Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 172
Lâm Phi thoả mãn thấy tinh cầu Pandora đã ổn định. Sau khi liên lạc với Ám Phi Hoa xong, hắn lên phi thuyền trở lại học viện quân sự Bắc Đẩu.
- Đinh đông, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: sự thôn tính của khí phách Chiến Thần, mức độ hoàn thành: 82%, cấp độ hoàn thành : B .
-Đánh giá nhiệm vụ hoàn thành: Chiến Thần không chỉ có sức chiến đấu giống siêu nhân, mà còn có mưu kế khiến quỷ thần cũng khó lường. Mặc dù ký chủ còn kém quỷ thần rất xa, nhưng dần dần đã phát triển theo hướng một Chiến Thần có ý nghĩ. Điều này thật đáng mừng, đáng khen ngợi.
-Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: đạt được huân chương thực dân ( đồ dùng một lần) : người có tâm cơ thâm trầm.
-Huân chương người tâm cơ thâm trầm: người đeo có thể sử dụng một lần, tiến hành thôi miên một người nào đó, xác suất thôi miên thành công do sự chênh lệch tinh lực giữa ký chủ cùng đối phương quyết định.
Trong đầu vang lên thanh âm báo nhiệm vụ hoàn thành của Hệ Thống Chiến Thần.
Sau đó, trong tay Lâm Phi xuất hiện một hộp vuông be bé, là một tấm huân chương, bên trên có vẽ hình mặt quỷ cười âm hiểm.
- Trước cứ gửi ở chỗ ngươi đi, cái huân chương mặt quỷ này cười thật tà ác, đeo nó cũng không phải việc tốt lành gì, chờ khi ta cần sẽ đeo.
Lâm Phi nói xong, đem huân chương để cho Hệ Thống Chiến Thần giữ hộ.
Lâm Phi vừa nói xong câu đó, tiếng nói hại người của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên bên tai Lâm Phi lần nữa.
- Tuy ký chủ đã dùng trí tuệ để hoàn thành nhiệm vụ lần này, nhưng theo một khía cạnh khác có thể thấy, năng lực cận chiến của ký chủ còn chênh lệnh rất nhiều so với Chiến Thần chính thức. Chiến Thần mạnh mẽ, trực tiếp dùng vũ lực là có thể khiến mọi sinh vật thần phục.
-Bởi vậy, sẽ có nhiệm vụ dị thời không, huấn luyện để tăng lên năng lực cận chiến của ký chủ.
-Tên nhiệm vụ : Vạn nhân đồ.
-Giới thiệu nhiệm vụ: Chiến Thần không ngừng phát triển trong quá trình chém giết. Thân là người được đề cử làm Chiến Thần, năng lực cận chiến quá yếu, sẽ không thể đơn độc ngăn cản một mặt, cần rèn luyện thích hợp.
Đây là một toà thành nhỏ có hơn hai vạn người, sắp xảy ra virus Zombie. Cậu sẽ trở thành một học sinh cấp ba trong thành phố đó. Cậu sẽ phát hiện, khi cậu tiến vào hiện trường, có tới 99% bạn học bên cạnh mình sẽ trở thành Zombie sau 30 phút. Cậu hãy giơ lên dao mổ của mình, thoả thích chém giết, giết chết tất cả những sinh vật còn sống mà có địch ý với mình. Vì không khiến quá trình chém giết quá buồn tẻ, nên trong quá trình chém giết còn có một nhiệm vụ bảo vệ nho nhỏ. Nhân vật cần được bảo vệ là Lý Hiểu Hà. Cô là cô gái có được kháng thể với virus. Lý Hiểu Hà là hy vọng cuối cùng của tổ chức bảo vệ nhân loại dùng để chống lại virus Zombie.
- (Nhắc nhở: Nếu Lý Hiểu Hà may mắn còn sống sót, trong mười ngày lại không được ký chủ đưa đến viện nghiên cứu y học trong thành phố mà bị tổ chức bảo hộ nhân loại trực tiếp đưa đi thì ký chủ phải giết chết chín vạn kẻ địch còn sống).
- Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: nhiệm vụ kéo dài trong mười ngày, phải dùng phương thức cận chiến để giết chết tất cả các sinh vật sống có địch ý với ngươi. Ngoài ra, ngươi còn phải bảo vệ Tiểu Hà an toàn, đưa cô ta đến viện nghiên cứu y học trong thành phố, chờ tổ chức bảo vệ nhân loại đến. Mười ngày sau, tổ chức sẽ đến để đưa cô ta đi.
-Điều kiện thất bại nhiệm vụ: Sau mười ngày Lý Tiểu Hà được tổ chức bảo vệ đưa đi nhưng ký chủ không giết đủ một vạn tên địch.
