Lũ Mùa Xuân
Chương 1
Thứ hai, ngày 24 tháng 12.
Trời râm mát, nhiệt độ cao nhất 7 độ, nhiệt độ thấp nhất âm 3 độ, có gió nhẹ.
Tạm thời có thể coi như khí trời tốt.
Sáng sớm hơn 7 điểm, Sở Tấn đang mua bữa sáng ở cửa hàng bán điểm tâm, bên người mấy học sinh hi hi ha ha đùa giỡn, đồng phục học sinh ăn mặc nhếch nhác, khăn quàng cổ cũng không mang, khuôn mặt trẻ tuổi chói lọi.
Sở Tấn thật sự ước ao, cuối tuần này là sinh nhật ba mươi tuổi của anh, lúc không hề hay biết đã qua nhiều năm như vậy. Anh đã sớm không còn trẻ nữa, âu phục mặc bên trong chỉnh tề áo lót giữ ấm, bên ngoài còn phủ thêm chiếc áo khoác cashmere dày nặng, như vậy còn cảm thấy lạnh, còn phải dùng khăn quàng cổ quấn kín mít, như thắt cổ.
Anh mua bữa sáng xong, đi tới nhà Quý Thiên Trạch, dâng điểm tâm cho Quý Thiên Trạch.
Quý Thiên Trạch lại ghét bỏ: "Tôi muốn chính là bánh nhân thịt bò đây là thịt lợn, tại sao chỉ vậy mà cậu cũng mua sai?"
Còn nói: "Trên người cậu đầy mũi dầu mỡ, thối quá, cách xa tôi dùm một chút."
Tuy rằng ghét bỏ, nhưng vẫn ăn, vừa nói: "Công việc ngày hôm nay tôi cần dùng ppt đấy? Cậu xảy ra chuyện gì? Còn chưa làm xong vậy hả?"
Sở Tấn mệt mỏi gật đầu: "Làm xong rồi, tôi tới giảng giải cho anh một chút, anh thế nào cũng phải hiểu một ít mới trình bày trong hội nghị được..."
Nói xong, Sở Tấn thất thần, gần đây vẫn luôn thất thần, anh nhớ tới những học sinh sáng sớm gặp thoáng qua, nhớ không rõ tướng mạo, ở trong đầu của anh khuôn mặt của những học sinh kia như bị nhòe đi, sau đó đổi thành khuôn mặt anh thời tuổi trẻ.
Anh nhớ đến năm mười sáu tuổi mình thích Quý Thiên Trạch, lúc mình đang học trung học, từ đó trở đi anh liền gió mặc gió, mưa mặc mưa mua bữa sáng cho Quý Thiên Trạch người người đều nói anh là chân sai vặt của Quý thiếu gia.
Nhưng anh không ngại, vẫn hèn mọn mà thích Quý Thiên Trạch.
Khi đó Quý Thiên Trạch sẽ ôm bờ vai anh rồi nói: "Tiểu Tấn, cậu là anh em tốt của tôi, có đúng hay không?"
Anh lại bị mê đắm đến thần hồn điên đảo, mặt đỏ tim đập gật đầu.
Mười mấy năm trôi qua, bọn họ vẫn là... Bạn thân nhất. Anh sợ thổ lộ xong ngay cả bạn bè cũng không làm được, trơ mắt nhìn Quý Thiên Trạch đổi từng người từng người bạn gái, còn phải nhiều lần cười chúc phúc.
Quý Thiên Trạch trước khi đi bàn giao với anh: "Ngày hôm nay sớm tan tầm một chút, giúp tôi quét dọn gian phòng, tuần trước cậu nói có việc, quần áo dơ vẫn luôn không giặt, sàn nhà cũng phải lau cho sạch sẽ"
Sở Tấn do dự: "Tôi có việc muốn nói với anh... Cuối tuần là sinh nhật tôi."
Bầu không khí trở nên cổ quái, Quý Thiên Trạch cũng không quay đầu lại, cố ý đổi chủ đề: "Tôi phải đi rồi, có chuyện gì, buổi tối trở lại hẵng nói đi."
