Tiếng Nước Tí Tách
Chương 1
‘Tí tách’
Một giọt nước nhỏ rơi xuống ao khuông kích khởi tầng tầng gợn sóng. Tôi tiện tay đem vòi vặn chặt, giọt nước cuối cùng chậm rãi rơi xuống, ‘Tí tách’ một tiếng rồi quy về yên tĩnh.
“Lão lục, nhanh lên! Bọn này không đợi đâu!”
Tiếng lão đại từ dưới cầu thang truyền lên, tôi vội vàng cầm lấy cà-men chạy tới. Đứng ở đầu bậc thang là sáu tên bạn cùng phòng của tôi, đối với việc tôi chậm chạp liền ném cho ánh nhìn khinh thị, bất mãn gõ đầu tôi.
Tôi là Tiêu Vũ, khi mới tiến vào tôi là sao kim của đại học Dự Bắc, hiện nay lại là một con chim mới toanh của ‘tổ’ Vật lý học viện Công trình.
Dự Bắc là một trường cao đẳng thử nghiệm bao gồm cấp 2, cấp 3 cùng đại học trộn chung, cho dù là phân chế phi thường biến thái cũng ngăn không được dòng người ngược xuôi đổ xô chen lấn vào học. Tôi xem như là thành phần may mắn trong số đó, so với điểm chuẩn cao hơn 15 điểm cho nên cực kỳ thuận lợi hưởng thụ ưu đãi mà nhảy vào vòng ôm ấp của hệ đại học.
Tôi ở trong KTX của khoa vật lý, phòng 308. May mắn là phòng ngủ của chúng tôi đối diện với WC kiêm rửa tay rửa mặt, nửa đêm có muốn gì gì đó cũng phi thường thuận tiện. Chỉ có điều khi ăn cơm đúng là đủ khẩu vị, nhất là vào mùa hè nắng gắt cửa lớn rộng mở, từ bên ngoài bay vào cái món tuyệt vời gì đó….
Tốt lắm, mau ăn cơm đừng nói cái này.
Giờ phút này anh chàng đang vịn kính mắt trên sống mũi là đại ca phòng ngủ của tôi, tuổi lớn nhất nên đương nhiên anh chàng chộp luôn cái chức trưởng phòng, Ngô Phàm.
Ngô Phàm so với chúng tôi lớn hai tuổi, hiện là Phó bí thư trưởng Hội học sinh, là một Đường Tăng vô cùng dong dài. Thị lực của anh ta không tốt, đã từng phẫu thuật qua, cho nên mắt kính của anh ta luôn luôn là đạo cụ cho trò đùa dai của chúng tôi. Thừa dịp ai đó ngủ cho người đó đeo lên, sau đó đem gã đạp tỉnh, chờ người nọ mơ mơ màng màng thức dậy liền im lặng hai giây sau đó thảm thiết gào lên, thật là 9 lần cả 10 đều linh.
Đi phía trước cùng là hai tên rất thân mật, đó là lão nhị cùng lão tam, Mục Mộc cùng Khổng Tố Lâm. Hai người bọn họ đều là dân tộc thiểu số, Mục Mộc hình như là dân tộc Duy Ngô Nhĩ (dân tộc thiểu số ở vùng Tân Cương, Trung Quốc), Khổng Tố Lâm là dân tộc Hồi.
Mục Mộc lớn lên thập phần trắng nõn, có chút ngại ngùng. Khổng Tố Lâm thì là tướng mạo điển hình dân tộc thiểu số, xem cái liền biết không phải người Hán. Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, nói bậy câu, thật là có loại cảm giác rất xứng đôi. Mục Mộc cũng không phải là chính thống huyết thống Duy Ngô Nhĩ, ăn uống cũng không có tuân thủ nghiêm chỉnh ăn kiêng, thường thường đoạt hotdog của chúng tôi, nhưng nó lại luôn luôn bám đuôi Khổng Tố Lâm đến căn tin dân tộc Hồi ăn cơm, cho nên chúng tôi thường cười đùa họ là trẻ sinh đôi liền thể.
