"Ngươi......" Vĩnh Vương xưa nay đã quen nói năng tùy tiện nhưng cãi không lại cái miệng nhỏ này của Đường Ngọc. "Vậy có phải chuyện gì ngươi cũng nghe lời bản vương không?" Vĩnh Vương duỗi cánh tay ra chặn lại khoai môn đang trải giường làm y trượt chân ngồi phịch xuống mép giường. Người hầu sao có thể ngồi trên giường chủ tử được! Đường Ngọc giật mình muốn đứng dậy nhưng bả vai lập tức bị đè xuống. "Gia......" Vĩnh Vương vờ như không thấy khoai môn yếu thế, vẫn nắm bả vai y không chịu buông tay. "Bản vương bảo ngươi ngồi." Vĩnh Vương nghĩ mãi mà không hiểu cái đầu nhỏ của khoai môn rốt cuộc bị gì, đừng nói ngồi giường mà ôm nhau ngủ trên giường cũng không phải chưa từng có. —————— Năm đó hắn dẫn binh khải hoàn, còn chưa vào thành đã thấy khoai môn trước kia nhỏ xíu giờ đã cao vọt, nước mắt lưng tròng nhìn hắn không nói nên lời. Nỗi buồn vì ca ca Kính Vương của hắn dẫn Vương phi về đất phong lập tức tiêu tan, giục ngựa chạy tới bế khoai môn lên lưng ngựa. Vĩnh Vương để đoàn quân vượt lên đầu, còn mình nắm dây cương đi thong dong phía sau. Khoai môn ngoan ngoãn nép trong ngực hắn vẫn không nói lời nào, chỉ thấy y thở ra khí nóng làm áo giáp trên người Vĩnh Vương mờ đi một mảng như sương. Hắn đánh trận này hết hai năm, lúc hắn đi khoai môn vẫn còn choai choai, giờ đã cao lên trông thấy, hai má phúng phính khó khăn lắm mới nuôi được cũng hóp đi nhiều, thân hình mảnh khảnh như cây non phá đất mọc lên đón sương sớm. "Sao không nói gì?" Vĩnh Vương thấy khoai môn nãy giờ im thin thít thì nhịn không được trêu y, "Mới bao lâu không gặp đã thấy bản vương xa lạ rồi hả?" "......!Không ạ." Đường Ngọc vừa mở miệng thì Vĩnh Vương mới phát hiện củ khoai môn nhỏ này là khoai môn mít ướt, thế mà khóc sướt mướt chẳng có khí khái nam tử gì cả. Về phủ nghe ma ma kể lại Vĩnh Vương mới biết sau khi khoai môn nghe tin hắn bị chém một đao thì mỗi ngày ở trong vương phủ đều sợ hãi lo lắng, mọi thần Phật trên thế gian đều bị khoai môn ngốc cầu xin. "Gia muốn cười thì cứ cười đi." Gương mặt khoai môn ửng đỏ, "Tiểu nhân vô dụng không giúp được gia dẫn binh đánh trận nên chỉ có thể làm vậy thôi." Tẩu tử của Vĩnh Vương có thể giục ngựa giơ roi tìm nam nhân nhà mình trong tuyết lớn. Khoai môn không làm được nên chỉ biết dốc sức bảo vệ tốt vương phủ thay Vĩnh Vương, lo liệu hậu phương. Thức ăn nóng sốt, nước nóng nệm êm, hành quân bên ngoài không thấy khổ, được về nhà mình mới biết thế nào là sống. Vĩnh Vương thoải mái nằm trên giường, mặc áo tơ lụa mới may năm nay, đắp chăn bông vừa dệt, khoai môn vẫn đang xoay quanh, chỉ hận không thể bưng nước và điểm tâm nhét vào tay Vĩnh Vương. "Được rồi khoai môn, ngươi đừng loay hoay nữa, mau về ngủ đi." Con quay nhỏ bị gọi lại mới ngượng ngùng sờ má. "Gia......!Ngài về làm tiểu nhân vui quá, không muốn ngủ chút nào." Chỉ cần thấy Vĩnh Vương thì y đã vui vẻ cực kỳ, mọi thứ khác đều quên hết thì làm gì còn biết mệt nữa. Đường Ngọc hưng phấn quá mức, ngủ cũng không ngủ mà ngây ngốc ôm mặt ngồi dưới chân giường ngắm gia nhà mình. "Ta nói này tiểu tổ tông, ngươi cứ nhìn chằm chằm thế kia thì sao lão tử ngủ được?" Vĩnh Vương bất đắc dĩ mở mắt ra đối mặt với khoai môn, cuối cùng ôm khoai môn vào ngực vỗ về. "Ta về thật rồi, ngươi yên tâm ngủ đi.". Được copy tại _ TRUмtгцуe И.v Л _ —————— Năm đó còn ngủ trên giường hắn một tháng, giờ ngồi trên giường thì đã làm sao, Vĩnh Vương bóp mặt tròn của khoai môn. "Ngươi biết ta không hiểu những tâm tư quanh co lòng vòng kia mà......" Vĩnh Vương nắm cổ tay khoai môn lắc nhẹ, "Được rồi khoai môn, nói gia nghe xem sao ngươi lại giận, chẳng phải ta đã nhận lỗi rồi sao......!Đâu phải ta không cho ngươi mặc quần áo tử tế, vì ngươi mặc đồ đẹp làm kẻ khác hay nhìn ngó nên bản vương mới bực tức, chỉ hận không thể móc mắt bọn hắn ra thôi!" Con rùa thúi thật đáng ghét muốn chết!.