-Hoặc Lý Tiểu Hà không được tổ chức đến đón , ký chủ vẫn chưa giết đủ 10 vạn tên địch trong mười ngày.
Lâm Phi nghe Hệ Thống Chiến Thần giới thiệu nhiệm vụ xong, bắt đầu không ngừng oán hận cái Hệ Thống Chiến Thần biến thái này.
Xem ra cái nhiệm vụ này là bắt mình đi giết một vạn con zombie, lại phải dùng phương pháp cận chiến mà giết chết, còn phải đảm bảo là mình không được bị thương, đồng thời lại phải bảo vệ một nhân vật quan trong. Không bảo vệ được cô ta thì mình sẽ phải giết thêm chín vạn con zombie nữa.
- Bắt đầu truyền tống.
Tiếng nói của hệ thống lại vang lên bên tai Lâm Phi. Sau đó Lâm Phi đang ngồi trên phi thuyền vận chuyển chuẩn bị trở về lại thấy trên đầu của mình xuất hiện một quầng sáng trắng. Quầng sáng nhanh chóng chiếu lên người mình, sau đó Lâm Phi biến mất.
Khi hắn mở mắt ra một lần nữa thì phát hiện ra mình đang đứng bên trong một giảng đường lớn, xung quanh đều là học sinh mặc đồng phục. Mình đang đứng trong đám bạn học, nghe một người trung niên đứng giảng bài.
Lâm Phi hiểu rất rõ là ba mươi phút sau sẽ bộc phát bệnh zombie, cho dù mình cho những người bên cạnh mình biết thì trong ba mươi phút ngắn ngủi, bọn họ cũng căn bản không tìm được biện pháp tự cứu. Hơn nữa đám người này là do Hệ Thống Chiến Thần biến ảo ra, cứu bọn họ cũng vô ích.
- Hệ Thống Chiến Thần, làm sao tôi mới tìm được Lý Hiểu Hà?
Lâm Phi nói với Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.
- Hai mươi bốn gjờ sau sẽ cho thấy vị trí của Lý Hiểu Hà. Ký chủ có một ngày làm quen với cảnh tượng huấn luyện này.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên bên tai Lâm Phi.
Lâm Phi nghe hệ thống trả lời xong, lại nhìn về phía gương mặt những bạn học xa lạ này. Hắn phát hiện ra hắn có thể thấy vẻ thân mật trên mặt những người này. Hắn nghĩ, đợi ba mươi phút nữa, chắc đại bộ phận những người thân mật này sẽ biến thành địch thủ rồi...
Trong mười ngày giết chết một vạn zombie cũng không phải chuyện dễ dàng. Lâm Phi quyết định trước tiên phải giúp mình giảm khó khăn cho lần chém giết đầu tiên của mình.
Không gian giới chỉ vạn năng vốn bị cấm dùng trong nhiệm vụ, dao phẫu thuật bên trong đó cũng không được dùng. Hắn phải nhanh chóng tìm được chút vũ khí. Không thể để mình đấu tay chân với đám zombie được.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi lập tức chạy nhanh ra khỏi giảng đường lớn, đi vào phòng ăn của trường trung học này. Trường trung học không lớn, tổng cộng có ba khu nhà. Phòng ăn cũng rất dễ tìm.
Lâm Phi vọt vào phòng ăn, thấy mấy người đầu bếp đang chuẩn bị cơm trưa cho học sinh. Hắn đi một vòng trong phòng ăn, ánh mắt cuối cùng nhìn thấy hai con dao thái thịt cắm trên thớt gỗ.
Thời gian ít ỏi, Lâm Phi vội chạy tới, trực tiếp túm lấy hai con dao, sau đó chạy ra ngoài phòng ăn.
- Đứng lại. Cậu cầm dao làm gì thế? Thiếu niên à, phải tỉnh táo một chút.
Đầu bếp trong phòng ăn chú ý tới thiếu niên quái dị kia, không ngờ lại vọt vào nhà bếp, cầm dao bỏ chạy.
Theo những người đầu bếp này thấy, thiếu niên này chắc là bị bắt nạt, muốn cầm dao đi đánh nhau.
Đám đầu bếp đuổi theo nhưng bọn họ không chạy nhanh bằng Lâm Phi. Hắn đã biến mất ngoài cửa rồi.
Sau khi dắt con dao vào thắt lưng, Lâm Phi liền trở lại phòng giảng đường.
Trong giảng đường vốn có gần ba trăm người đang nghe thầy giáo giảng bài.
