Sáu ngày để yêu
Chương 3 : Cô gái thứ một trăm (3)
"Cô với chồng chưa cưới như thế nào rồi? Anh ta có tin cô không?"
Du Mẫn tay nâng niu từng chiếc ly thủy tinh trên tay, dùng một chiếc khăn trắng lau thật sạch rồi treo lên chiếc giá bên trên. Linh hồn Mã Ngọc Huệ ngồi xuống chiếc ghế phía trước quần bar Du Mẫn đang làm việc. Bây giờ trời đã khuya, cả hai đều trở về chính bản thân mình. Mã Ngọc Huệ cũng không còn gì để làm nên chỉ đi theo Du Mẫn đến nơi cô làm việc.
"Anh ấy không nói gì nhiều, chỉ hỏi vài câu thôi. Tôi nghĩ anh ấy đang kiểm tra xem tôi có phải là lừa đảo không."
"Đơn giản thế thôi sao? Chồng chưa cưới của cô cũng hay thật đấy. Trước đây tôi từng gặp khá nhiều người, vừa nghe thấy người thân mượn xác trở về liền lăn đùng ra ngất xỉu. Thậm chí còn có cả gia đình đánh đuổi chúng tôi nữa."
Du Mẫn bỉu môi nhớ lại khoảng thời gian trước đây, rất nhiều linh hồn có người thân cực kì hung hãn. Họ vừa nghe người thân đã qua đời quay về liền buông lời chửi rủa, nói rằng lừa gạt, là yêu ma quỷ quái đến ám. Họ dùng muối, dùng tỏi, dùng gậy gộc đánh đuổi thân xác của cô. Cuối cùng để cho linh hồn ngậm ngùi phát hiện ra, những người được gọi là người thân không những không đau buồn mà họ còn vui mừng trước cái chết của mình. Vong linh người đã khuất đành ôm lấy nỗi buồn và tổn thương trong lòng, cứ thế mà quay về để siêu sinh, hy vọng khiếp sau không còn phải gặp những việc như thế này nữa.
"Tại sao cô lại làm việc này thế?"
"Ba tôi trước đây không phải là người tốt, thường xuyên làm rất nhiều việc xấu. Trước khi qua đời ông đã vô tình khiến cho cả trăm người mất mạng oan uổng. Sau khi mất không lâu, linh hồn ba quay về gặp tôi, nói lần gặp mặt cuối cùng này là ân huệ mà ông xin được. Ba tôi nói, tội của ông rất lớn, nên ông phải bị lưu đày vĩnh viễn, không được siêu sinh. Dù là người xấu nhưng ông rất thương tôi, luôn tìm cách bảo vệ tôi khỏi mọi thứ xấu xa trên đời này. Cho nên, tôi không thể trơ mắt nhìn ông đi vào đường cùng được. Tôi nhận công việc này chính là để thay ba trả một phần nợ của ông trước đây."
"Thì ra là như vậy."
"Mỗi ngày, giống như với cô đấy, tôi đều cho những người cần thiết mượn lấy thân xác tôi. Mỗi người sáu ngày, thấm thoát hai năm cũng trôi qua. Tôi luôn nghĩ rằng con số một trăm người sẽ dài đằng đẵng suốt cả đời nhưng chớp mắt, cô đã là người cuối cùng rồi."
Du Mẫn mỉm cười với Mã Ngọc Huệ.
"Thật ra thì ban đầu tôi cũng chỉ vì muốn trả nợ cho ba nên tôi mới chấp nhận công việc này. Nhưng càng ngày càng tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh, tôi càng nhận ra công việc này không những giúp được ba tôi mà còn cả tôi nữa. Lúc trước, tôi quá bận rộn nên cũng không thân thiện mấy với nhiều người. Còn bây giờ, tôi đã dần có cảm xúc hơn, biết cách quan tâm người khác hơn. Cô có thể cho tôi là kì quặc nhưng tôi thích công việc này."
"Cô thích công việc này, ngoài việc cô có cảm xúc hơn, liệu có liên quan tới...anh ta không?"
Mã Ngọc Huệ tủm tỉm cười, cố ý chọc ghẹo Du Mẫn.
"Anh ta?... Ý cô là ca ca hả?"
