Ánh mắt Lục Dĩ Thừa lạnh lùng, "Bình thường, người khác đều gọi tôi là Lục thiếu, hoặc là Lục Dĩ Thừa, cô chọn một cái đi." "Anh Dĩ Thừa, đây là anh có ý gì?" Cố Minh Tuyết mở to đôi mắt đơn thuần vô tội, khó hiểu dò hỏi. Lục Dĩ Thừa nhíu mày, hôm đó, chính là vì nghe thấy cái cách xưng hô này, Cố Nhất Nặc mới có cái loại phản ứng như thế, cái cách xưng hô này làm hắn cũng cảm thấy thập phần phản cảm. "Cô là súc sinh sao?" "A?" Cố Minh Tuyết càng thêm khó hiểu, cầm tinh không phải đều là động vật sao? Súc sinh? Cái này hình dung làm sao mà nghe lại quái quái. "Súc sinh mới nghe không hiểu tiếng người!" Lục Dĩ Thừa lại nói một câu. Khuôn mặt Cố Minh Tuyết trong nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy, môi hơi hơi run rẩy, trong mắt nhuốm một tia nước mắt. Hắn đây là đang mắng cô ta là súc sinh?! Cố Nhất Nặc mở cửa ra, nhìn thấy Cố Minh Tuyết đang đứng ở cửa phía đối diện, mà Lục Dĩ Thừa lại là một khuôn mặt lạnh. Thoạt nhìn, đã xảy ra chuyện gì đó không thoải mái. Ở kiếp trước, Lục Dĩ Thừa chính là yêu Cố Minh Tuyết, thậm chí vì Cố Minh Tuyết, mượn bụng của cô để sinh con. Nhớ đến đôi thai long phượng đó, tim Cố Nhất Nặc lại dâng lên một trận đau đớn. Hiện tại, cô nhìn thấy những việc này, hẳn là bởi vì cô trọng sinh mà ra, kiếp này, bọn họ còn không có nhìn vừa mắt nhau, bất quá là chưa đến lúc mà thôi. Cô trực tiếp vòng qua Lục Dĩ Thừa, chuẩn bị xuống lầu. Lục Dĩ Thừa đột nhiên từ sau lưng bế cô lên. "Anh buông ra, tự tôi có thể đi!" Lục Dĩ Thừa không để ý tới cô đang phản kháng, chỉ lo ôm cô đi xuống lầu. Cố Minh Tuyết đứng ở cửa ủy khuất, nước mắt rốt cuộc khống chế không được rơi xuống. Vì cái gì anh Dĩ Thừa lại chán ghét cô ta như thế? Còn mắng cô ta là súc sinh! Nhất định là Cố Nhất Nặc đã nói với anh Dĩ Thừa cái gì rồi! Nhất định là thế! Cố Nhất Nặc bị ôm đến nhà ăn, trên bàn bày đầy đồ ăn sáng, vừa nhìn là biết chính là Tôn tẩu làm. "Ông nội nghe nói em bị thương, cố ý kêu Tôn tẩu nấu một ít canh bổ gân cốt, kêu tôi mang tới." Lục Dĩ Thừa đặt cô lên ghế, lấy đồ ăn sáng bày tới trước mặt cô. Lục Dĩ Thừa đến sớm như thế, Cố Tùng Bác cũng nhanh chóng xuống giường. Vừa nhìn thấy tình huống ở nhà ăn, mặt mày đều là ý cười. Lục Đại thiếu này sáng sớm đã mang đồ ăn sáng tới, lại còn ân cần đưa đi học, ngẫm lại kế hoạch của ông ta hẳn là không có vấn đề gì. Cố Nhất Nặc cúi đầu chuyên chú ăn sáng. Lục Dĩ Thừa lột một quả trứng gà đưa tới trước mặt cô. "Tôi không thích ăn!" "Chỉ một quả thôi." "Một quả cũng không ăn!" Lục Dĩ Thừa bẻ quả trứng ra, bỏ lòng đỏ vào miệng mình, đem lòng trắng trứng trực tiếp nhét vào miệng cô. "Làm sao anh biết tôi không ăn lòng đỏ?" Lục Dĩ Thừa thiếu chút nữa bị sặc chết, uống một ngụm nước xong mới nói: "Con nít đều là như vậy." Cố Nhất Nặc không nói nên lời, cúi đầu tiếp tục ăn. "Chị, em ăn chung với chị có được không?" Cố Minh Tuyết mặc đồng phục, đi đến trước bàn ăn, mỉm cười dò hỏi. "Không!" Cố Nhất Nặc trực tiếp cự tuyệt. Đàn ông, có thể để Cố Minh Tuyết tuỳ tiện chiếm đoạt, có thể cướp đi, đó là bản lĩnh. Nhưng đồ ăn thì không được. Vẻ mặt Cố Minh Tuyết cứng đờ, "Chị, có phải em làm sai chỗ nào rồi không? Làm chị tức giận? Nếu như thật sự có, chị nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa lại, trước đây, chị thương em như vậy, trước nay chúng ta đều không có mâu thuẫn." Đúng vậy, trước kia không có mâu thuẫn, đó là do cô bị ngốc! Bị người ta bán, còn giúp người ta đếm tiền! Lục Dĩ Thừa thật chờ mong, xem Cố Nhất Nặc sẽ trả lời như thế nào. Cố Nhất Nặc buông chiếc muỗng xuống, nhìn Cố Minh Tuyết cười cười, "Minh Tuyết, em nói cái gì vậy? Hiện giờ chúng ta có mâu thuẫn sao?" Cố Minh Tuyết bị hỏi á khẩu không trả lời được. Hiện tại, cô ta bất quá cũng chỉ mới mười tám tuổi mà thôi, còn đơn thuần, chưa có hoàn toàn học được thủ đoạn của Trình Thi Lệ. "Chị, chỉ là em...... Chỉ là em cảm