Xảy ra tai nạn giao thông được đưa đến bệnh viện, mười ngày nay Trình Thi Lệ đều nằm trong phòng ICU, hai chân bị cắt cao lại hôn mê bất tỉnh, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có khả năng sẽ trở thành người thực vật. Cố Tùng Bác nghe bác sĩ nói xong, tâm tình lại trầm xuống vài phần. Điều tra hiện trường tai nạn giao thông và camera giám sát cho thấy không có vấn đề gì bất thường, điểm đáng ngờ duy nhất chính là chính là camera hành trình trên xe không bật, nhưng các hạng mục kiểm tra khác của xe đều bình thường, hiện tại đã bước đầu xác định nguyên nhân gây tai nạn là do người điều khiển phương tiện vi phạm luật mà gây ra. Bây giờ nếu muốn biết rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, có khả năng là phải đợi Trình Thi Lệ tỉnh lại mới biết được. "Cố tiên sinh, Cố thái thái tỉnh lại rồi! Ngài có thể vào thăm." Cố Tùng Bác đi theo hộ sĩ thay trang phục vô trùng rồi vào phòng ICU. Chỉ thấy Trình Thi Lệ hai mắt vô thần nhìn trần nhà, thoạt nhìn ngây dại ra. "Ma! Có ma!" "Đừng qua đây! Giết các ngươi, giết các ngươi!" "Cố Nhất Nặc, ta muốn cho ngươi chết không được tử tế, chết không được tử tế, đều đi tìm chết, đi tìm chết đi!" Cố Tùng Bác bước tới trước, cũng không có nghe rõ rốt cuộc là Trình Thi Lệ đang nói cái gì, chỉ là mơ hồ nghe được cái gì mà có ma, cái gì mà đi tìm chết linh tinh. "Cô ấy thế này là xảy ra chuyện gì?" "Cố tiên sinh, theo như phản ứng của bệnh nhân sau khi tỉnh lại, nguyên nhân là do xảy ra tai nạn giao thông, phần đầu bị và đập dẫn đến tổn thương thần kinh." "Rốt cuộc là có ý gì?" "Theo như thông thường hay nói chính là rối loạn tâm thần." "Bệnh này có thể chữa khỏi không?" "Việc này còn phải xem tình hình hồi phục của bệnh nhân thế nào, tiếp theo chúng tôi sẽ giúp bà ấy làm kiểm tra toàn diện, sau đó sẽ bàn bạc để đưa ra phương án điều trị." "Được, được!" Cố Tùng Bác đi lên trước, Trình Thi Lệ đột nhiên quay đầu, lộ ra ánh mắt hung ác: "Giết! Giết ngươi!" Cố Tùng Bác sợ tới mức liên tục lùi về sau. Đột nhiên Trình Thi Lệ lôi kéo dây truyền nước trên tay và dây của các thiết bị gắn trên người, máy móc ở một bên kêu lên không ngừng, bác sĩ hộ sĩ lập tức chạy tới giữ chặt tay bà ta lại! Cố Tùng Bác thấy cảnh tượng như vậy, thở mạnh ra một hơi rồi xoay người đi ra ngoài. ...... Dọn vào Lục gia được mấy ngày, mấy ngày nay Cố Nhất Nặc sống rất đơn giản mà hạnh phúc. Ban ngày học bài đúng giờ, lúc nào rảnh lại cùng với Lục lão gia ra chăm sóc vườn rau rồi sau đó chính là chuẩn bị các món ăn ngon. Lục lão gia còn cố ý sửa sang một phòng dành cho khách thành phòng vẽ tranh cho Cố Nhất Nặc, mua rất nhiều tài liệu học vẽ. Bất kể Nhất Nặc vẽ chính là cái gì, cho dù là tùy tay tập vẽ, Lục lão gia đều cho người dùng khung ảnh lồng kính tất cả lại. Hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, Cố