Bất tri bất giác, một giờ trôi qua, Cố Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn tác phẩm của mình. "Như thế nào? Bạch lão sư." Bạch Duật cười nhẹ, nhận bức tranh, "Có đôi khi, không thể không thừa nhận, loại tài năng thiên phú này thật sự rất kỳ diệu. Vẽ rất tuyệt." Cố Nhất Nặc cười ngọt ngào, kéo ghế dựa ngồi bên Bạch Duật, "Bạch Duật, anh quen biết với giáo viên của học viện Mỹ Thuật Elizabeth sao?" "Có biết sơ qua." "Vậy anh nói tôi biết một chút đi, giống như tôi thì thích hợp với vị giáo viên nào? Tôi cũng phải chuẩn bị cho tốt mới được." "Giống như em vậy, hẳn là giáo viên nào cũng sẽ tranh nhau chọn." Cố Nhất Nặc có chút ngượng ngùng, bất quá nghe Bạch Duật nói vậy liền rất tự tin. "Nặc Nhi, em cũng phải vì tương lai của chính mình mà lên kế hoạch một chút, bốn năm đại học sẽ qua rất nhanh, có định ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu không?" "Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu?" Cố Nhất Nặc chưa từng nghĩ tới. "Ngay từ bây giờ có thể suy xét một chút, thế giới này rộng lớn như vậy, có cảnh vật tươi đẹp như vậy, không đến tận nơi nhìn tận mắt là vĩnh viễn cũng sẽ phác hoạ không ra cảnh sắc như vậy." Tâm Cố Nhất Nặc dao động, không phải là cô không muốn đi, mà cô chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ. "Nặc Nhi, em có thể sống như mình mơ ước, làm việc mình muốn làm, có một cuộc sống hoàn hoàn chỉnh chỉnh." Sống như mình mơ ước? Làm việc mình muốn làm? Tâm của Cố Nhất Nặc bởi vì câu nói này mà nổi lên một tia gợn sóng, thật lâu không thể bình tĩnh lại. "Đi theo tôi." Bạch Duật đứng dậy, đi ra khỏi phòng vẽ tranh. Cố Nhất Nặc đi theo sau. Bạch Duật đẩy một cánh cửa khác của phòng vẽ tranh ra, khắp căn phòng đều là tranh vẽ, có tác phẩm đã hoàn thành, cũng có những bức chỉ vừa mới phát hoạ, có rất nhiều cảnh sắc được chia ra thành năm sáu bức tranh rồi ráp lại làm một tác phẩm lớn. Cảnh tượng như vậy quả thực làm người chấn động. Có cảnh chiều tà, mặt trời lặn trên dòng sông nhỏ, có căn nhà gỗ cổ kính, cũng có cảnh sườn núi hoang sơ, cũng có cảnh trời xanh mây trắng...... Giống như mỗi một bức tranh đều đại biểu cho những nơi mà Bạch Duật đã từng đi qua. Giống như là mỗi ngày vẽ một bức tranh, hiệu ứng thị giác khiến người xem có một loại cảm giác như là đang hoà vào cảnh sắc trong tranh. Cố Nhất Nặc bước tới trước, tỉ mỉ ngắm một vài tác phẩm, "Bạch Duật, nhất định là anh đã đi qua rất nhiều nơi!" "Mười hai tuổi tôi đã rời xa gia đình, đến nay còn đang phiêu bạc, rất nhiều nơi đều có phòng vẽ tranh của tôi." "Mười hai tuổi đã rời xa gia đình?" Cố Nhất Nặc có chút giật mình. "Ừ, xem như là vừa đi du lịch thế giới vừa học hỏi, trong thời gian đó tôi đã hoàn thành việc học, thu hoạch được rất nhiều thứ." Cố Nhất Nặc rất ngưỡng mộ, cũng hiểu biết thêm về Bạch Duật. "Tôi cảm thấy, trước mười hai tuổi trước tôi tựa như trang giấy trắng này." Bạch Duật lấy ra một tờ giấy trắng, cười nhẹ nhàng với Cố Nhất Nặc, lại phất tay chỉ vào căn phòng chứa đầy tranh này, "Như vậy, đây là tôi sau mười hai tuổi." Đúng là một sự tương phản rất tuyệt vời! "Nặc Nhi, nói với em nhiều như vậy chỉ là muốn nói với em, một trang giấy trắng là một loại lựa chọn, năm màu huyết lệ, cũng là một loại lựa chọn." Nụ cười trên môi Cố Nhất Nặc dần dần biến mất. Điều Bạch Duật ám chỉ, làm sao cô lại nghe không hiểu được? "Tôi rất hiếu kì, hình như anh biết chuyện của tôi và Lục Dĩ Thừa nhiều hơn là tôi tưởng tượng." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng nói. "Tôi biết cũng không nhiều về Lục Dĩ Thừa tiên sinh, bất quá ở khía cạnh này, tôi là nhìn ra được từ mắt em, tôi tin vào trực giác của mình, nếu đã kháng cự như vậy, lại có lý do cự tuyệt, không cần phải miễn cưỡng chính mình không phải sao?" Cố Nhất Nặc bị nói á khẩu không trả lời được. "Hơn nữa, tôi biết, hai người không cùng một thế giới, trừ phi, Lục tiên sinh hoàn toàn cho phép em, cho em tất cả những gì mà em muốn. Hoặc là, em vì cậu ta mà bẻ gãy đôi cánh của mình." Lời Bạch Duật nói, giống một cái gai hung hăng đâm vào tim Cố Nhất Nặc. Thấy