Khanh khanh ta ta
Chương 1 : Khanh khanh ta ta
Chương 1
Tháng 11, nhiệt độ không khí ở Hải Thành bất chợt giảm mạnh, gió lạnh cuốn theo lá khô khiến người đi đường run bần bật.
Ngôn Khanh quấn kín khăn quàng cổ, dựa theo thời gian đã hẹn trước chạy tới công ty Truyền thông Thừa Phong báo danh, nhưng mà An Lan – người phụ trách đón tiếp cô lại quá bận, tạm thời không rảnh gặp mặt, vì vậy cô đành ngồi đợi trên ghế dài ngoài hành lang.
Dạo gần đây tình trạng kinh tế của Thừa Phong đang đình trệ, dù là gameshow hay phim truyền hình đều bị đối thủ tàn nhẫn đè ép. Ngày tháng trôi qua vô cùng nghẹn khuất, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nhiệt độ ngoài trời thấp như vậy nhưng vẫn không bật điều hòa.
Ngôn Khanh sợ lạnh, cô giấu hơn nửa gương mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ còn một đôi mắt vừa lạnh vừa ướt lộ ra bên ngoài.
Trên hành lang vẫn luôn có nhân viên công tác đi qua đi lại, bọn họ đã sớm chú ý tới cô. Mọi người làm trong ngành này, từ sớm đến tối đều lăn lộn trong giới giải trí, ánh mắt thâm sâu, cho dù không nhìn rõ đường nét gương mặt, chỉ bằng hình dáng và đôi mắt cũng có thể kết luận người phụ nữ này chắc chắn có tiềm năng.
Mọi người dùng ánh mắt tranh đấu gay gắt một phen, cuối cùng một người đàn ông bước tới ân cần hỏi: “Cô là thí sinh tới báo danh sao? Tôi dẫn cô đi tìm người phụ trách.”
Ngôn Khanh ngước mắt.
Người đàn ông không khỏi sửng sốt.
Tới gần mới phát hiện, cô có một đôi mắt vô cùng linh động, không trang điểm cũng không xuất hiện dấu vết của thẩm mỹ, một đôi mắt trời sinh sáng rỡ ẩn hiện tựa như hai viên ngọc quý được bao bọc.
Ngôn Khanh khách khí giải thích: “Tôi không phải thí sinh, tôi tới tìm chị An Lan để thu âm.”
Người đàn ông nghe xong thì hít vào một hơi.
Ngoại hình xuất sắc còn chưa tính, giọng nói lại đặc biệt như vậy, so với các giọng nữ ngọt ngào trong trẻo bình thường thì giọng của cô thiên về cảm xúc, hơi khàn khàn một chút, tựa như gãi đúng chỗ ngứa.
A —— anh ta đột nhiên nghĩ tới, hôm nay An Lan có hẹn với một ca sĩ nghiệp dư đang rất nổi tiếng trên mạng tới thu âm bài hát quảng cáo cho chương trình truyền hình. Lúc trước từng có người đề nghị, nếu cô ca hát dễ nghe không bằng trực tiếp để cô thử sức với tư cách là một thí sinh, cho dù giá trị nhan sắc chỉ ở mức trung bình, nhưng nói không chừng có thể hút fan bằng thực lực. Tuy nhiên An Lan lại vô cùng tiếc nuối nói, mặc dù người nọ hát tốt, đáng tiếc diện mạo thật sự rất đáng ngại, không thích hợp xuất đạo với tư cách nghệ sĩ.
Thì ra chính là cô gái đó.
Người đàn ông lập tức không còn hứng thú.
Xem ra cô gái này chỉ có dáng người và đôi mắt là đẹp, rất có thể trên gương mặt có một khuyết điểm rất lớn cho nên mới cố ý dùng khăn quàng cổ để che mặt, không dám gặp người.
Anh ta hậm hực bỏ đi, nhỏ giọng chia sẻ bát quái với những người khác, ánh mắt đám người đó nhìn Ngôn Khanh cũng trở nên vi diệu. Từ cảm giác kinh diễm lúc trước biến thành tò mò, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc diện mạo của cô xấu tới mức nào.
Ngôn Khanh hoàn toàn không biết gì cả, cô chuyên tâm siết chặt khăn quàng cổ để giữ ấm. Không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, cô thò người ra xem, đúng là An Lan đang đi tới.