Du Mẫn cười xòa trước câu nói của Mã Ngọc Huệ. Tại sao cô ấy tự nhiên lại nhắc đến Bạch Phong Sinh. Anh ta có liên quan gì ở đây?
"Cô không có cảm giác gì với anh ta sao? Anh ta đẹp trai đến thế mà. Dù bình thường anh ta rất lạnh lùng nhưng lại quyến rũ đó."
"Đại tiểu thư, cô làm ơn quay về Trái Đất cho tôi nhờ. Người đó không phải người bình thường đâu, là Thần chết đấy. Anh ta mà nghe được mấy câu này thì cô xong đời rồi."
Du Mẫn cảnh báo cho Mã Ngọc Huệ nhớ, con người Bạch Phong Sinh không đơn giản. Chỉ cần nghe thấy những lời chướng tai gai mắt về mình, thì người thốt ra những câu nói đó chỉ còn nước cầm chắc cái chết.
"Có thể cô thấy anh ta quyến rũ nhưng tôi thì không. Chúng ta rất khác nhau. Cô là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã quen ăn sung mặc sướng, lúc nào cũng chỉ cần làm một nàng công chúa chờ bạch mã hoàng tử đến. Còn tôi, mỗi ngày đều có rất nhiều thứ phải lo, phải vật lộn với cuộc sống để tồn tại, cho nên những thứ gọi là tình yêu nam nữ đó không cần thiết với tôi. Hơn nữa, ca ca không phải là người. Còn tôi thì vẫn rất yêu đời, chưa muốn chết."
"Cô chưa từng yêu ai sao?"
"Chưa từng. Và tôi cũng không nghĩ là tôi sẽ yêu ai. Tôi không có thời gian làm chuyện vô ích đó."
Du Mẫn trả lời, giọng có chút thờ ơ pha lẫn sự khinh thường. Đúng vậy, người luôn sống ở dưới đáy xã hội như cô, thực chất không bao giờ suy nghĩ đến những thứ không thực tế. Tình yêu luôn là thứ mà cô khẳng định sẽ không bao giờ tồn tại trong cuộc sống của mình. Lo cho thân mình đã mệt lắm rồi, cô cũng không còn sức để yêu với đương.
Mã Ngọc Huệ bất chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của Du Mẫn, bỗng thấy có chút chạnh lòng. Du Mẫn nói không sai, thế giới của hai người hoàn toàn khác biệt. Cô thì lúc nào cũng ở trên cao, sinh ra trong nhung lụa, không cần phải lo lắng về bất cứ thứ gì. Còn cô gái trước mặt đây, xem chừng cũng trạc tuổi nhưng lúc nào cũng phải lo toan, canh cánh chuyện sinh tồn trong lòng. Đó là điều không công bằng.
"Nhắc mới nhớ, Thần chết đó không đi theo chúng ta sao? Từ chiều tối tới giờ tôi không thấy anh ta đâu cả."
"Tối nào ca ca cũng leo lên sân thượng ngắm trăng hết. Hôm nào không có trăng thì ngắm đỡ sao. Giờ này, chắc đã làm được cả chục bài thơ rồi."
"Ngắm trăng? Làm thơ? Thần chết mà lãng mạn thế sao?"
Mã Ngọc Huệ rất bất ngờ trước những lời của Du Mẫn. Cô chưa từng nghĩ rằng, một Thần chết lạnh lùng như Bạch Phong Sinh kia, lại có những lúc rất con người như thế. Cô rất muốn nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc đó, nhưng có lẽ không đi thì tốt hơn. Dù gì thì Bạch Phong Sinh không phải là người dễ gần, vì vậy tránh xa anh ta chính là thượng sách.
"Ngày mai Trọng Nhân sẽ xuất viện. Tôi có đề nghị anh ấy cùng tôi đến gặp ba mẹ. Bây giờ tôi rất căng thẳng, không biết sẽ như thế nào đây. Liệu họ có bị tôi dọa cho chết khiếp không?"
"Cái này tôi không biết." Du Mẫn nhìn thẳng vào mắt của Mã Ngọc Huệ. "Cô phải tin vào bản thân chứ. Cố lên."
"Cảm ơn."
