Sáu ngày để yêu
Chương 4 : Chuông gió hoa trà
Ngày thứ năm của kì hạn sáu ngày cũng đã sắp kết thúc. Chứng kiến cảnh ba mẹ Mã Ngọc Huệ chia tay cô con gái độc nhất trong nước mắt, Du Mẫn cũng không khỏi chạnh lòng. Những ngày vừa qua, gia đình họ Mã có lẽ đã rất vui khi con gái của họ có thể từ cõi chết quay về gặp lại lần cuối. Dù vậy, cuộc vui nào cũng phải tàn. Mã Ngọc Huệ cũng phải ra đi vì cô không còn thuộc về dương gian nữa.
Du Mẫn chợt nhớ tới người đàn ông họ Dương kia. Hắn tại sao lại không có mặt trong ngày cuối này chứ? Đúng ra hắn ta mới là người nên đến tiễn hôn thê của mình chứ. Thật là vô trách nhiệm.
Ngồi trên taxi quay về nhà trọ, Du Mẫn bắt gặp ánh mắt của Mã Ngọc Huệ, ánh mắt ẩn chứa đầy nỗi buồn. Bản thân cô cũng hiểu được điều đó. Ba cô trước đây khi đến về gặp cô lần cuối, trên người chỉ mặc một bộ quần áo rách rưới, toàn thân đầy máu. Dẫu cho hình ảnh trước mắt chỉ là một linh hồn mất đi thân xác nhưng cô vẫn chẳng thể nào kiềm được nước mắt. Với ba cô, Du Mẫn là điều quý giá nhất trên thế gian này, nên ông thật sự không nỡ lòng bỏ cô lại thế gian một mình. Nhưng ông dù muốn hay không, cũng đã là người cõi âm, không còn cách nào quay trở về nhân gian nữa. Vì thế, ông chỉ hy vọng con gái mình sẽ sống quãng đời còn lại thật hạnh phúc để ông an tâm mà ra đi. Án phạt cũng đã tuyên; có thể gặp mặt con gái lần cuối chính là ân huệ mà Diêm Vương đã ban cho ông. Như vậy cũng đã đủ.
Nhưng đến phút cuối, mọi thứ đã vượt quá dự liệu của tất cả khi Hoàng Du Mẫn lên tiếng cầu xin một đặc ân.
Hãy cho ba cô có cơ hội siêu sinh.
Đổi lại cô sẽ làm bất cứ việc gì, kể cả lấy đi sinh mạng của cô thế chỗ cho ba, cô cũng bằng lòng.
Đương nhiên, ba cô làm sao chấp nhận việc đẩy con gái vào chỗ chết chỉ để đổi lấy cơ hội sinh tồn cho bản thân.
Một người ngăn cản, một người cố chấp một mực làm theo quyết định của chính bản thân; cả hai đều khiến cho mọi việc trở nên rắc rối.
Cuối cùng, Diêm Vương cũng bị lòng hiếu thảo và tình thương con của ba con Hoàng Du Mẫn làm cho động lòng, mở cho con đường để cả hai đều có cơ hội tồn tại.
Mượn xác…
Những linh hồn xấu số không may phải qua đời bất đắc kì tử, chỉ cần thời gian ở tại nhân gian không phạm vào những điều xằng bậy nghi kị, sống thanh đạm, nhân hậu; sẽ nhận được đặc ân, có thể vay mượn thân xác của con người, trở về nhân gian trong vòng sáu ngày để hoàn thành hết tất cả tâm nguyện khi còn sống trước khi siêu sinh kiếp khác. Nếu Du Mẫn chấp nhận cho một trăm linh hồn mượn xác, thì ba cô sẽ được ân xá, không phải chịu lưu đày vĩnh viễn nữa.
Được thôi, một trăm thì một trăm. Chỉ cần Diêm Vương giữ đúng lời hứa, dù cả đời phải làm công việc này, cô cũng làm.
***
Cả ba người vẫn giữ một bầu không khí im lặng mãi cho đến khi bước vào nhà Du Mẫn. Mã Ngọc Huệ quay lại nhìn cô, yếu ớt nặn ra nụ cười.
“Ngày mai, chúng ta ra biển nhé.”
***
Mã Ngọc Huệ nhẹ nhàng bước từng bước trên bãi cát mềm mại. Cô hôm nay không muốn nhập vào xác của Du Mẫn nữa mà chỉ muốn được là chính bản thân mình, dù chỉ là một linh hồn.
Khác với Mã Ngọc Huệ, Du Mẫn đang học cách cảm nhận được vô vàn những hạt cát đang ôm lấy đôi bàn chân cô. Từ khi sinh ra cho đến giờ, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy biển, được đi chân trần trên cát như thế này. Nụ cười dần nở trên môi, tựa một đứa trẻ được ba mẹ dẫn đi chơi trong ngày sinh nhật. Cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
“Nhìn thấy không?”. Mã Ngọc Huệ chỉ vào một căn biệt thự màu trắng bên bãi biển ở đằng xa. “Nếu như còn sống, hôm nay tôi sẽ tổ chức lễ cưới tại đó.”
Hóa ra ây chính là lí do Mã Ngọc Huệ muốn ra biển. Cô dẫn Du Mẫn đến gần căn biệt thự. Không có lấy một bóng người. Cũng phải, cô dâu đã không còn, đám cưới không thành, đi một quãng đường xa đến đây, cũng chỉ thêm đau lòng.
Mã Ngọc Huệ ngắm nhìn căn nhà thêm một chút rồi rời khỏi đó. Đi được một đoạn cho tới khi căn nhà khuất khỏi tầm mắt, hai cô gái cùng ngồi xuống trên bờ cát trắng mịn, phóng tầm mắt ra ngoài khơi xa.