Không giống như là đang nói chuyện với bạn, mà chỉ như nói với người ở.
Sở Tấn không trả lời, Quý Thiên Trạch cũng không chú ý, ngược lại gã đưa ra mệnh lệnh, chứ không phải thỉnh cầu. Sở Tấn tuyệt đối nghe theo gã, gã nói cái gì, Sở Tấn đều sẽ làm.
Công ty bọn họ vẫn làm việc dù là ngày lễ, đêm Giáng sinh cũng không nghỉ.
Ngày hôm qua xin nghỉ, chồng chất việc bận cả một ngày, cho nên Sở Tấn đến công ty trước 25 phút. Sau khi anh tốt nghiệp đại học thì vào làm việc ở công ty này, làm bảy năm, anh thông minh nghiêm túc lại giỏi nhẫn nhịn, mọi thứ yên ổn, hai ba năm lại nhảy một bậc, tổng giám đốc tiền nhiệm cực thưởng thức anh, trước khi điều đi còn định đề bạt anh, mọi người giật mình, lẽ nào Sở Tấn sắp trở thành tổng giám của công ty con?
Không ngờ đột nhiên từ trên trời rơi xuống một tên con ông cháu cha đè trên đầu anh, một Trang Hãn Học -- con trai út của ông chủ tổng công ty, năm nay mới hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Vì vậy Sở Tấn khuất phục làm phó tổng.
Nhưng anh cũng không buồn bực, đã quen thuộc từ lâu, hơn nữa sư phụ cố ý giữ anh lại đây, để anh có cơ hội giữ gìn mối quan hệ với tiểu công tử.
Đáng tiếc người này người không như tên, vô học, đến muộn về sớm không nói, có lúc còn ở bên ngoài ăn chơi chè chén cả ngày, công ty cũng không thèm tới. Trên làm dưới học theo, bầu không khí công ty cũng không như trước, Sở Tấn nỗ lực đàn áp, cũng chỉ miễn cưỡng duy trì mà thôi.
Anh có lòng tốt giáo dục tiểu công tử, còn bị chê phiền.
Trang Hãn Học nói năng hùng hồn: "Tôi không làm việc cũng có tiền dùng, vì sao phải trải qua khổ cực như vậy."
Sở Tấn không nói, sau khi anh hỏi thăm mới biết Trang Hãn Học từ nhỏ đã cứng đầu, trước đó anh xem lý lịch Trang Hãn Học đẹp đẽ, còn là tốt nghiệp trường nổi tiếng, học lực cao hơn anh. Trang gia có ba đứa con, hắn là con út phía trên còn có anh chị, đều là tinh anh, chỉ có hắn, học viôlông cũng có thể sử dụng đàn đánh đuổi thầy ra khỏi nhà, bằng tốt nghiệp đại học đổi được nhờ ba mình quyên tặng cho trường học một khu nhà học.
Trải qua nửa năm mệt mỏi.
Nhưng anh một ngày không ở, công ty sẽ rối loạn, nghe nói ngày hôm qua Trang tiểu công tử dứt khoát không tới.
Sở Tấn kiểm tra lại một lần những công việc ngày hôm qua, một thực tập sinh mới vào công ty xảy ra chút sơ suất, thiếu chút nữa gây thành đại họa, may là bị anh phát hiện, Sở Tấn gọi người vào văn phòng phê bình. Sở Tấn tướng mạo âm nhu, da dẻ trắng nõn, khóe mắt giương lên, mang một bộ kính mắt kim loại nhỏ nhắn, khí chất lãnh liệt, anh tự nhận là mình chưa nói câu nào nặng lời, đã làm thực tập sinh kia sợ đến khóc lên, Sở Tấn không nhẹ dạ, nhớ lâu sau này mới có thể không phạm sai lầm, là vì tốt cho cậu ta.
Buổi trưa nhân viên đều đang dùng cơm, Sở Tấn còn tăng ca, quyết định làm xong công việc trong tay sẽ rời đi.
Anh đã quyết định từ chức, nên muốn xử lý xong công việc của mình sớm một chút, thời điểm nghỉ việc công ty sẽ không đến nỗi quá hỗn loạn.