thấy, bình thường chị không phải như vậy, một phần bữa sáng mà thôi, trước kia chị nhất định sẽ chia cho em. Chúng ta từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa chúng ta còn không phải là tuy hai mà một sao?" "Phải rồi, tuy hai mà một, người đàn ông này chị cũng đem chia cho em nha?" Cố Nhất Nặc chỉ vào Lục Dĩ Thừa, hỏi Cố Minh Tuyết. Lục Dĩ Thừa giận dữ, mấy lời này là có ý gì đây! Cục nợ nhỏ lưu manh này! "Chị, chị nói cái gì vậy, em đối với anh Dĩ Thừa, tuyệt đối không có suy nghĩ viễn vông gì, em chỉ xem anh ấy như là anh trai mà thôi, tuy rằng em cũng là con gái của ba, em cũng họ Cố, nhưng mà, người đã đính hôn với anh Dĩ Thừa, là chị mà." Lục Dĩ Thừa nheo mắt lại, hắn am hiểu tâm lý học, những lời này của Cố Minh Tuyết, đã phơi bày tâm tư ở trước mặt hắn! Ngầm ám chỉ là cô ta cũng là con gái nhà họ Cố, cô ta cũng mang họ Cố, cho nên, cô ta cũng có tư cách gả vào Lục gia, cũng có tư cách trở thành vợ của Lục Dĩ Thừa hắn? Hừ! Ai cho cô ta cái gan đó?! "Cho dù Cố gia có mười đứa con gái, Cố Nhất Nặc chỉ có một, có thể gả vào Lục gia, có thể trở thành vợ của Lục Dĩ Thừa này, chỉ có thể là cô ấy." Lục Dĩ Thừa lạnh giọng đáp lại. Cố Minh Tuyết nghiến răng nghiến lợi. Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, lườm Lục Dĩ Thừa một cái, lại cúi đầu, tiếp tục ăn sáng. Tuy rằng tâm tình bị ảnh hưởng, nhưng mà cô không thể phụ sự quan tâm thương yêu của ông nội và tay nghề của Tôn tẩu được. Món cháo này có thể hầm mềm đến như vậy, có lẽ là phải mất 3, 4 giờ liền. Thẳng đến khi ăn không nổi nữa, cô mới dừng lại, Lục Dĩ Thừa bưng thức ăn cô ăn còn thừa lại đều ăn hết. Muốn ăn loại thức ăn thừa như thế này, là phải có quan hệ rất khăn khít, ví như hiện tại, hắn ăn uống lại rất là tự nhiên, ngon miệng. "Anh chưa ăn sáng sao?" Cố Nhất Nặc thấy hắn đều ăn hết thức ăn còn thừa, cô cảm thấy kỳ quái. "Chờ em ăn trước đã, em có thể ăn như vậy, lỡ như không đủ thì làm sao?" Hắn trả lời đúng lý hợp tình. Cố Nhất Nặc không còn lời gì để nói! Đường đường là Lục Đại thiếu, lại lưu lạc đến nỗi đi ăn đồ thừa của người khác? "Đi học thôi." Lục Dĩ Thừa đứng dậy, ôm cô lên, đi ra ngoài. Cố Minh Tuyết đợi ở phòng khách, vừa nhìn thấy Lục Dĩ Thừa đi tới, lập tức đi theo, cô ta nhất định phải đi nhờ xe cho bằng được, không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể tiếp cận Lục Dĩ Thừa. Chỉ là cô ta còn chưa có cơ hội biểu hiện một mặt tốt đẹp của mình ra. Lục Dĩ Thừa ôm Cố Nhất Nặc đặt lên ghế lái phụ, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Cố Minh Tuyết, tay Cố Minh Tuyết đang sờ tới cửa xe, sợ tới mức lập tức rụt tay về. Vừa đúng lúc Cố Tùng Bác đi tới, nhìn một màn trước mắt, cảm thấy có chút xấu hổ. "Tiểu Tuyết, sao con còn ở đây?" Cố Minh Tuyết đi đến chỗ Cố Tùng Bác, ôm lấy cánh tay Cố Tùng Bác, làm nũng: "Ba, con đi học chung với chị nha, có được không?" Cố Tùng Bác còn chưa có lên tiếng, liền nghe được Lục Dĩ Thừa lạnh giọng hỏi lại một câu: "Tôi là tài xế của Cố gia mấy người?" "Không, không, Lục thiếu, cậu hiểu lầm rồi, ý của Tiểu Tuyết không phải như vậy, chính là muốn đi học chung với chị thôi, hai chị em nó từ nhỏ đã rất thân nhau." Cố Tùng Bác vội vàng giải thích. "Còn phiền Cố tiên sinh dạy dỗ lại con gái mình một tiếng, cách Tiểu Nặc nhà tôi xa ra một chút, lần đó là rơi xuống nước, không biết tiếp theo, lại biến thành cái gì!" Cố Minh Tuyết nghe thấy câu nói đó, nét mặt hiện lên một tia kinh hoảng. Cố Tùng Bác xấu hổ, cũng không biết phải đáp lại như thế nào, chuyện Tiểu Nặc rơi xuống nước đã qua lâu như vậy rồi, tuy rằng không có kết án, nhưng mà đích xác là Tiểu Tuyết chính là người khả nghi nhất. Cố Nhất Nặc ngồi trong xe, nghe được cuộc nói chuyện ở bên ngoài, trong lòng lại không cách nào có thể bình tĩnh xuống được. Nghe khẩu khí của Lục Dĩ Thừa, hay là hắn đã biết chân tướng việc cô rơi xuống nước?