Mã Ngọc Huệ nhẹ nhàng nhếch miệng cười, rồi thở dài ra một tiếng.
"Ngày mai, tôi và ca ca sẽ ở bên ngoài, không quấy rầy gia đình cô đoàn tụ đâu. Yên tâm đi."
***
"Gia đình này có vẻ yên ắng nhỉ? Chẳng lẽ họ dễ tin người đến thế sao?"
Linh hồn của Du Mẫn cùng Bạch Phong Sinh chăm chú quan sát ba mẹ của Mã Ngọc Huệ từ bên ngoài sân vườn nhà họ Mã. Không phải do cô tò mò mà là hiếu kì. Có thể nói, đây là lần đầu tiên, một gia đình không hề có phản ứng gì quá đặc biệt đối với chuyện người thân đã qua đời quay về thăm họ. Ông Mã thì vẫn giữ thái độ nghiêm nghị, còn bà Mã gương mặt mang chút sửng sốt, nước mắt luôn chực trào ra. Bên cạnh đó, Dương Trọng Nhân cũng nhận lời của Ngọc Tuệ và cũng xuất hiện trong buổi đoàn tụ. Hắn trên người diện một chiếc áo sơ mi trắng tay dài, dáng vẻ không hề giống một người vừa mới xuất viện sau tai nạn. Quả là người rất biết cách giữ phong thái.
Bà Mã càng ngày càng xúc động hơn, bà lao đến ôm thấy cơ thể của Du Mẫn và khóc rất nhiều. Ông Mã cũng rơi lệ và ôm lấy vợ con.
Vậy là xong, Mã Ngọc Huệ cuối cùng cũng thuyết phục được ba mẹ cô tin rằng cô là con gái của họ. Thật không tin được, trên đời này vẫn có người rất nhẹ dạ, không sợ gặp phải lừa đảo.
"Mấy người này có vấn đề không vậy? Họ không sợ bị lừa sao?"
Du Mẫn thật sự vẫn chưa tin được cảnh cả gia đình họ Mã cười cười, nói nói với nhau lại diễn ra nhanh đến như thế. Mã Ngọc Huệ quả thật đã đơn giản rồi, không ngờ cả nhà họ Mã còn đơn giản hơn gấp mấy lần.
Và cô bắt đầu chú ý đến người đàn ông kia. Hắn chỉ ngồi im trên ghế sofa, không nói không cười, khuôn mặt cũng không chút biểu cảm. Quái lạ, dù chỉ là con rể hụt của gia đình này, là chồng hụt của Mã Ngọc Huệ nhưng chí ít, hắn ta cũng nên chia vui chứ, ai lại ngồi thừ ra đó mà nhìn.
"Như vậy là không lo Mã Ngọc Huệ bị đuổi rồi nhỉ?"
Du Mẫn quay sang mỉm cười nhìn Bạch Phong Sinh bên cạnh. Còn anh thì đáp lại bằng thái độ thờ ơ vốn có của mình. Không sao, Du Mẫn đã quen điều đó. Cô lại tiếp tục chăm chú quan sát cả gia đình họ Mã bên trong.
Bỗng dưng cảm nhận được một rất cảm giác quái lạ đang bao trùm lấy bản thân, cô bắt gặp phải ánh mắt vô cảm của Dương Trọng Nhân đang nhìn chằm chằm vào mình. Hắn không thể nhìn thấy cô, càng không thể thấy được tảng băng đen bên cạnh cô, vậy hắn ta đang nhìn cái quái gì mà chăm chú thế?
Du Mẫn bất giác quay ra sau lưng; chỉ toàn cây cối, không hơn không kém. Ánh mắt của người đàn ông này mang đầy nguy hiểm, nhưng tại sao cô lại nhìn ra chút tình cảm pha lẫn trong đó. Hắn như thể đang ngắm nhìn cô vậy. Cô nhìn Dương Trọng Nhân với khuôn mặt khó hiểu. Nếu đây cũng có thể coi là ấn tượng ban đầu đối với Dương Trọng Nhân thì cô hoàn không thích hắn. Với loại người như thế này, sau này ra đường có phải gặp mặt, tốt nhất hãy nên tránh xa. Nhất định phải như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
60 chương
79 chương