chém giết càng nhau. Cả một giảng đường đã tràn ngập mùi máu tươi nhức mũi.
Rốt cục hơn hai trăm học sinh và giáo viên hôn mê đã bị chặt đứt hết tay chân, nằm trên mặt đất.
- Tôi không muốn giải thích nhiều. Vài phút sau các người sẽ biết nguyên nhân tôi làm việc này. Hiện giờ câm miệng cho tôi. Ngoan ngoãn đi lên trên bục giảng đi.
Lâm Phi hô lên với mấy học viên đang kin hãi nhìn hắn.
Mấy học sinh bị dọa nạt không ít, nhìn Lâm Phi đứng trên mặt đất đầy chân tay đứt, lạnh lùng giống như vừa mới thái thức ăn vậy. Giờ phút này bọn họ bị dọa cho không dám vi phạm lệnh của hắn, vội vàng chạy lên trên bục giảng.
Sáu học sinh này nhìn Lâm Phi như sát thần, ngồi trên một cái ghế xoay, còn thành thạo rút thuốc ra, châm lửa hút.
Khói trắng mù mịt, mặt đất đầy máu đỏ cùng với mấy trăm chân tay rơi khắp nơi. Trên mặt đất là hơn hai trăm người vốn là bạn học và thầy giáo. Cảnh tượng này kinh khủng phi thường. Sáu học sinh may mắn còn tồn tại trên bục giảng, sợ là cả đời này cũng không thể quên nổi cảnh này. Đương nhiên hiện giờ bọn họ hối hận muốn chết, hối hận tại sao không theo các bạn khác rời đi. Có học sinh đã bị dọa tới không đứng nổi nữa, quỳ xuống trên bục giảng, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn Lâm Phi.
- Đại hiệp, thả chúng tôi đi được không?
Một học sinh run run cầu khẩn Lâm Phi.
Nhưng Lâm Phi đang hút thuốc cũng không phản ứng chút nào.
Nếu như nói sáu học sinh trên bục giảng hiện giờ kinh khủng vạn phần thì chuyện tiếp theo lại khiến sáu học sinh này cảm thấy như mình đã tiến vào địa ngục.
Đám học sinh và thầy giáo đứt tay đứt chân, hôn mê trong giảng đường bắt đầu mở hai mắt lần nữa.
Nhưng ánh mắt của bọn họ bỗng trở lên lớn hẳn, làn da bắt đầu phù lên rồi rữa nát nhanh chóng. Tiếng tru ư ư không ngừng vang lên bên trong giảng đường.
Máu từ vết thương chảy ra giờ đã biến thành màu đen. Toàn bộ giảng đường tràn ngập mùi hôi thối.
- Hiện tại toàn bộ thế giới đã bộc phát virus sinh hóa rồi. Chúc mừng các người, các bạn học của tôi, hiện giờ muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân các người. Cuộc sống hưởng thụ đã kết thúc rồi. Thừa dịp này tự sát cho xong đi!
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lâm Phi vang lên trong giảng đường.
Sáu học sinh trên bục giảng lúc này lại thấy Lâm Phi chớp động thân ảnh, vọt vào trong đám zombie. Thanh dao phay bắt đầu không ngừng vung lên, sau đó là đầu lâu của đám zombie tung bay.
Đám zombie đang vùng vẫy bò trên mặt đất còn chưa tiến hóa tới mức sinh ra ý thức, không ngừng bò về phía bóng đen không có khả năng chiến thắng kia.
Rất nhanh, trong người Lâm Phi là một đống thi thể không đầu rồi.
Máu đen chảy ngập cả mặt đất giảng đường.
Lâm Phi nhìn số liệu nhiệm vụ lần này của mình, đã đạt được 243/10000.
Giết hết đám zombie này xong, hắn tùy tiện tìm một cái ghế, lau lau thanh dao phay lên đó. Sau đó mở cửa giảng đường, bắt đầu đi nhanh ra ngoài, không chú ý tới sáu học sinh còn ở lại trong giảng đường nữa.
Đi ra khỏi giảng đường, toàn bộ trường học đều là tiếng kêu kinh hãi. Đám học sinh may mắn còn tồn tại đang kêu cứu liên tục. Khắp nơi là cảnh tượng zombie tranh nhau ăn thị học sinh.
Năm sáu con zombie đẩy ngã một nữ sinh mặc đồng phục xuống đất, bắt đầu cắn xé từ quần áo. Đồng phục hơi mỏng và máu thịt bị cắn ra. Đám zombie bắt đầu ăn từng miếng một.
Nội tạng, máu thịt, xương cốt đều bị zombie gặm hết.
Nữ sinh đau đớn kêu lên vài tiếng liền không phản ứng gì nữa. Cảnh tượng như vậy gần như có thể thấy khắp trường học.
Nhưng Lâm Phi cũng không ngó ngàng tới. Hắn cầm hai thanh dao phay, bắt đầu bước nhanh trong hành lang của trường. Các tầng lầu bên trong trường đều có hành lang xuyên qua. Chỉ cần thấy có zombie cản đường hắn là Lâm Phi sẽ vung dao phay lên, chặt đầu chúng không chút do dự.
Hai giờ sau, hắn dùng chân đá tung cửa một phòng học. Bên trong có một đám học sinh mặc đồng phục đang ăn một thầy giáo. Thấy Lâm Phi xuất hiện tại cửa, bọn chúng giống như ngửi ấy mùi thơm, lập tức lao về phía hắn.
Lâm Phi vung dao phay vọt tới. Ánh dao phay không ngừng lóe lên trên không trung. Chỉ vài giây sau, mấy con zombie đều bị chặt đứt đầu và tay, vô lực co quắp trên mặt đất.
- Cứu tôi...
Thầy giáo đã bị gặm đứt một tay yếu ớt cầu cứu Lâm Phi.
- Tôi không cứu được ông. Ông đã bị zombie nhiễm virus cắn rồi. Nhiều nhất chỉ ba mươi phút nữa, ông cũng sẽ biến thành giống như bọn chúng.
Lâm Phi nói với thầy giáo đang nằm co quắp trong phòng này.
Cảnh tượng Hệ Thống Chiến Thần dựng lên vô cùng giống thật. Lâm Phi có thể chứng kiến thầy giáo bị zombie cắn đứt một tay này run rẩy khi nghe mình nói, trong mắt lóe lên vẻ gì đó khó nói.
- Đừng, hãy nghĩ cách đi. Cậu nhất định có thể cứu tôi.
- Ông đây nếu chính mình bị zombie cắn thương cũng không tự cứu được còn huống chi là lão. Trung thực chờ biến thành zombie đi.
Lâm Phi nói xong liền mặc kệ thầy giáo cầu khẩn, quay người đi khỏi phòng học.
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
63 chương
2302 chương
36 chương
86 chương
17 chương
53 chương
50 chương
45 chương