Tên nhóc như trai khép vỏ đi cuối cùng kia là lão tứ phòng tôi, cá tính có điểm âm trầm, cá nhân tôi thấy nó không tốt ở chung lắm… Tên nó là Từ Bình, tướng mạo như danh tự, bình thường. Thành tích bình thường, thể dục bình thường, cái gì cũng đều thường thường trầm trầm. Mỗi lần có hoạt động tập thể nó có mặt hay không đều không khác nhau, là một người rất dễ bị xem nhẹ.
Cổ cùng tay chân của nó đều có vết bỏng rất dễ thấy, đó là do nhà nó một lần ngoài ý muốn phát cháy, nhưng cũng do những vết thương khó lòng che dấu hết đó mà người ta luôn nhìn nó một cách e ngại khác thường. Hơn nữa nó cũng không am hiểu cùng người khác giao tiếp, cho nên luôn vô thức sinh ra cảm giác ngăn cách.
Về phần lão ngũ…. Tôi tìm xem….
A, tên kia kìa! Tên nam sinh cao cao vừa hé mặt ra khỏi KTX liền bị nữ sinh bao vây kia là lão ngũ chúng tôi, Viên Phi.
Trong mắt tôi, hắn chính là tổ hợp tướng mạo + tính cách biến thái. Vì cái gì nói hắn tướng mạo biến thái? Bởi vì từ trước đến nay tôi cho rằng nam sinh anh tuấn là kẻ gây tai họa, chuyên môn dùng để độc hại nữ tính đồng bào, thực tế Viên Phi là tên nhóc con mỗi ngày thay loạn bạn gái đáng ghét! Tính cách biến thái là vì tên này phi thường, phi thường khiến người chán ghét! Thuộc loại tự cho mình siêu phàm chỉ nói ba câu liền tức chết ngươi!
Nói tóm lại, bỉ nhân cùng phòng mà bản nhân ghét nhất chính là hắn!!
Mà nhân duyên tốt nhất, nhân tâm sâu nhất trong phòng chúng tôi đương nhiên là lão lục anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong – Tiêu Vũ, cũng chính là tôi a ~~
Lão thất là nhỏ tuổi nhất trong phòng, đại khái do nhập học sớm, so với tôi nhỏ 1 tuổi, là bé con nghe lời nhất bên cạnh tôi. Lớn lên đáng yêu không a? Nhìn thấy mặt nhóc sẽ phi thường nghĩ muốn nhéo, mặt trông rất non mềm.
Nhóc tên là Kim Xán, danh tự thực loạn phẩm, bất quá vì nhóc là người hầu bé nhỏ của tôi nên tôi không đả kích lòng tự tin của nhóc, ha ha.
Tốt lắm, giới thiệu xong, chúng tôi cũng lấy xong cơm. Xét thấy vị trí đặc thù của phòng ngủ, chúng tôi từ trước đến nay luôn là ăn xong cơm ở căn tin mới về phòng, hôm nay đương nhiên không ngoại lệ.
Mục Mộc cùng Khổng Tố Lâm tại căn tin dân tộc Hồi lấy cơm xong liền chạy qua chỗ chúng tôi, vừa đặt đồ xuống liền một bàn hỗn chiến. Tôi biết Tiểu Xán thích ăn gà liền cố ý đem phần thịt gà của tôi đặt trước mặt nhóc. Tiểu Xán biết tôi thích ăn cá cũng lặng lẽ đem phần cá của mình để trước mặt tôi, tôi cùng nhóc vô cùng ăn ý cười, bắt đầu miệng to mồm lớn cắn nuốt.
“Lão đại, đem nay phòng họp không có người dùng hử?” Khổng Tố Lâm một bên căn nuốt thịt bò nướng, một bên hỏi.