Mấy tháng trước cô còn định cư ở Canada, khi đó vô tình được An Lan cứu giúp, cô vẫn luôn cảm kích trong lòng muốn được báo đáp, rốt cuộc cũng chờ được An Lan có việc dùng đến mình, cô lập tức mua vé máy bay trở về nước.
Lần trước thời điểm An Lan giúp đỡ cô là giữa mùa đông, cô mặc rất nhiều đồ khiến cho thân hình mập mạp, hơn nữa bởi vì làn da bị dị ứng sưng đỏ không thôi, chỉ sợ An Lan ngay cả cô trông như thế nào cũng không nhận ra, cô đành phải chủ động một chút.
Ngôn Khanh đứng lên, mỉm cười bước tới chào hỏi, vừa đi cô vừa kéo khăn quàng cổ xuống.
Mấy người muốn xem náo nhiệt xung quanh lập tức lên tinh thần, lấy người đàn ông nọ cầm đầu, bọn họ tập trung đánh giá gương mặt phía sau khăn quàng cổ, đợi coi trò hề của cô.
An Lan đang nói chuyện điện thoại, căn bản không chú ý tới tình cảnh bên này, cô sắp bị phiền toái đột ngột phát sinh tra tấn muốn chết rồi.
“Thời điểm tôi chọn cô ta, không phải tất cả đều đồng ý rồi sao? Cũng không phải một mình tôi quyết định! Sao tôi có thể nghĩ tới cô ta sẽ bị người của công ty đối thủ cướp mất?! Cuối tuần chương trình sẽ bắt đầu ghi hình, hiện tại bảo tôi phải tìm người thay thế cho cô ta ở đâu!”
Người trong điện thoại vô tình: “Nói gì cũng vô ích, cô phải mau chóng tìm người! Nếu tiến độ chương trình bị chậm trễ, lần này lại bị công ty đối thủ đàn áp, tất cả tổn thất sẽ tính lên đầu cô!”
An Lan chửi một câu thô tục.
Thừa Phong đã hợp tác với một số đài lớn lên kế hoạch cho chương trình tìm kiếm giọng ca nữ. Đây là bom tấn của năm, có thể nói rằng công ty đã dốc toàn bộ sức lực, muốn dựa vào nó để lật ngược tình thế.
Không nghĩ tới công ty đối thủ lại không biết xấu hổ dùng số tiền lớn gấp rút xây dựng chương trình, mà số lượng thí sinh lại đẹp hơn, dàn cố vấn nổi tiếng hơn, ngay cả hệ thống cạnh tranh cũng biến thái hơn Thừa Phong !
Thừa Phong ngàn chọn vạn tuyển mới ấn định được hoa khôi của học viện âm nhạc làm người lăng xê chính. Kết quả thì hay rồi, thời điểm chuẩn bị ghi hình, vị đại tiểu thư này lại không hề có tiết tháo chạy đến nương nhờ trận doanh của quân địch.
Ông trời muốn cô chết, cô có chết mấy trăm lần cũng không bù đắp nổi tổn thất này!
An Lan đầu óc choáng váng sinh ra suy nghĩ nhảy lầu, trong lúc đánh mắt thoáng nhìn thấy phía trước có một cô gái xa lạ đang bước về phía mình, vốn cho rằng lại là thí sinh muốn đi cửa sau, An Lan phiền chán phất phất tay.
Phất được một nửa, cả người giống như chết lặng.
Ngôn Khanh đứng trước mặt cô, vừa lúc kéo khăn quàng cổ xuống, cong cong đôi mắt nói: “Chị An Lan, em là Ngôn Khanh, em tới đây để thu âm.”
Khi gương mặt cô hoàn toàn được lộ diện, hành lang vốn dĩ đang lộn xộn bỗng chốc trở nên yên tĩnh, sau một lát lại vang lên mấy tiếng mẹ kiếp hết đợt này đến đợt khác. Cằm của đám người chờ xem trò cười gần như muốn rớt xuống mặt đất, An Lan càng phấn khích muốn điên rồi, buột miệng thốt: “Em là Ngôn Khanh?! Em mới động đao kéo?!”
“Không có” Ngôn Khanh cũng không tức giận nói “Lần trước em mặc quá nhiều, hơn nữa lúc đó lại bị dị ứng cho nên gương mặt mới biến dạng, hiện tại đã tốt rồi.”
An Lan không nhịn được duỗi tay ra sờ sờ gương mặt Ngôn Khanh để nghiệm chứng.