Từ lúc Lâm Phi chạy ra khỏi giảng đường thì đã qua mười phút. Toàn bộ giảng đường đã có hơn hai trăm người hôn mê rồi. Trong giảng đường có mười học sinh chưa bị lây nhiễm, đang sợ hãi lay động bạn học bên cạnh.
- Hiệu trưởng có lệnh, toàn bộ những người còn tỉnh táo lập tức rời đi, trở lại phòng mình. Những người bị hôn mê đã lây virus chưa rõ rồi, cẩn thận kẻo bị nhiễm bệnh. Mau đi đi, mau!
Lâm Phi hô lớn trong giảng đường.
Trong trường học, hiệu trưởng vẫn rất có tiếng nói. Đồng thời đám người còn tỉnh nghe nói người hôn mê có thể truyền virus. Dù sao thì cũng đột nhiên hôn mê hai phần ba người ở đây rồi, đại bộ phận học sinh còn tỉnh táo dưới sự thúc dục của Lâm Phi liền rời khỏi giảng đường.
Đương nhiên còn sáu người bởi đối tượng của mình, hoặc bạn tốt của mình nên chưa rời khỏi giảng đường.
Lâm Phi cũng không đuổi những người này đi nữa.
- Rầm.
Lâm Phi đóng cửa giảng đường lớn lại, cũng khóa trái từ phía trong.
Sau đó hai tay hắn rút con dao vừa lấy từ phòng ăn ra khỏi thắt lưng, cầm lấy chém thẳng vào đám người đang hôn mê bên trong giảng đường.
Ánh sáng lạnh lùng lóe lên rất nhanh. Tay gãy, chân đứt rơi khắp nơi trong giảng đường.
Máu đỏ tươi không ngừng chảy khắp mặt đất.
- Á, trời ơi. Cậu làm gì thế? Ma quỷ, quái vật. Cậu điên rồi, điên rồi. Cứu tôi với. Sát nhân, cứu với!
Sáu học sinh ở lại, không muốn rời đi đã bị cảnh Lâm Phi cầm dao chém giết điên cuồng dọa ngẩn ra, sau đó nhìn mặt đất máu chảy thành sông mà kinh khủng cầu cứu.
Đương nhiên giờ phút này không có ai có gan ến tới ngăn cản Lâm Phi đang cầm dao chém giết.
Sáu học sinh còn lại muốn ngăn cản cũng không ngăn cản nổi. Lâm Phi càng chém giết càng nhau. Cả một giảng đường đã tràn ngập mùi máu tươi nhức mũi.
Rốt cục hơn hai trăm học sinh và giáo viên hôn mê đã bị chặt đứt hết tay chân, nằm trên mặt đất.
- Tôi không muốn giải thích nhiều. Vài phút sau các người sẽ biết nguyên nhân tôi làm việc này. Hiện giờ câm miệng cho tôi. Ngoan ngoãn đi lên trên bục giảng đi.
Lâm Phi hô lên với mấy học viên đang kin hãi nhìn hắn.
Mấy học sinh bị dọa nạt không ít, nhìn Lâm Phi đứng trên mặt đất đầy chân tay đứt, lạnh lùng giống như vừa mới thái thức ăn vậy. Giờ phút này bọn họ bị dọa cho không dám vi phạm lệnh của hắn, vội vàng chạy lên trên bục giảng.
Sáu học sinh này nhìn Lâm Phi như sát thần, ngồi trên một cái ghế xoay, còn thành thạo rút thuốc ra, châm lửa hút.
Khói trắng mù mịt, mặt đất đầy máu đỏ cùng với mấy trăm chân tay rơi khắp nơi. Trên mặt đất là hơn hai trăm người vốn là bạn học và thầy giáo. Cảnh tượng này kinh khủng phi thường. Sáu học sinh may mắn còn tồn tại trên bục giảng, sợ là cả đời này cũng không thể quên nổi cảnh này. Đương nhiên hiện giờ bọn họ hối hận muốn chết, hối hận tại sao không theo các bạn khác rời đi. Có học sinh đã bị dọa tới không đứng nổi nữa, quỳ xuống trên bục giảng, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn Lâm Phi.
- Đại hiệp, thả chúng tôi đi được không?
Một học sinh run run cầu khẩn Lâm Phi.
Nhưng Lâm Phi đang hút thuốc cũng không phản ứng chút nào.
Nếu như nói sáu học sinh trên bục giảng hiện giờ kinh khủng vạn phần thì chuyện tiếp theo lại khiến sáu học sinh này cảm thấy như mình đã tiến vào địa ngục.
Đám học sinh và thầy giáo đứt tay đứt chân, hôn mê trong giảng đường bắt đầu mở hai mắt lần nữa.