“Không có, sao?” Ngô Phàm đẩy sống kính.
Khổng Tố Lâm thần bí cười, làm một bộ vô cùng bí hiểm: “Mục Mộc mới đánh hơi thấy một trò chơi thần quái rất hay, cần một không gian tứ giác không người, bọn này định đêm nay thử xem.”
“Thật? Chơi thế nào?”
Tôi lúc này đại khái cảm thấy hứng thú, bởi tôi từ trước đến nay yêu mến mấy loại trò chơi thần quái này, không phải khoe chứ cái gì bút tiên, điệp tiên tất cả tôi đều đã thử qua, tuy chưa bao giờ gặp song cũng ối kinh nghiêm mà chém, nhưng ta điệu thấp.
Mục Mộc nuốt vội cà nướng trong miệng, giải thích: “Cần một gian phòng tứ giác, bốn người, mỗi người một góc, sau đó bắt đầu chạy. Người thứ nhất chạy tới vỗ vai người thứ hai hô câu [Chụp đến ], sau đó người thứ hai chạy tới vỗ vai người thứ ba và hô [ Chụp đến ], sau một vòng nhất định có người sờ đến tường rồi hô [ Đụng tới ]. Người sờ tường liền tiếp tục chạy, đập đến người lại hô [ Chụp đến ], chờ chạy vài vòng sẽ phát hiện mọi người một mực hô [ Chụp đến ], không có ai hô [ Đụng tới ] ….”
Mục Mộc quỷ dị cười: “Nói rõ trong bất tri bất giác đã thừa ra một người a….”
“A, em đã nghe qua trò này!” Tiểu Xán kêu lên: “Trước kia đã đọc qua trong sách!”
“Thú vị! Tao muốn chơi!” Tôi lập tức nhấc tay.
“Hảo! Mày, tao, thêm Mục Mộc, đã 3 người, còn ai chơi?” Khổng Tố Lâm hào hứng bừng bừng.
“Không được!” Ngô Phàm mất hứng: “Tư mượn phòng họp trái với nội quy, anh mặc kệ. Hơn nữa mấy trò thần quái này ít chơi tốt nhất, không chắc sẽ không có chuyện.”
“Phải a, lục ca, mấy anh đừng chơi….” Tiểu Xán nhút nhát e lệ giật tay áo ta: “Em thường nghe nói người chơi bút tiên, điệp tiên sẽ đụng phải chuyện rất đáng sợ, có người còn mất mạng…. Đừng đùa…”
“Sợ cái gì? Đều là loạn nắp, đừng nghe mấy tên mạng cuồng nói dại!” Tôi tràn đầy tự tin vỗ vỗ ngực: “Anh mày chính là người chơi bút tiên điệp tiên, cái gì tay không bị khống chế chính mình động đều là nói nhảm! Anh mày hỏi bà xã tương lai là ai, sau đó ngầm dùng sức, cuối cùng còn không phải vòng vòng rơi vào tên hoa hậu giảng đường? Căn bản mất linh.”
“Phải nha, hoa hậu giảng đường là danh hoa có chủ, quả nhiên mất linh.”
Một thanh âm lành lạnh truyền đến, tôi lập tức nổi giận trừng qua, trừng tên trước mắt đang sở hữu hoa hậu giảng đường – Viên Phi: “Vượn bay, có gan đêm nay theo bọn này chơi! Không có gan thì câm miệng!”
“Hừ, trò chơi ngây thơ như vậy ta chơi cũng ngại.”
“Ngươi sợ?” Tôi cố ý híp mắt nhìn hắn: “Vượn tinh đã không có gan chơi trò của nhân loại, vậy ngoan ngoãn ở lại Hầu tinh a! Địa cầu rất nguy hiểm đó!”
“Phép khích tướng? Ngây thơ!” Viên Phi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Hắn thật sự rất làm người ta ghét! Đúng không!