Xúc cảm mềm mại, làn da không tì vết, đường nét hoàn mỹ, hai mắt ngập nước, chóp mũi cao thẳng, đôi môi no đủ xinh đẹp. Quan trọng nhất chính là tùy tiện xoa bóp không có cảm giác khác thường, vô cùng tự nhiên không dao kéo, phải công nhận là một bức tranh tuyệt sắc.
Ngược lại cô hoa khôi không có tiết tháo kia lại có vẻ dung chi tục phấn, một chút cũng không đáng lưu luyến.
Huống chi Ngôn Khanh còn có lợi thế về ca hát, cô từng sáng tác mấy bài hát nổi đăng tải lên mạng, chỉ hai ba câu đã có thể khiến người nghe chảy nước mắt.
Máu trong người An Lan sôi trào, cô kích động nắm lấy tay Ngôn Khanh.
“Năm nay em 20 tuổi sao?”
“22.”
“Vừa đủ! Ba tháng tới em có thời gian rảnh không?”
Ngôn Khanh không rõ nguyên do, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Có rảnh.”
An Lan kích động: “Có phải em đang muốn báo đáp chị hay không?”
“Đúng vậy.”
“Đồng ý làm theo những lời chị nói chứ?”
“Đồng ý.”
An Lan suýt chút nữa bật khóc: “Em nào có tới thu âm, em căn bản là tới cứu chị! Đi đi đi, giờ mau cùng chị lên tầng gặp ông chủ, chị sẽ sắp xếp em làm thí sinh! Là người lăng xê chính! Xuất đạo! Chương trình đầu tiên của chị sẽ trấn áp toàn giới giải trí! Đập tan công ty đối thủ!”
Ngôn Khanh ở trên tầng tiếp nhận sự đánh giá suốt hai tiếng.
Cái gọi là đánh giá thật ra chỉ là nói nghiêm túc, trên thực tế là tổng giám sát chương trình, đạo diễn, thầy huấn luyện, cùng với nhóm quản lý cấp cao của Thừa Phong, tuần tự lặp lại nội dung ——
“Con mẹ nó giá trị nhan sắc này!”
“Quay một vòng cho tôi xem sườn mặt, thay đổi góc chết, đợi chút, cô có góc chết không?!”
“Hát thử hai câu nghe một chút —— dừng dừng dừng không được, thiết bị rách nát gì thế căn bản không tôn lên được chất giọng của cô!”
“Nhảy thì sao? Tới khoa tay múa chân vài cái ——” Người nọ đẩy đẩy mắt kính “À, cô không biết nhảy sao?”
Ngôn Khanh nghĩ thầm, không biết nhảy sẽ không được chọn sao? Sau lần này có lẽ cô phải đổi sang phương thức khác để báo đáp An Lan rồi.
Nhưng mà giây tiếp theo: “Rất tốt rất tốt, cuối cùng cũng tìm được chỗ để đào tạo, như vậy mới càng có cảm giác chân thật! Mạnh yếu phối hợp, có thể tiến có thể lùi, hoàn mỹ, quyết định đi, ký hợp đồng, buổi sáng ngày mai tới đây báo danh, cuối tuần chính thức ghi hình.”
Ngôn Khanh sững sờ chớp chớp mắt.
Công bằng mà nói, cô tới đây là để thu âm ca khúc quảng cáo, hoàn toàn là người đứng sau hậu trường, một chút cũng không suy xét tới việc xuất hiện trước màn ảnh. Thậm chí trở thành một thí sinh dự thi cho một chương trình truyền hình quan trọng như vậy, loại chuyện này cách cô quá xa.
An Lan nhìn ra sự chần chừ của cô, hai mắt đẫm lệ lôi kéo tay Ngôn Khanh, nói khó: “Khanh Khanh, tốt xấu gì cũng quay xong hai tập đầu tiên, chờ chương trình nóng lên rồi nếu em thật sự muốn rút lui, lúc đó chị sẽ nghĩ cách giúp em rút lui một cách hợp lý, cầu xin em hãy giúp chị, bằng không chị sẽ mất mạng thật đó.”
Ngôn Khanh mềm lòng, lại nói vốn dĩ cô là tới báo ân, không thể để An Lan ăn nói khép nép như vậy, cô nắm chặt tay hạ quyết tâm đáp ứng: “Em sẽ tận lực thể hiện, nhưng hiệu quả có tốt hay không, em không dám bảo đảm.”