khuôn mặt cô bỗng nhiên tái đi mấy phần, Bạch Duật không nói gì nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi?" "Không được, chiều nay tôi còn có việc, sáng mai, đúng giờ tôi sẽ đến đây." "Tôi đưa em về." "Không cần làm phiền anh, hôm nay thật sự rất cám ơn anh." Cố Nhất Nặc nói xong, xoay người đi ra ngoài. Tiểu Lưu thấy Cố Nhất Nặc ra khỏi phòng vẽ tranh, lập tức bước tới đón, nhận lấy túi xách trong tay Cố Nhất Nặc, rồi lại đưa cho cô một ly nước. Cố Nhất Nặc nhìn ly nước trong tay Tiểu Lưu, không nhịn được có chút tò mò, hôm nay đi ra ngoài cô đâu có mang nước theo? "Sao anh lại nhớ mà mang nước cho tôi vậy?" Cô tò mò hỏi. "Là đại thiếu cố ý dặn dò chúng tôi, mỗi ngày lúc ra ngoài ra đều phải chuẩn bị cho Nhất Nặc tiểu thư." Cố Nhất Nặc nhận lấy ly nước, giữ ở trong tay. Thì ra là anh...... "Nhất Nặc tiểu thư, chúng ta về Lục gia sao?" "Ừm, trở về đi." Cố Nhất Nặc gật gật đầu. Bạch Duật đứng trước cửa kính nhìn Cố Nhất Nặc lên xe, thẳng đến khi chiếc xe kia chạy xa khuất tầm mắt mới xoay người rời đi. Trở lại phòng vẽ tranh, một người lập tức đi đến văn phòng của Bạch Duật. "Chuyện đó xử lý đến đâu rồi?" "Tiên sinh, đúng là Lục Dĩ Thừa đang thông qua các con đường, mua thư mời triển lãm tranh của Lạc Y Cung, đúng là có mấy bức thư mời đang được lén rao bán." "Số thư mời đó tuyệt đối không được rơi vào tay Lục Dĩ Thừa, đi sắp xếp đi." "Vâng!" ...... Cố Nhất Nặc về đến Lục gia, Tôn tẩu vừa mới làm cơm xong. "Nhất Nặc tiểu thư, mau tới đây ăn cơm đi." "Dạ vâng, con tới ngay đây." Cố Nhất Nặc đáp lại một tiếng. Lục lão gia từ một bên cầm di động đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động, "Sao con không trực tiếp gọi vào di động của Nhất Nặc? Gọi cho ông già này thì có gì hay!" Lục Dĩ Thừa cũng muốn lắm chứ, chính là đã bị kéo hắc! (cho vô danh sách đen rồi haha!) Cố Nhất Nặc đi cất đồ rồi xuống nhà ăn ăn cơm, mới ngồi xuống Lục lão gia liền cầm điện thoại nhắm ngay vào cô. Vừa nhìn đến mặt của Lục Dĩ Thừa, người cô không nhịn được cứng đờ ra. "Một mình ăn cơm quá cô đơn,  cùng nhau ăn đi." Lục Dĩ Thừa cầm điện thoại điều chỉnh một chút. Lúc này mới nhìn được trước mặt anh bày một bàn thức ăn rất phong phú. Phía sau anh còn có hai người đang đứng, bất quá màn hình hiện không hết được. Cận Tư Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Khổng quân y cũng vậy, chưa bao giờ biết, ăn một bữa cơm lại khó khăn đến như vậy! Lâu như vậy rồi mà chứng thiếu máu của Lục Đại thiếu vẫn chưa giảm được chút bào, cần phải ăn uống cho đầy đủ, cho dù là đè xuống nhét vào cho đầy bụng cũng được. Bằng không, bị thiếu chất trầm trọng thì phải làm sao! Cố Nhất Nặc nghĩ đến trước đó Tôn tẩu có nói qua với cô, anh ăn uống không tốt, bình thường ăn cũng rất ít, hôm nay trước mặt bày đầy thức ăn cũng quá phong phú, anh ăn hết được sao? "Bà xã, anh ăn cái gì trước?" "Uống mấy ngụm canh trước đi." Lục Dĩ Thừa bưng chén canh lên uống mấy ngụm. Thật sự là no rồi! Anh đã không muốn ăn nữa, nếu không phải là Cố Nhất Nặc đang quan sát mình, anh đã vứt ngay cái chén này đi. "Uống đi, mới uống có mấy ngụm kìa? Ăn một bữa cơm sao lại õng ẹo như thế?" Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, thấy vẻ mặt anh giống như là sống không còn gì luyến tiếc. "Phụt!" Cận Tư Nam cười phụt lên, vội vàng dùng tay che miệng mình lại, xoay mặt qua một bên nén cười. Bác sĩ Khổng cũng đang đứng dụi mắt, nước mắt đều đã chảy ra tới. Cũng đừng nói, lúc Lục Đại thiếu ăn cơm thật đúng là quá õng ẹo. Cố Nhất Nặc chỉ là muốn kích thích cho anh ăn nhiều thêm một chút, từ trong video có thể thấy được anh đã gầy đi không ít. Bề ngoài thoạt nhìn anh có vẻ mạnh mẽ như vậy, kỳ thật...... Cởi quần áo ra, cũng không có tí thịt gì...... Lục Dĩ Thừa bưng chén lên, uống một hơi hết sạch. Õng ẹo! Thế nhưng lại nói anh õng ẹo! Anh õng ẹo chỗ nào! Chính là uống xong, anh liền cảm thấy có một loại xúc động muốn nôn hết ra. Lục lão gia quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng là uống hết một chén canh rồi! Thật đúng là Nhất Nặc bảo bối của bọn họ dùng được.