Điện thoại di động kêu lên, là có người đăng weibo, Sở Tấn cầm lên vừa nhìn, một câu nói đập vào mi mắt: Tên bóng già kia thực sự là chuyện bé xé ra to, lòng dạ hẹp hòi, một sai lầm nhỏ xíu cũng bám riết không tha, dường như không làm như vậy thì không thể thể hiện được uy phong của ổng.
Chỉ nhìn thấy phút chốc, tin đã bị xóa mất, như là không hề phát sinh.
Sở Tấn có chút khổ sở. Haizzz~ Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị người mắng ở sau lưng thế này.
Đến buổi chiều, Trang Hãn Học mới khoan thai chậm rãi bước vào cửa lớn công ty, nhìn thấy Sở Tấn còn chột dạ một chút, Sở Tấn trước đây sẽ gọi điện thoại giục hắn đi làm, không quản đến công ty có làm chính sự hay không, ít nhất cũng phải yên phận ngồi ở ghế tựa trong văn phòng tổng tài. Ngày hôm qua hắn đi quán bar khiêu vũ, say rượu, ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh, ăn cơm trưa xong, suy nghĩ lại Sở Tấn ngày hôm nay đi làm, lưỡng lự một chút vẫn phải tới công ty, bản thân cảm thấy đã rất cho Sở Tấn mặt mũi, hắn sợ Sở Tấn sẽ lôi kéo mình tới trước mặt lải nhải như mẹ kế rằng cần phải cố gắng học tập này nọ, cha mẹ hắn cũng không muốn cầu, Sở Tấn thực sự là ở không thích đi gây sự.
Sở Tấn lại không mắng hắn, Trang Hãn Học lo sợ bất an.
Mắng hắn làm cái gì? Sở Tấn bỗng nhiên nhụt chí, nói không chừng sau lưng cũng đang mắng anh là bóng già.
Một mảnh lòng tốt bị chó gặm.
Trang Hãn Học thấy Sở Tấn chuyên tâm vùi đầu làm việc, được voi đòi tiên, lén lén lút lút giao nhiệm vụ đơn giản là phê duyệt con dấu ký tên cho Sở Tấn luôn, văn kiện như núi chuyển tới trên bàn Sở Tấn.
Sở Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, Trang Hãn Học ấn thái dương đỡ bàn bắt đầu giả bộ bệnh: "Tôi tối hôm qua uống quá nhiều rượu, đau đầu quá. Hôm nay mang bệnh còn kiên trì đi làm, đáng giá khích lệ. Anh giúp tôi làm một nửa, chỉ một nửa thôi, nếu sợ không làm được... Thì một phần ba?"
Sở Tấn nói: "Cậu cho là mình đang đi chợ thực phẩm mua thức ăn? Còn cò kè mặc cả."
Trang Hãn Học miệng ngược lại rất ngọt, còn không biết xấu hổ: "Tôi là tên rác rưởi mà, còn phải nhờ anh Sở giúp tôi."
Sở Tấn chợt cảm thấy lòng rã rời.
Công việc quá nhiều, dẫn đến tan tầm quá muộn, đến nhà Quý Thiên Trạch khá trễ.
Quý Thiên Trạch mặt lạnh xoi mói anh: "Cậu bận rộn như vậy? Nếu không thể tới đúng giờ thì nói với tôi sớm một chút, hại tôi chờ cậu."
"Cậu gần đây bị cái gì? Cứ luôn thất thần?"
"Sáng sớm cũng đến không đúng giờ."
"Phần ppt cũng làm không tốt, ngày hôm nay tôi thua bởi tên đồng nghiệp đáng ghét."
"Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có đang nghe hay không?"
"Sở Tấn!"
Trước đây Sở Tấn hỏi gã nếu lười làm cơm vì sao không mua thức ăn ngoài, không muốn làm việc nhà thì dứt khoát mời người giúp việc đi. Quý Thiên Trạch nói: "Thức ăn ngoài không ngon bằng cơm cậu làm, thực sự chán ngấy. Người làm tay chân không sạch sẽ, không tìm mới tốt, cũng không như cậu. Tiểu Sở, cậu tốt với tôi nhất."