“Được rồi, đừng cãi.” Ngô Phàm không kiên nhẫn đẩy mắt kính: “Muốn chơi mấy đứa tự tìm chỗ chơi, anh không có quyền cho mấy đứa mượn phòng họp.”
“Lão đại, chìa khóa liền trong túi anh, dàn xếp thoáng cái a!” Tôi ôn nhu thỏ thẻ cầu xin.
“Never! Về công anh không thể tư mượn phòng họp, về tư, tuy anh là chủ nghĩa vô thần, nhưng trên đời còn rất nhiều chuyện mà loài người chưa giải thích được….”
Tôi rất sáng suốt bịt tai, những tên khác cũng vô cùng ăn ý cúi đầu giả điếc, lão đại lại hồn nhiên chưa biết thao thao bất tuyệt. Từ khoa học tự nhiên tới năng lượng vũ trụ, theo xã hội phong kiến vươn tới hiện đại hóa, năng lực xuyên từ cổ đại tới tương lai của anh ta triệt để phát huy hết công suất, một cánh bướm đập tạo nên gió lốc, dường như chúng tôi không cẩn thận sẽ rước cái gì đó về nhà, làm tương lai nhân loại chậm tiến năm mươi năm.
Tôi lặng lẽ nhìn bọn Khổng Tố Lâm, hai đứa nó nháy mắt với tôi, tôi biết tỏng chúng nó đang nghĩ gì liền cười gian. Sau đó ba đứa chúng tôi cùng kêu xin hưởng lượng khoan hồng của Đảng, xin hứa vì tương lai con em chúng ta mà không chơi cái trò nhỏ kia. Đáng tiếc ‘máy hát’ đã mở phải đợi hết đĩa mới dừng, thẳng đến khi chúng tôi mắt hoa não choáng trở lại phòng ngủ làm bài tập máy hát vẫn đang tiếp tục làm việc.
***
Đến hơn 7h tối, lão đại ôm sách lên thư viện tự học, lão tứ Từ Bình không nói tiếng nào chạy ra ngoài mãi chưa về, tôi cùng Khổng Tố Lâm, Mục Mộc bắt đầu thương thảo đêm nay đi nơi nào mò phòng trống.
“Tiểu Xán, cùng chơi không, ba thiếu một a!”
Tôi vừa dụ vừa đe lôi kéo nhóc con chơi cùng, chính là Tiểu Xán nhóc con chết cũng không chịu, xem như rất khó được không nghe tôi.
“Sợ cái gì, có anh mày đây cùng hai người nữa, đừng mê tín như vậy! Chỉ là thử thôi, nhóc cho rằng còn có vật gì có thể nhảy ra?” Tôi tiếp tục dụ dỗ.
“Không cần!” Tiểu Xán chém đinh chặt sắt cự tuyệt, hại tôi thấy thật mất mặt: “Lục ca, mấy anh đừng chơi, thật sự rất huyền!”
“Đồ nhát gan! Gan chuột nhắt!! Biến biến! Đừng ngồi cạnh tao!” Tôi có chút căm tức, xị dài mặt.
Tiểu Xán bị ta hung khí thế lập tức xẹp xuống, không nói một câu cúi đầu làm bài tập, chỉ là bút máy giơ lên hạ xuống nửa ngày không viết ra một chữ, nhìn từ bên cạnh không khó nhận ra nhóc đang thương tâm.
Tôi căn răng một cái, quyết tâm không để ý tới nhóc.
“Dù sao không có phòng mấy người cũng không chơi được…” Tiểu Xán nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi ….” Tôi nổi hỏa.
“Tính! Anh em một nhà sảo cái gì!” Khổng Tố Lâm vội vàng hòa giải: “Tiêu Vũ, mày cũng đừng ép nó, hiện tại mới hơn 7h, tuyệt đối có thể tìm được người!”