Dừng một chút, cô lại nhịn không được nói: “Còn có…… gọi Khanh Khanh cảm giác có chút kỳ quái, sau này chị cứ gọi tên đầy đủ của em hoặc gọi Ngôn Ngôn cũng được.”
Mãi cho tới khi ký xong hợp đồng, An Lan đỏ mắt tiễn cô vào thang máy, dặn dò cô buổi sáng ngày mai phải tới báo danh, ý thức của cô vẫn còn xoay quanh hai từ “Khanh Khanh” mà An Lan thuận miệng nói trước đó.
Một cách gọi vô cùng bình thường, trước kia cũng từng có người gọi cô như vậy, nhưng mỗi một lần, chưa từng có ngoại lệ, đều khiến cô cảm thấy khó chịu từ trong xương cốt.
Kỳ thật “Khanh Khanh” cũng không phải quá kỳ quái, ngược lại rất dễ nghe, nhưng cô không hiểu sao hai từ này phát ra từ miệng người khác, cô lại theo bản năng cảm thấy lòng buồn man mác, nếu để hình dung thì nó tựa như…… một cách xưng hô đặc biệt chỉ thuộc về người nào đó, không ai được phép sử dụng.
Ngôn Khanh đứng trong thang máy đi xuống lắc lắc đầu, vấn đề tình cảm của cô 22 năm qua rất mờ nhạt không có gì đáng nói, càng không có người nào đặc biệt.
Khi cô đang âm thầm khó hiểu, bên tai bỗng dưng nghe thấy một giọng nói trầm thấp——
“Tìm.”
Chỉ một từ rất đơn giản lại chuẩn xác bắt được dây thần kinh của cô.
Cô khá nhạy cảm đối với âm thanh, rất ít người chỉ với một âm sắc cực nhỏ lại có thể hấp dẫn được cô, đây là lần đầu tiên.
Ngôn Khanh theo bản năng ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh, cô phát hiện giọng nói đó phát ra từ chiếc máy tính bảng của cô gái phía trước. Trên màn hình đang truyền phát một đoạn phỏng vấn, sườn mặt của người đàn ông nhận phỏng vấn đang hướng về phía màn ảnh, màu da tái nhợt, mặt mày thâm thúy, bộ dáng đẹp đẽ lại có chút tà mị, đôi môi mỏng thiếu huyết sắc mở ra, ngữ khí lạnh lùng: “Đương nhiên phải tìm, còn cần hỏi sao?”
Người dẫn chương trình tự biết nói lỡ, thiếu chút nữa bị hù chết, vội vàng nói lời hoà giải.
Cô gái xem video cũng kinh ngạc đến ngây người, nhẹ giọng nghị luận với người bên cạnh.
“Đây là phóng viên công ty nào, không muốn lăn lộn trong giới nữa hay sao? Dám chạm vào tử huyệt của Hoắc tổng.”
“Đoán chừng là mới vào nghề không hiểu chuyện, chuyện của Hoắc tổng người trong giới làm gì có ai không biết, không ai dám nhắc tới, còn anh ta lại dám lấy mạng của mình ra phỏng vấn.”
“Hơn nữa Hoắc tổng cũng đủ chấp nhất, sau khi người yêu qua đời vẫn không tìm thấy thi thể, anh ta không chấp nhận được sự thật này, không từ bỏ ý định mà điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, không biết khi nào mới dừng lại.”
“Cậu cũng quá lạc hậu rồi, chẳng lẽ cậu cho rằng đoạn phỏng vấn này mới được thực hiện? Ít nhất phải có từ 3 tháng trước rồi, tính thời gian tôi đoán hiện tại anh ta cũng nên từ bỏ rồi.”
“A? Vì sao?”
“Tôi nghe người khác nói, người yêu của Hoắc tổng xảy ra chuyện đã ba năm rồi, trong tình huống sự cố ngoài ý muốn không tìm được tung tích, qua hai năm toà án sẽ tuyên bố thông báo tử vong một lần, nếu không có gì thay đổi một năm nữa sẽ tuyên bố chính thức. Hiện tại đã quá hạn, Hoắc tổng cũng nên bắt đầu lại cuộc đời thôi, bên người anh ta còn rất nhiều đại tiểu thư và nữ minh tinh đang thèm nhỏ dãi đấy.”