Thật giống như anh không thể thiếu trong sinh mệnh của gã.
Sở Tấn còn chưa ăn cơm đã chạy đến nhà gã, vốn mệt muốn chết, đói bụng đến mức đầu choáng váng, còn bị mắng, nhìn khuôn mặt thúi của Quý Thiên Trạch, lại bị gã nhục mạ, rồi nghĩ tới ngày hôm nay ở công ty gặp phải nhiều chuyện phiền lòng, bỗng nhiên nở nụ cười.
Anh phát hiện mình xác thực rất tiện.
Thật mắc cười a.
Quý Thiên Trạch cau mày: "Cậu cười cái gì?"
Sở Tấn nói: "Cười chính tôi, bị anh gọi liền tới đuổi liền đi nhiều năm như vậy, hiện tại mới tỉnh."
Quý Thiên Trạch có chút hoảng hốt: "Sở Tấn, cậu nói cái gì?"
Sở Tấn quá mệt mỏi, ngay cả nói cũng không muốn nói với gã, quay đầu bước đi.
Quý Thiên Trạch kéo anh: "Cậu nói rõ ràng xem có ý gì? Đã bao nhiêu tuổi, đứng tức giận lung tung như một đứa trẻ nữa."
Sở Tấn hất tay của gã ra: "Ý tứ chính là, sau này xin ngài tìm một người sai vặt khác, tôi muốn sống cuộc sống của chính mình."
Sở Tấn đi tới nửa đường, quay đầu lại, sau lưng một mảnh đen sì, không có một bóng người, anh tự cười bản thân mình, nói ra lời tàn nhẫn, còn mềm lòng muốn cho Quý Thiên Trạch một cơ hội cuối cùng.
Quý Thiên Trạch không hiếm lạ anh, dùng danh nghĩa bạn thân giữ chặt anh nhiều năm như vậy, chỉ là vì anh nghe lời, làm chân sai vặt không cần trả tiền công.
Sở Tấn lái xe, cảm thấy thân thể khó chịu, nên dừng xe bên lề đường, dựa vào vô-lăng, từ trong túi lấy ra một tờ giấy thật mỏng, đó là giấy khám bệnh ngày hôm qua anh đi bệnh viện kiểm tra.
Anh muốn lấy ra cho Quý Thiên Trạch xem, cũng không tìm được thời cơ, sau này cũng không cần tìm nữa.
Bác sĩ báo cho anh, anh mắc bệnh nan y, chỉ sống được nửa năm, nếu cố gắng phối hợp trị liệu may ra, có thể vô cùng đáng thương kéo dài hơi tàn thêm một năm nửa năm.
Sở Tấn nắm chặt tờ giấy phán quyết tử hình cho số mệnh của mình, móng tay xuyên qua mặt giấy, đâm vào lòng bàn tay, đau đớn làm anh đột ngột cười rộ lên.
Coi như anh chết đi, trái đất cũng chuyển động như thường, trên đời dân chúng bình thường như anh đâu chỉ trăm nghìn vạn, chết cũng không sao.
Anh muốn nói với Quý Thiên Trạch, có thể Quý Thiên Trạch cũng không biết anh đi bệnh viện, hết lần này tới lần khác anh muốn nói cùng Quý Thiên Trạch, Quý Thiên Trạch cả phản ứng cũng không phản ứng anh.
Anh muốn xử lý xong việc ở công ty rồi mới nghỉ việc, có thể cấp dưới ở sau lưng mắng anh, ông chủ mượn cơ hội lười biếng. Thật sự cần anh sao? Anh biến mất công ty cũng sẽ không đóng cửa ngay hôm đó.
Về phần cha mẹ, bởi vì come out đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, anh đã năm năm không trở về nhà.
Là anh quá tự luyến, quá xem trọng mình.
Trên đời căn bản không người quan tâm anh chết sống.
Anh sống hai mươi chín năm, sống lung ta lung tung như một kẻ ngu si.
Hiện tại sắp chết rồi, mới nghĩ tới muốn sống vì chính mình.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
38 chương
111 chương
79 chương