Những lời này vừa dứt, Tạ Vũ Tinh liền rũ mắt. Tuy trên mặt hắn vẫn mang vẻ tươi cười, nhưng trong mắt không còn sót lại chút hào quang nào, tái nhợt cùng cô đơn lại lần nữa trở về trên người, đặc biệt là ở trong phòng thẩm vấn không gian rộng lớn trống vắng này, thân hình hắn càng có vẻ đơn bạc tịch liêu. Quý Dữ bỗng nhiên thấy có chút bực mình. Hắn mím môi, quay đầu nói: “Tôi đi đây.” Tạ Vũ Tinh ngước mắt, khóe môi run run: “Được.” “Phanh” một tiếng, cửa phòng thẩm vấn ở sau lưng đóng lại. Quý Dữ nhắm mắt, thở phào một hơi, khi mở mắt lần nữa, đúng lúc đối diện với Hạ Trụ cũng vừa ra khỏi phòng theo dõi. Trong lòng dâng lên một trận cảm xúc vừa phức tạp lại ấm áp. Hắn bỗng nhiên rất thích hình ảnh trước mắt, thích Hạ Trụ ôn nhu ôm Tiểu Vũ Trụ, thích bọn họ hướng về mình, từng bước một kiên cố vững chắc tới gần mình, cũng thích bộ dạng Tiểu Vũ Trụ cười duỗi tay về phía mình. Nơi mềm mại nhất trong lòng bị đánh một kích, ngột ngạt và áp lực thoáng chốc tiêu tán. Khóe môi gợi lên, cười đón lấy. “Kỉ Hu ôm ~” Tiểu Vũ Trụ duỗi hai tay, âm thanh mềm mụp. Quý Dữ tiếp nhận nó, ôm một cái tràn đầy cõi lòng. Hương sữa nong nóng xông lên chóp mũi, hắn dùng sức mà hít lấy hai ngụm, điểm dao động trong lòng kia càng được trấn an. “Thật thoải mái.” Quý Dữ cười cảm thán. Hạ Trụ cũng cười: “Chú ý hình tượng.” “Tôi ôm con trai thì làm sao a?” Quý Dữ đúng lý hợp tình. Hạ Trụ giang hai tay: “Vậy thì có muốn ôm bạn trai không?” Quý Dữ sửng sốt, nhấc chân đạp nhẹ lên bắp đùi Hạ Trụ. Hắn cười đến bất đắc dĩ: “Chú ý hình tượng!” Hạ Trụ không trả lời, hắn nắm lấy tay Quý Dữ, nhẹ nhàng lôi kéo, liền đem người kéo vào trong lòng, chủ động đưa lên một cái ôm cực kỳ lớn, cực kỳ ấm áp. “Đợi lát nữa sẽ chở cậu đi ăn nhé.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp ôn nhu, cùng với hơi thở nóng hổi, làm cho tai hắn ngứa ngáy không ngừng. Khóe miệng không tự giác mà gợi lên, Quý Dữ mím môi cố nén ý cười. “Khụ khụ!” Lương thúc từ trong phòng theo dõi đi tới. Hai người nào đó đang ôm nhau nhanh chóng tách ra. “Lương thúc.” “Lương thúc.” Lương thúc cười gật gật đầu. Hắn đi đến cạnh Quý Dữ, vỗ vai hắn nói: “Cháu làm tốt lắm.” Quý Dữ vội khiêm tốn mà xua tay: “Không có không có, cháu cũng chưa hỏi ra được thứ gì.” “Tạ Vũ Tinh là nhân vật mấu chốt, cuộc nói chuyện hôm nay đã xem như là điểm đột phá rất trọng đại rồi, đợi lát nữa chú gọi cho lão Hạ một cuộc, ông ấy khẳng định……” Nói đến một nửa, có một cảnh sát đi tới, tiến đến bên tai Lương thúc nhỏ giọng nói chuyện. Không biết hắn nói gì, Lương thúc liền nhíu mày. Hắn nhìn về phía Hạ Trụ cùng Quý Dữ, “Như vậy đi, lần này cảm ơn hai đứa qua đây, thúc còn có chút việc, thật sự không có cơ hội mời cả hai đi ăn một bữa cơm. Về sau hai đứa ra đường nhớ để ý xung quanh, nhất định phải cho người theo sau, cũng có đừng ở bên ngoài quá lâu.” Hạ Trụ đáp: “Vâng, cháu biết rồi.” Quý Dữ cũng gật