“Cô buồn lắm phải không? Hôm nay là ngày cuối rồi.”
Du Mẫn lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
“Buồn thì sao, tôi cũng không sống lại được.” Mã Ngọc Huệ dừng lại chốc lát rồi quay sang mỉm cười với Du Mẫn. “Cảm ơn cô. Nhờ có cô mà tôi mới có thể hoàn thành hết tất cả mọi thứ.”
“Đó là công việc của tôi, cô không cần phải khách sáo.”
Bầu không khí rơi vào im lặng thêm lần nữa. Du Mẫn nghĩ rằng, Mã Ngọc Huệ cần có thời gian để từ biệt thế gian này nên chỉ giữ im lặng để cho cô tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng. Nhưng không lâu sau đó, Mã Ngọc Huệ đột nhiên cất giọng.
“Đến bây giờ, khi nghĩ lại, tôi bỗng cảm thấy, sự ra đi bất ngờ của tôi chính là một sự giải thoát đúng lúc.”
Du Mẫn giật mình trước câu nói này của Mã Ngọc Huệ. Cô ấy nói như thế là ý gì?
“Trọng Nhân, anh ấy không hề yêu tôi. Chỉ có mình tôi là đơn phương có tình cảm với anh ấy.” Mã Ngọc Tuệ ngập ngừng trong giây lát. “Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau là khi tôi đang du học ở Mỹ. Tình cờ trông thấy anh qua giá sách thư viện trường, tôi cảm thấy hình như mình đã yêu anh ấy. Bắt đầu từ đó, tôi hay chạy lung tung trong trường để tìm anh nhưng anh ấy giống như đã bốc hơi, biến mất hoàn toàn; không để lại một dấu vết nào. Lúc đó tôi rất thất vọng. Tôi bỗng dưng nghĩ lại, có lẽ mình đã gặp ảo giác; hoặc thậm chí đã gặp ma.”
Bỗng cười khẩy một tiếng, cô dừng lại chốt lát; giống như đang cố gắng sắp xếp lại phần kí ức dần mờ nhạt đi.
“Không lâu sau đó, ba tôi gọi tôi về để bàn chuyện hôn sự. Tôi biết ba muốn lấy việc trọng đại cả đời mình ra để làm lợi cho việc kinh doanh của ông nên tôi đã phản đối. Dù cho đối phương đã chấp nhận đi chăng nữa, nếu tôi vẫn không đồng ý thì sẽ chẳng có đám cưới nào diễn ra cả. Tuy nhiên, đến khi gặp mặt người đàn ông tôi bị buộc phải kết hôn, tôi biết rằng đây chính là cơ hội ông trời ban cho tôi. Người đàn ông tên Dương Trọng Nhân đó chính là chàng trai lạ mặt mà tôi đang tương tư. Tôi đã rất hạnh phúc và cho rằng mình là cô gái may mắn nhất trên đời khi mối tình đầu có thể trở thành bạch mã hoàng tử của riêng tôi. Vậy mà…”
Dù cho linh hồn không có giác quan như con người bình thường nhưng Du Mẫn vẫn cảm giác được, Mã Ngọc Huệ đang khóc.
“Còn nhớ hai ngày trước, tôi cùng Bạch Phong Sinh ra ngoài vào buổi tối không? Hôm đó, tôi đã đến nhà Trọng Nhân, vốn muốn nhìn anh ấy một lát rồi đi ngay. Nhưng tôi đã vô tình nghe thấy anh ấy nói với em gái vài câu.”
“Nếu cô ta vẫn còn sống thì anh sẽ tiếp tục trò chơi này. Chẳng phải cô ta cũng vì tiền mới đồng ý sao? Mang tiếng là kết hôn, thực chất cũng chỉ là một vụ làm ăn trá hình, đôi bên cùng có lợi.”
“Em cũng có nói chuyện với chị ấy vài lần. Ngọc Huệ từng nói là chị ấy thật lòng yêu anh đấy.”
“Liên quan gì đến anh? Anh không yêu cô ta, anh không cần biết.”
“Anh có thôi cái kiểu đó không? Dù cho hồn chị ấy có mượn xác ai trở về thì chị ấy cũng đã qua đời rồi, anh hãy tôn trọng người đã khuất một chút đi.”
“Mượn xác cái gì? Lừa đảo thì đúng hơn.”
“Thì ra ngay từ đầu, anh ấy đối với tôi chỉ là lợi dụng. Nếu như tôi không chết, có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống cô độc trong cái vỏ bọc hảo huyền do chính mình dựng lên. Vì vậy, tôi luôn cảm ơn ông trời đã cứu tôi ra khỏi vũng lầy hôn nhân này. Tôi bây giờ rất nhẹ nhõm. Hy vọng kiếp sau sẽ gặp được người yêu thương mình thật lòng và có thể sống hạnh phúc.”
Du Mẫn mỉm cười. Cô chưa bao giờ yêu nên vẫn không hiểu được tình yêu nam nữ là như thế nào. Cô chỉ có thể nhẹ nhàng động viên người bên cạnh. Những lúc không vui, nghe được những lời êm tai vẫn là tốt nhất.
“Chúc cô sớm hoàn thành được tâm nguyện.”
Ngồi được một lát, hai người lại đi lòng vòng quanh bãi biển. Mã Ngọc Huệ dạy cho Du Mẫn cách xây lâu đài cát thật đẹp. Còn Du Mẫn thì lúc nào cũng tỏ ra vẻ thích thú như một đứa trẻ nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
60 chương
79 chương