“Đúng thế, ba năm qua đi tình cảm dù có sâu sắc tới đâu rồi cũng nhạt phai, huống chi là loại người giống như Hoắc Vân Thâm——”
Lạnh lùng tàn nhẫn, hành động quyết tuyệt , vì tranh đoạt Hoắc thị mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, vị Diêm La Vương đuổi tận giết tuyệt toàn bộ người nhà.
Thậm chí còn có tin đồn anh ta trời sinh đã có bệnh điên, nhân cách vặn vẹo, hành sự quái đản cực đoan, chính vì vậy mới không được Hoắc gia tiếp nhận, ném ở bên ngoài nhiều năm chẳng quan tâm. Nhưng ai có thể đoán trước được, gia nghiệp hùng hậu của tập đoàn Hoắc thị cuối cùng vẫn rơi vào tay đứa con rơi mang hơi thở của sự chết chóc này.
Ai cũng biết không thể trêu chọc vào lão đại Hoắc gia, nhưng bọn họ lại càng không chịu nổi giá trị con người và diện mạo xuất sắc của anh ta. Quý nữ danh viện cũng thế, nữ diễn viên nổi tiếng cũng vậy, bất cứ ai đều có một giấc mộng muốn nếm thử tư vị mật ngọt trên lưỡi đao sắc bén của Hoắc Vân Thâm.
Câu nói kế tiếp quá mẫn cảm, hai cô gái trước mặt đè ép âm lượng xuống mức thấp nhất, Ngôn Khanh lờ mờ nghe thấy, tuy nhiên ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi màn hình.
Đúng lúc màn hình quay chính diện gương mặt người đàn ông, trong nháy mắt phảng phất như anh và cô đang bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim của Ngôn Khanh run lên đập thình thịch một cách khó hiểu, cô vội vàng chuyển tầm mắt cố gắng bình phục hô hấp. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao cô lại có phản ứng lớn như vậy đối với một người không quen biết.
Là diện mạo của Hoắc Vân Thâm quá đẹp, khí thế quá sắc bén, chỉ với một ánh mắt là có thể hù chết người?
Tuyệt đối chính xác.
Ngôn Khanh tìm được lý do hợp lý, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi, không tiếp tục suy nghĩ quá nhiều. Vài giây sau, thang máy dừng lại ở tầng 1, cô đón gió lạnh, chạy về phía chiếc xe con mà cô đi thuê.
Trong tên của Hải Thành có biển, nhưng trên thực tế lại không có quan hệ gì với biển, chỉ có một con sông lớn phân thành phố thành hai nửa, Giang Nam là thành thành phố mới, Giang Bắc là thành phố cũ. Tuy nhiên cả hai đều phát triển rất tốt, những tòa nhà cao chót vót xuất hiện lộng lẫy dày đặc trong bóng đêm, không hổ là thành phố nổi tiếng trên đỉnh kim tự tháp ở Trung Quốc.
Nhà cũ của Ngôn Khanh ở Giang Bắc, cô mở hướng dẫn, xuất phát từ Thừa Phong ở Giang Nam, thời điểm đi ngang qua siêu thị cô dừng lại mua sắm chút đồ dùng sinh hoạt. Vừa mua trong đầu cô vừa suy nghĩ về các hạng mục công việc mà An Lan đã giao cho cô, khi để ý tới thời gian thì đã muộn mất rồi.
Thời điểm cô chạy xe lên cầu vượt, trời đã về khuya.
Gió trên cầu thổi rất dữ dội, Ngôn Khanh chỉ muốn chạy qua thật nhanh, khi tới gần giữa cầu khóe mắt cô bất chợt lóe lên, cô kinh ngạc nhìn theo bóng người đang đi về phía thành cầu, đứng bên cạnh lan can, vạt áo của anh quay cuồng trong gió giống như cánh chim sẽ bị vùi dập bất cứ lúc nào.
Đây là ai…… Hơn nửa đêm còn lên cầu ngắm phong cảnh, không lạnh sao?
Ngôn Khanh nghi hoặc nhìn thoáng qua, lực chú ý mau chóng trở lại việc lái xe, cô muốn đẩy nhanh tốc độ, tuy nhiên thân xe lại bỗng dừng cứng lại, không chịu khống chế mà bắt đầu giảm tốc độ, qua vài phút thì ngừng hẳn.
Không thể nào, chẳng lẽ xe bị hỏng rồi?!
Ngôn Khanh lập tức gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng của nơi cho thuê xe, không ai nhấc máy. Cô mới về nước, không hiểu các phương thức cứu hộ khác, cho nên dưới cơn nóng vội cô đành phải xuống xe, ngóng trông có thể xin giúp đỡ từ những chiếc xe khác.
