Revenge
Chương 48 : Chap 47
Vừa bước vào phòng, Sarada mon men lại gần giường cha.
- Chào cha đi con. - cô dịu dàng nói.
- Ch... Chào chú, con là Haruno Sarada, con của chú - con bé ngập ngừng nói.
Im lặng, có vẻ như anh vẫn chưa tỉnh dậy.
- Con có lời gì muốn nói với cha không, Sarada? - cô xoa đầu con bé dù hơi bất mãn về cách xưng hô nhưng cô cũng phần nào hiểu được lí do.
- Ưm... - Sarada ngưng lại một chút rồi nói to - Con mong chú sẽ sớm tỉnh lại để nói chuyện với con và mẹ. Mẹ con rất nhớ chú đó. Chú mà không nhanh tay là mẹ bị người khác đốn đấy... - nói hơi quá lời, Sarada tự bịt miệng mình lại - Úp si... Con lỡ miệng.
- Sarada, hư quá - cô vừa đỏ mặt vừa tức.
- Con nói sai đoạn nào sao? Không phải nhiều chú hỏi cưa mẹ lắm sao? - con bé bĩu môi khoanh tay.
- Mẹ có đồng ý bao giờ đâu - cô chống tay nhăn mặt nói.
- Chỉ là chưa đến lúc thôi.
- Con... - lông mày cô giật giật, tại sao lúc nào nó cũng thắng khi đấu khẩu thế nhỉ. Thôi không cãi được thì đuổi vậy - Con ra ngoài chờ mẹ đi.
- Xì... Mẹ muốn có KHOẢNH KHẮC với CHỒNG YÊU thì không cần đuổi, chỉ cần bảo thôi là con cũng tự lượn. Đằng nào con cũng định mua nước uống. - Sarada từ từ đi đến cửa.
Ngay khi đi qua giường Sasuke, Sarada đã để ý ngón tay của anh hơi giật giật một cái rồi dừng lại.
Hiểu ngay cái đấy nghĩa là gì, Sarada đi nhanh ra cửa, trước khi đóng cánh cửa, cô nhóc quay lại nở một nụ cười làm Sakura sởn tóc gáy và nói:
- Good luck, mama.- rồi đóng cửa lại ra ngoài, giữ nguyên nụ cười đểu cáng trên từng cm.
Quay trở lại với hai người trong phòng. Sakura sau khi đã vững tinh thần sau nụ cười kinh dị của con gái, cô tiến đến ngồi cạnh mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thô ráp của anh.
- Em đến rồi đây, Sasuke, lâu rồi không gặp, anh có nhớ em không? Chắc không đâu nhỉ, còn em thì rất nhớ anh.
- .....
- Chắc anh hận em lắm phải không? - cô nghẹn ngào nói. - lúc nào cũng vì em mà anh ra nông nỗi này, lần trước cũng vậy. Xin lỗi anh, Sasuke, lẽ ra lúc đó em nên nghe anh nói và chịu hiểu một chút thì đã không làm những việc ngu ngốc như vậy. - mắt cô rơm rớm nước mắt. - Giá mà khi đó em không mắc vào bẫy của cô ta, nghe lời Ino ở lại thì sẽ không có ngày hôm nay, Sarada cũng sẽ có cha bên cạnh suốt 4 năm đầu đời.
Từng giọt nước mắt mặn chát lăn trên má cô, giọng cô khẩn thiết hơn bao giờ hết.
- Xin anh, hãy tỉnh lại với mẹ con em, Sasuke. Anh muốn gì cũng được chứ đừng có ngủ mãi như vậy. Em cần anh... Em... Yêu anh, Sasuke.
Cô gục xuống, cố nén lại tiếng khóc và những giọt lệ đang không ngừng rơi lã chã xuống tay.
Đưa tay lau đi những giọt nước mằn mặn đó, cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh, khẽ nói:
- Tạm biệt anh, Sasuke.
Rồi đứng dậy quay đi nhưng không hiểu sao, bàn tay cô nắm tay anh ban nãy bị giữ lại, cô ngạc nhiên nhìn những ngón tay anh đang dần co lại, nắm chặt lấy tay Sakura không rời.
Đôi mắt đen từ từ lộ ra sau màn mi mỏng, ánh mắt nhìn chằm chặp vào cô suốt một lúc. Hai anh mắt giao nhau rồi như bị dán chặt lại. Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng đánh tan sự im lặng.
- Ai cho em đi mà tạm biệt...
- Sasuke, ý anh là... Oái - chưa kịp nói hết câu, anh đã kéo cô ngã lên người mình.
- Ơ... - cô đỏ mặt, cực kì đỏ mặt vì hiện giờ, hai người khá là... không bình thường cho lắm.
Một tay anh nắm chặt tay cô, tay còn lại hiện đang đặt sau lưng ôm lấy cô, còn tay cô thì đang đặt trên khuôn ngực vạm vỡ của anh, mặt hai người chỉ còn cách nhau chưa đầy 5cm.
Mặt Sakura đã đỏ nay càng đỏ hơn, hết ngượng rồi đến ngại, không biết chui vào cái lỗ nào nữa.
Nhìn khuôn mặt e thẹn, ngại ngùng của cô, anh nhếch mép cười, vừa mới tỉnh dậy mà đã được thấy cảnh hay, sau này phải tích cực làm thế mới được (nếu có sau này thôi muahaha...).
Cứ giữ nguyên thế này chắc không ổn, Sakura quay đi tránh ánh mắt anh, cố điều chỉnh lại sắc mặt, lắp bắp nói:
- A... Anh... Tỉnh.... l...úc n...nào ...đấy?
- Vừa mới. - anh vẫn chưa rời nửa milimet mắt khỏi khuôn mặt thẹn thùng trước mắt.
Nhận thấy ánh mắt anh cứ như bị dán keo con voi vào mình, mặt cô hết hồng lại đó, mắt thì dán xuống sàn nhà ngắm mấy con kiến, miệng ú ớ:
- S... Sau kh...i em v...ào h...ay ...trước?
- Trước. - anh vẫn điềm tĩnh nói mà không nhận thấy mình vừa châm ngòi ột quả bom nguyên tử.
Không lắp bắp, né tránh gì nữa, cô nhìn thẳng vào mắt anh, giận dự nói:
- Thế hoá ra là lúc em nói anh tỉnh rồi mà không thèm mở mắt, khinh nhau à? Anh giỏi lắm, dám chơi em một vố. Anh có biết em lo thế nào không mà còn chơi kiểu vờ ngất đấy hả?
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
56 chương
28 chương