Nhưng ánh mắt của bọn họ bỗng trở lên lớn hẳn, làn da bắt đầu phù lên rồi rữa nát nhanh chóng. Tiếng tru ư ư không ngừng vang lên bên trong giảng đường.
Máu từ vết thương chảy ra giờ đã biến thành màu đen. Toàn bộ giảng đường tràn ngập mùi hôi thối.
- Hiện tại toàn bộ thế giới đã bộc phát virus sinh hóa rồi. Chúc mừng các người, các bạn học của tôi, hiện giờ muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân các người. Cuộc sống hưởng thụ đã kết thúc rồi. Thừa dịp này tự sát cho xong đi!
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lâm Phi vang lên trong giảng đường.
Sáu học sinh trên bục giảng lúc này lại thấy Lâm Phi chớp động thân ảnh, vọt vào trong đám zombie. Thanh dao phay bắt đầu không ngừng vung lên, sau đó là đầu lâu của đám zombie tung bay.
Đám zombie đang vùng vẫy bò trên mặt đất còn chưa tiến hóa tới mức sinh ra ý thức, không ngừng bò về phía bóng đen không có khả năng chiến thắng kia.
Rất nhanh, trong người Lâm Phi là một đống thi thể không đầu rồi.
Máu đen chảy ngập cả mặt đất giảng đường.
Lâm Phi nhìn số liệu nhiệm vụ lần này của mình, đã đạt được 243/10000.
Giết hết đám zombie này xong, hắn tùy tiện tìm một cái ghế, lau lau thanh dao phay lên đó. Sau đó mở cửa giảng đường, bắt đầu đi nhanh ra ngoài, không chú ý tới sáu học sinh còn ở lại trong giảng đường nữa.
Đi ra khỏi giảng đường, toàn bộ trường học đều là tiếng kêu kinh hãi. Đám học sinh may mắn còn tồn tại đang kêu cứu liên tục. Khắp nơi là cảnh tượng zombie tranh nhau ăn thị học sinh.
Năm sáu con zombie đẩy ngã một nữ sinh mặc đồng phục xuống đất, bắt đầu cắn xé từ quần áo. Đồng phục hơi mỏng và máu thịt bị cắn ra. Đám zombie bắt đầu ăn từng miếng một.
Nội tạng, máu thịt, xương cốt đều bị zombie gặm hết.
Nữ sinh đau đớn kêu lên vài tiếng liền không phản ứng gì nữa. Cảnh tượng như vậy gần như có thể thấy khắp trường học.
Nhưng Lâm Phi cũng không ngó ngàng tới. Hắn cầm hai thanh dao phay, bắt đầu bước nhanh trong hành lang của trường. Các tầng lầu bên trong trường đều có hành lang xuyên qua. Chỉ cần thấy có zombie cản đường hắn là Lâm Phi sẽ vung dao phay lên, chặt đầu chúng không chút do dự.
Hai giờ sau, hắn dùng chân đá tung cửa một phòng học. Bên trong có một đám học sinh mặc đồng phục đang ăn một thầy giáo. Thấy Lâm Phi xuất hiện tại cửa, bọn chúng giống như ngửi ấy mùi thơm, lập tức lao về phía hắn.
Lâm Phi vung dao phay vọt tới. Ánh dao phay không ngừng lóe lên trên không trung. Chỉ vài giây sau, mấy con zombie đều bị chặt đứt đầu và tay, vô lực co quắp trên mặt đất.
- Cứu tôi...
Thầy giáo đã bị gặm đứt một tay yếu ớt cầu cứu Lâm Phi.
- Tôi không cứu được ông. Ông đã bị zombie nhiễm virus cắn rồi. Nhiều nhất chỉ ba mươi phút nữa, ông cũng sẽ biến thành giống như bọn chúng.
Lâm Phi nói với thầy giáo đang nằm co quắp trong phòng này.
Cảnh tượng Hệ Thống Chiến Thần dựng lên vô cùng giống thật. Lâm Phi có thể chứng kiến thầy giáo bị zombie cắn đứt một tay này run rẩy khi nghe mình nói, trong mắt lóe lên vẻ gì đó khó nói.
- Đừng, hãy nghĩ cách đi. Cậu nhất định có thể cứu tôi.
- Ông đây nếu chính mình bị zombie cắn thương cũng không tự cứu được còn huống chi là lão. Trung thực chờ biến thành zombie đi.
Lâm Phi nói xong liền mặc kệ thầy giáo cầu khẩn, quay người đi khỏi phòng học.
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
63 chương
2302 chương
36 chương
86 chương
17 chương
53 chương
50 chương
45 chương