Bởi vì đã quá muộn, trong khoảng thời gian ngắn không có chiếc xe nào xuất hiện, Ngôn Khanh lạnh tới mức dậm chân, khi cô nhìn trái nhìn phải lại bất chợt chạm phải thân ảnh lúc vừa rồi.
Anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bên cạnh anh có một chiếc xe việt dã cỡ lớn, chắc hẳn là người biết chơi xe, cho dù không biết thì cũng có thể nhờ anh hỗ trợ kéo xe về, giá cả có thể thương lượng.
Ngôn Khanh túm chặt vạt áo chạy về phía anh, khoảng cách càng gần hình dáng của anh càng rõ ràng.
Gió lạnh gào thét, thân hình người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, bóng dáng thon gầy, mái tóc ngắn hỗn độn đảo qua mặt mày, màu da nhợt nhạt sương giá.
Giống như loài ma cà rồng quý tộc sống trong các lâu đài cổ, thân phận hiển hách, vẻ ngoài lộng lẫy mà cô đã từng xem trên truyền hình.
Ngôn Khanh thử gọi một tiếng: “Tiên sinh?”
Người đàn ông không để ý đến cô, anh rũ mắt nhìn xuống đồng hồ, xác nhận thời gian, anh tiến lên phía trước một bước, duỗi tay túm lấy lan can, chân dài nâng lên, một chân dẫm lên tấm trang trí rỗng ruột giữa lan can.
Hô hấp của Ngôn Khanh cứng lại, cô vội vàng la lên: “Nguy hiểm!”
Anh muốn làm gì?!
Động tác của người đàn ông rất lưu loát, anh đứng ở vị trí chênh vênh không chút lưu luyến buông tay ra, thân thể nghiêng về phía trước, mắt thấy cả người chuẩn bị rơi xuống sông.
Ngôn Khanh chưa bao giờ nhìn thấy loại cảnh tượng như vậy, trái tim cô như muốn ngừng đập, cô theo bản năng chạy như điên qua đó, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc cô dùng sức kéo lấy cổ tay anh.
Người đàn ông không đề phòng, cả người bị chấn động, suýt chút nữa kéo theo cô cùng văng ra ngoài lan can, anh hung ác quay đầu lại, ánh mắt như muốn nuốt chửng người trước mắt.
Một trận cuồng phong thổi qua người Ngôn Khanh, mái tóc dài và chiếc khăn quàng cổ không thắt chặt đồng thời bay về phía sau, gương mặt của cô hoàn toàn bại lộ trong không khí, cô run giọng nói: “Anh không muốn sống nữa sao!”
Yên lặng.
Sau đó Ngôn Khanh nhanh chóng cảm thấy không thích hợp, cô xoa mắt cẩn thận nhìn lên người trước mặt, trong đầu bất chợt ong một tiếng.
Từ từ…… Nếu cô đoán không lầm…… Vị này không phải người trong video…… người bị miêu tả thành Diêm La Vương lão đại Hoắc gia …… Hoắc Vân Thâm?!
Cô còn chưa thoát khỏi cảm giác khiếp sợ đã phát hiện ra tình huống của Hoắc Vân Thâm quá mức bất thường. Anh gắt gao nhìn chăm chú vào cô, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi con ngươi sâu thẳm tràn ngập vẻ không thể tin được, nóng rực như lửa đốt.
Ngôn Khanh ngơ ngẩn, theo phản xạ định lui về phía sau.
Hoắc Vân Thâm nhảy khỏi lan can, nâng cánh tay lên, năm ngón tay cứng như thép ôm lấy gáy cô, dùng một tay kéo cô vào trong ngực, hoàn toàn không cho cô cơ hội cự tuyệt. Nụ hôn nóng bỏng của anh run rẩy áp xuống, ma sát thật mạnh, thậm chí còn lung tung mà cắn loạn trên môi cô.
Ngôn Khanh bị dọa cho phát ngốc, khi phản ứng lại liền liều mạng giãy giụa.
Thời điểm xương cốt của cô sắp bị anh bóp nát, rốt cuộc anh mới thoáng dời môi đi, giọng nói khàn khàn khó nghe.
“Khanh Khanh, cuối cùng anh cũng chờ được em.”
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
232 chương
13 chương
73 chương
73 chương
140 chương
88 chương