đầu. Lương thúc cười cười, mang theo hai cảnh sát rời đi. Quý Dữ gỡ tai nghe trong tai xuống, giao cho nữ cảnh sát bên cạnh, sau đó hỏi Hạ Trụ: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Nhiệm vụ của họ đã kết thúc, chuyện tiếp theo cứ giao cho người có chuyên môn làm được rồi. Hạ Trụ cười nói: “Không phải đã nói sao, mang cậu đi ăn ngon.” “Ăn cái gì ngon?” “Ăn vào có thể làm lòng người trở nên vui vẻ.” — “Có thể làm tâm tình chuyển biến tốt chính là cái này?” Hình ảnh vừa chuyển, ba người đã tới một nhà hàng xoay* xa hoa. Bọn họ ngồi trong một phòng cách gian, sô pha lưng dựa vải nhung, hai bên là bình phong dây dài vờn quanh. Toàn bộ nhà ăn trang hoàng cổ kính, thậm chí ánh đèn cũng mờ nhạt sâu xa, chiếu lên người dịu nhẹ, phối hợp với đàn tranh uyển chuyển hàm nghĩa, phảng phất như thời gian nhanh chậm đều trở nên mơ hồ tại nơi đây. Ngay khi đến, Hạ Trụ liền thuần thục gọi món. Hắn gọi cho mình một bình rượu vang đỏ, nước chanh cho Quý Dữ, trừ cơm trắng và trái cây, còn gọi hai phần đồ ngọt, một là hộp hoa quả*, một là Mango Crepe*, hai phần đồ ngọt này đều bị đẩy đến trước mặt Quý Dữ. Tiểu Vũ Trụ ngồi trên ghế trẻ con chép chép miệng: “A nha.” Đều không phải phần của nó, hư! Quý Dữ ngắm hai phần đồ ngọt trước mắt, nhìn mãi cũng nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, nghi hoặc nói: “Ăn cái này là tâm tình liền tốt lên sao?” Hạ Trụ nhấp một ngụm rượu vang, cười nói: “Cậu ăn trước thử xem.” Quý Dữ nửa tin nửa ngờ mà cầm lấy dao nĩa: “Sao tôi lại thấy anh như đang dụ dỗ con nít thế này.” Hạ Trụ cũng chỉ cười cười. Quý Dữ cầm lấy nĩa phân ra một khối, đưa vào trong miệng nghiêm túc mà thưởng thức, nói, “Cũng không tệ lắm.” Bơ nhập khẩu, ngon mà không ngấy, vị ngọt của xoài len lỏi khắp kẽ răng, thịt quả cũng rất lớn, ăn vào rất thơm. Hạ Trụ cười rộ lên: “Vậy lại ăn thêm đi.” Quý Dữ nuốt xuống đồ ngọt trong miệng, hỏi: “Anh cũng ăn chứ?” Hạ Trụ cúi người, hé miệng. Quý Dữ sửng sốt: “……??” Thấy Hạ Trụ vẫn không nhúc nhích mà giương miệng, chờ đợi mình đút hắn, Quý Dữ giật mình, lại ngẩn người, cuối cùng vẫn xiên lấy khối bơ đưa vào trong miệng Hạ Trụ. Hạ Trụ ngậm bơ trong miệng, một lần không ngậm hết bơ trên nĩa, hắn lại vươn lưỡi liếm một cái. Tiếp theo, hắn nhìn Quý Dữ cười: “Rất ngọt.” Quý Dữ: “……” Có, có chút buồn nôn, lỗ tai cũng có chút nóng. “A a a!” Tiếng gọi từ Tiểu Vũ Trụ lôi suy nghĩ của Quý Dữ trở lại, hắn xoay đầu, liền thấy gương mặt nhỏ đang há hốc miệng, trên cái lưỡi nhỏ hồng nhạt còn dính dấu vết màu trắng sau khi uống sữa bột để lại. Quý Dữ phụt cười vui vẻ: “Sao cái đức hạnh y như ba con thế hả? Đợi một lát a.” Hắn nói rồi lấy điện thoại ra, tìm hiểu xem trẻ con chưa được một tuổi có thể ăn bơ không, đọc lướt qua tất cả câu trả lời, hắn lấy đũa dính xíu xiu bơ, đưa đến bên miệng Tiểu Vũ Trụ, “Con chỉ có thể ăn một miếng như vậy thôi.” “A ô” một ngụm, Tiểu Vũ Trụ hưng phấn mà cắn cả chiếc đũa. Nó duỗi tay bắt lấy chiếc đũa không cho rời đi, miệng nhỏ đớp a đớp miếng bơ kia, chờ đến khi ăn sạch sẽ rồi thì không cảm ra được mùi vị gì, lại chớp mắt nhìn Quý Dữ, “Không~” tay nhỏ của nó quơ tới. Quý Dữ nói: “Con chỉ có thể ăn nhiêu đó.” Mày Tiểu Vũ Trụ nhăn lại, đôi môi hồng hồng vểnh lên: “Muốn ~” “Không được, sẽ không tiêu hóa được.” Quý Dữ phi thường lãnh khốc vô tình. Tiểu Vũ Trụ mếu máo, lại nhõng nhẽo kéo tay áo Quý Dữ, khuôn mặt nhỏ thịt thịt còn dán vào lòng bàn tay Quý Dữ, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, dáng vẻ nho nhỏ vừa đáng yêu vừa ranh mãnh. Quý Dữ làm gì mà chịu nổi? Hắn lắc đầu cảm thán: “May mà con là Alpha, nếu là một Omega, kia xong đời rồi, một đống Alpha phải vì con mà nổi điên đó.” “Ha ha ha ha.” Hạ Trụ nhịn không được bật cười. Hắn từ khi vào nhà hàng đều im lặng quan sát động tác của Quý Dữ và Tiểu Vũ Trụ, cũng không nghĩ sẽ xen vào, cũng không muốn nhúng tay, chỉ cần lẳng lặng mà xem hai người bọn họ, trong lòng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Quý Dữ lại lấy chiếc đũa dính một chút bơ: “Anh cười cái gì a?” Hắn lại đút bơ cho Tiểu Vũ Trụ, lúc này Tiểu Vũ Trụ đã học ngoan nghe lời, biết mình chỉ có thể ăn một chút như vậy, cho nên không ăn hết trong một lần, nó từng ngụm, từng ngụm mà liếm, cái miệng thịt mum múp chậm chạp nhấm nuốt. “Không có gì.” Hạ Trụ cười cười, “Chính là…… Bỗng nhiên muốn kết hôn.” Không biết những Alpha khác nhìn Omega của mình và con nhỏ ồn ào đùa giỡn thì có loại cảm thụ gì, hắn đây cách một cái bàn ăn, nhìn hết thảy trước mắt ấm áp vô ngần, chỉ cảm thấy trong lòng có loại xúc động mười phần mãnh liệt, muốn làm cho Omega này chút chuyện gì đó. Muốn tặng quà cho hắn, nhìn hắn vui vẻ bật cười, muốn vì hắn làm bất kỳ chuyện gì hắn mong ước, muốn kéo hắn vào trong lòng ngực, muốn hôn môi hắn, muốn cùng hắn ban ngày tuyên dâm, cùng hắn triền miên lưu luyến. Nhưng việc muốn làm nhất, chính là kết hôn với hắn. Muốn đem nhẫn đeo vào ngón tay khéo léo thon dài của hắn, đem khăn voan đội lên đầu hắn. Cùng hắn tay nắm tay, cùng nhau đi vào lễ đường. Hắn một chút cũng không hề thỏa mãn với thân phận “Bạn trai” này. Quý Dữ nghe xong lập tức sửng sốt: “Kết hôn?” Hắn theo bản năng mà duỗi tay sờ túi, hộp nhỏ chắc chắn nằm bên trong đã ngây người hồi lâu. Kế hoạch ban đầu của hắn là hôm nay cầu hôn, nhưng bị việc của Tạ Vũ Tinh làm cho có chút mất hứng, từ đó theo bản năng mà nghĩ rằng hôm nay có khả năng không thích hợp để cầu hôn, muốn dời lại mấy ngày. Nhưng Hạ Trụ vừa nhắc tới, hắn lại lần nữa suy xét tới chuyện này. “Đúng vậy, kết hôn.” ánh mắt Hạ Trụ thản nhiên. Quý Dữ đánh giá thần sắc Hạ Trụ, phát hiện hắn không chỉ không có bị sự tình ban sáng ảnh hưởng, ngược lại khóe miệng vẫn luôn ngậm cười, đôi mắt luôn hơi hơi cong lên, tựa hồ tâm tình đặc biệt tốt. Lại nhìn Tiểu Vũ Trụ, một nhóc con