Nhất Nặc ở vườn rau giúp Lục lão gia sửa sang lại mấy luống dưa, chúng đã bắt đầu đầu kết quả, có quả đã to bằng quả trứng gà rồi. "Nội ơi, dưa này phải đợi bao lâu nữa mới có thể ăn?" "Khoảng chưa đến một tháng nữa là có thể ăn rồi." "Oa! Vậy nhanh quá." Cô sẽ đợi, không vội không vội. Cô không biết chăm chúng thế nào, lại sợ đụng vào lại làm mấy quả dưa này bị thương, đứng dậy đi đến một bên cắt mấy đóa hoa tươi nở rộ. Những cây hoa này là ngày thứ hai sau khi dọn đến Lục gia xong, cô cùng Lục lão gia đi dạo chợ rồi mua, sau đó bứng ra trồng xung quanh vườn rau, không nghĩ tới chưa đến nửa tháng cũng đã nở hoa rồi. Di động của Lục lão gia đột nhiên reo lên, ông lau khô tay rồi nhận máy, là cuộc gọi video. Lục Dĩ Thừa nhìn thấy Cố Nhất Nặc mặc một chiếc váy hoa màu lam, trên đỉnh đầu là chiếc mũ rộng vành che nắng, trong tay đang ôm một bó hoa, gió thổi mái tóc cô có hơi rối, cô cười ngọt ngào đến như vậy, quả thực là đẹp không tả siết! Cố Nhất Nặc ôm hoa, sửa sang lại bó hoa một chút, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục lão gia cầm di động hướng về phía mình, cô lập tức đưa tay lên làm thành động tác "Hi!" với camera! Cô còn tưởng rằng, ông nội là đang chụp ảnh cho mình cơ! Lục Dĩ Thừa vội vàng nhấn nút chụp ảnh màng hình, lưu ngay khoảnh khắc này lại. Chính là, vừa mới chụp lại xong liền nhìn thấy cô gái nhỏ này ôm hoa, tạo ra đủ tư thế chụp ảnh, có chu miệng bán manh, có nháy mắt nghịch ngợm, còn le lưỡi làm xấu, chẳng sợ anh không ngừng ấn nút chụp hình, vẫn có vài tấm chụp không kịp. "Nội, cho con xem với, chụp như thế nào?" Đều nói con gái đều có thiên tính thích cái đẹp, điều này bộc lộ rõ ràng không thể nghi ngờ. Cố Nhất Nặc hưng phấn chạy tới, vừa cầm tới điện thoại di động lại nhìn thấy mặt của Lục Dĩ Thừa! "A!" Cô hoảng sợ, cầm bó hoa trong tay giơ lên che mặt, che khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng của mình đi. Lục lão gia cười không ngậm được miệng, đưa điện thoại cho Cố Nhất Nặc, tiếp tục đi làm việc của mình. "Nội, sao nội không nói là đang gọi video, con còn tưởng là nội đang chụp ảnh!" Cố Nhất Nặc nhỏ giọng nói với Lục lão gia. "Mấy cái tư thế vừa rồi em tạo dáng cũng rất không tồi, thích chụp ảnh như thế, đợi anh về, chúng ta đi chụp ảnh cưới trước!" "Không có, không có, em không có thích chụp ảnh." Cố Nhất Nặc liên tục lắc đầu. Vừa rồi còn nghịch ngợm như vậy, bộ dáng vô ưu vô lo, vừa đối mặt với anh thì lập tức trở nên câu nệ, Lục Dĩ Thừa thật sự có chút không thể hiểu được, cô gái nhỏ này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? "Sao lại không nói gì rồi?" Cố Nhất Nặc là thật sự không tìm được chuyện gì để nói, cô cầm di động, ôm hoa đi vào trong nhà. "Gần đây việc học thế nào rồi?" "Vẫn tốt." "Ở Lục gia có quen không?" "Quen, ông nội rất thương em, mua cho em rất nhiều đồ." Cố Nhất Nặc ôm hoa, cắm vào bình hoa trong phòng vẽ tranh. Lục Dĩ Thừa thấy phòng vẽ tranh sửa sang xong, rất muốn về xem. "Trong nước có mấy học viện Mỹ Thuật, em đã nghĩ ra muốn đăng ký trường nào chưa?" "Còn chưa có." Cố Nhất Nặc lắc đầu. Trước đây là cô tính toán rời khỏi G thị, càng xa càng tốt, nhưng mà hiện tại, cô lại không biết chọn trường nào mới tốt. "Nếu chưa có chọn được thì trước tiên không cần nghĩ tới nữa, cứ an tâm chuẩn bị thi đại học." "Ừm." Hai người, một trận trầm mặc. Anh không nói lời nào, cô liền càng không có lời nào để nói, cách một cái màn hình, đều có thể cảm giác được thật xấu hổ. "Anh có nghe nói qua, Lạc Y Cung có triển lãm tranh không?" Cố Nhất Nặc nhẹ giọng dò hỏi. Lục Dĩ Thừa không trả lời ngay, mà là mở máy tính bên cạnh ra, vội vàng tìm hiểu một chút. "Em muốn đi?" "Bạch Duật mời em......" "Anh đi với em!" "Anh rảnh sao?" "Đương nhiên rồi." "Nhưng mà em nghe nói, muốn vào tham quan triển lãm tranh phải có thư mời, không có bán vé trên thị trường." "Việc này cứ giao cho anh. Ngoài ra em lên kế hoạch một chút, xem xem có nơi nào muốn đi hay không, vừa vặn chúng ta có thể nhân cơ hội này đi du lịch." "A? Đi du lịch?" Cố Nhất Nặc ngốc bức, là đi xem triển lãm tranh sao bỗng dưng lại biến thành đi du lịch luôn rồi? "Tiểu Nặc, anh còn bận chút việc, lúc nào rảnh lại nói tiếp." "Được, được." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, tắt video xong cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ, muốn cùng Lục Dĩ Thừa đi du lịch? Lại còn có muốn đi Lạc Y Cung xem triển lãm tranh? Đây là đang nằm mơ sao? Tại sao cô lại cảm thấy rất không chân thật. ...... Mới đó đã tới ngày thi đại học. Lục lão gia tự mình đưa Cố Nhất Nặc đến trường thi, ông ngồi ở quán cafe gần trường đợi, bên ngoài trường thi bị người vây kín, đều là các bậc phụ huynh đến đợi. Trường hợp như vậy, không khỏi khiến cho Lục lão gia nhớ tới người nhà của Nhất Nặc. "Tình hình Cố gia như thế nào?" "Lão gia, từ sau khi Trình Thi Lệ xảy ra tai nạn giao thông, tinh thần thất thường, cả ngày điên điên nhảy múa. Trị liệu lâu như vậy nhưng vẫn như cũ không thấy có chuyển biến. Còn những cái khác thật ra cũng không có gì, hoàn toàn có thể xuất viện, Cố Tùng Bác còn không có làm thủ tục xuất viện, nhưng phía bệnh viện đã không muốn tiếp tục điều trị, kiến nghị chuyển đến bệnh viện tâm thần." ---### Tiểu kịch trường: Lục thiếu: Nhất Nặc, anh bị chóng mặt, hoa mắt, hốt hoảng, muốn ôm một cái, muốn hôn, muốn ăn ngon mới có thể khoẻ lại được. Cố Nhất Nặc: Anh xảy ra chuyện gì? Có phải là có chỗ nào không thoải mái? Cận Tư Nam: Chị dâu, đừng lo lắng, anh ta vừa tới trước mặt cô là liền giở thói đê tiện, nhìn chẳng khác nào phụ nữ đến ngày cả. Cận Tư Nam lại khốn khổ!