a, càng dễ dàng thỏa mãn, một chút bơ liền khiến nó hoàn toàn vui vẻ, quên khuấy cái trán đang nóng lên kia, không chỉ có không khóc, còn toàn thân tản ra tín hiệu vui sướng. Thoạt nhìn, bị ảnh hưởng cũng chỉ có một mình hắn. Nhưng mà…… Tâm tình của hắn dường như không thấp như hắn đã nghĩ. Quý Dữ lại ăn một miếng Mango Crepe, tư vị ngọt thanh tản ra trên đầu lưỡi, hắn tinh tế thưởng thức hương thơm ngon ngọt này, đồng thời cũng tinh tế cân nhắc lại cảm xúc của bản thân. Hắn thật sự không có “Mất hứng” như mình đã tưởng. Tính từ lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, một khắc khi nhìn thấy Hạ Trụ và Tiểu Vũ Trụ kia, tâm tình của hắn liền bắt đầu trở nên tốt hơn, hiện tại, lo lắng tại thời điểm đó đã hoàn toàn bốc hơi không thấy tung tích. Thấy Quý Dữ thật lâu không lên tiếng, hắn lại cười hỏi: “Cậu thì sao? Có nghĩ tới sẽ kết hôn không?” Quý Dữ quay đầu đi, duỗi tay chạm mũi Tiểu Vũ Trụ một cái: “Chúng ta mới mười chín tuổi, vội vã kết hôn làm gì? Chờ một chút đi, đến khi Tiểu Vũ Trụ lớn hơn lại nói tiếp.” Nói rồi, ngón tay hắn lặng yên không tiếng động mà chui vào túi, lần mò cảm nhận sự mềm mại của cái hộp nhỏ bọc nhung bên trong. “Đúng rồi.” Quý Dữ bỗng nhiên nói. Hạ Trụ ngước mắt nhìn hắn: “Ừm?” Quý Dữ thả nĩa xuống, lại quay qua giải cứu chiếc đũa bị Tiểu Vũ Trụ mút nửa ngày không rời ra, hắn không nhìn về phía Hạ Trụ, cứ như vậy tỏ vẻ tùy ý nói: “Tối nay tôi mời anh đi ăn.” Nói xong nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Anh mời tôi đi ăn, tôi cũng mời anh lại.” Hạ Trụ cười hỏi: “Đây là kinh hỉ cậu chuẩn bị cho tôi sao? Mời đi ăn?” “Đương nhiên không chỉ có vậy.” Quý Dữ nói, “Chờ tới tối anh sẽ biết ngay.” “Tôi có thể đoán thử là cái kinh hỉ gì không?” một tay Hạ Trụ chống cằm, lại hỏi. Quý Dữ hừ cười một tiếng: “Anh đoán đi, anh mà đoán được tôi liền cùng họ với anh.” Hạ Trụ nhướng mày: “Cùng họ với tôi?” Vốn dĩ chỉ định chọc ghẹo Quý Dữ, nhưng nếu hắn đã nói đến như vậy…… Quý Dữ gật đầu: “Ừm, chỉ cần anh đoán được.” Ở thế giới này, đều là Alpha cầu hôn Omega, hầu như không hề có trường hợp Omega cầu hôn Alpha, cho nên hắn rất yên tâm a, cảm thấy Hạ Trụ khẳng định là đoán không được. Hơn nữa trước đó mình còn nói tạm thời không nghĩ tới chuyện kết hôn, cũng coi như vừa vứt ra khói mù, Hạ Trụ khẳng định càng đoán không được. Sách, ngẫm lại còn có chút đắc ý đấy. Hạ Trụ hơi nhướng mày, ánh mắt chăm chú vào Quý Dữ: “Là nhà sao?” Quý Dữ lắc đầu. Hạ Trụ lại hỏi: “Là xe sao?” Quý Dữ vẫn cứ lắc đầu: “Mấy thứ đó chẳng phải anh đã có rồi sao, tôi còn mua cho anh làm gì? Hơn nữa tôi nào có giàu vậy a? Anh nghĩ cũng quá mức khoa trương đi.” Hắn lại đưa ra một đường cụt cho Hạ Trụ. “Đừng đoán nữa, anh khẳng định đoán không ra đâu.” “Là nhẫn sao?” Quý Dữ đình chỉ: “……” Đờ mờ? Hắn dời mắt, “…… Đương, đương nhiên không phải a!”*Nhà hàng xoay: xoay ở đây là xoay quanh một trục cố định