“Phòng học làm sao bây giờ? Không có chìa khóa thánh cũng chả vào được, lại còn muốn tìm phòng không có người khẳng định đều bị khóa hết rồi!” Mục Mộc nói.
“Cùng lắm chúng ta trốn vào phòng tự học đêm, đợi hết người thì chui ra!” Tôi đề nghị.
“Vậy tối nay chúng ta cũng đừng trở về ngủ.” Mục Mộc thở dài một hơi.
Lúc này, Viên Phi khép lại SGK, đi đến bên giường lão đại mở ngăn kéo, lục lọi một hồi lôi ra một chùm chìa khóa, lành lạnh nói: “Các ngươi đang tìm cái này?”
“A!!!!”
Tôi một tiếng quỷ kêu, thiên toán vạn toán, tính sai lão đại để chìa khóa tại phòng ngủ…
Tôi vội vàng vươn tay cướp giật, con vượn chết kia lại ỷ vào chiều cao đem chìa khóa giơ lên, một bộ tuyệt không cho tôi.
“Uy! Đại tinh tinh, ngươi ở địa cầu lâu quá rồi đấy! Hộ chiếu hết hạn rồi, mau trở về hành tinh mẹ đi!!” Tôi trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Viên Phi.
“Ngươi rốt cuộc cho ta mấy cái biệt danh?”
Viên Phi rất khó lộ ra một bộ khó chịu, cũng bởi vậy làm tôi đặc biệt vui sướng: “Không có ý tứ, ưu điểm của ta chính là trông mặt mà bắt hình dong, tướng tùy tâm sinh, trưởng thành diện mạo như vậy cũng không phải lỗi của ngươi.”
“Như vậy a….” Viên Phi không sao cả nhún vai: “Dường như lão đại quên chìa khóa, đề phòng trường hợp có một vài phần tử có ý đồ bất chính với nó, ta nên mang nó trả lại cho lão đại a.”
“Ngươi!!”
“Uy, Tiêu Vũ!” Mục Mộc vội vàng kéo tôi đang sắp nhào tới: “Thực hoài nghi ngươi cùng Viên Phi bát tự không hợp!”
“Đời trước kết oán a?” Viên Phi bày một bộ trầm tư.
“Đời này lại kết thù!” Tôi hung dữ bổ sung.
“Được rồi được rồi, tắt đài đi.” Khổng Tố Lâm cười văng nước miếng ôm vai Viên Phi nói: “Uy, lão ngũ, đêm nay cùng đi chơi thế nào? Nói không chừng câu được tuyệt sắc nữ quỷ, thi đấu Tây Thi thắng Điêu Thuyền, bọn này không tranh với mày thế nào?”
“Không có hứng thú.” Viên Phi cự tuyệt cũng là sảng khoái, không thèm lo lắng.
“Không có hứng thì bỏ chìa khóa xuống!” Tôi hùng hổ trừng mắt hắn.
Hắn rảnh rỗi nhìn tôi: “Dựa vào cái gì? Cũng không phải của ngươi.”
“Ngươi cố ý quấy rối ta?”
“Đây là thái độ cầu người?”
“Ai cầu ngươi! Tên nhát gan, liền một trò chơi cũng không dám!”
“Không phải không chơi, là đã chơi mà không có linh.”
Vốn định tiếp lời tôi đột nhiên im miệng, có chút ngoài ý muốn: “Ngươi đã chơi?”
“Đương nhiên, cái trò này cũng chả có gì quái.” Viên Phi hào hứng thiếu thiếu: “Khi học cao trung ta đã thử qua, bốn người vây quanh phòng học chạy, chạy hơn 10 vòng đến gió cũng chả có, cuối cùng mệt mỏi chạy không được mới ngừng, căn bản không cso gì.”
“Cách chơi có sai a?” Mục Mộc không tin: “Kể chi tiết, khả năng xảy ra vấn đề gì đó?”
“Nhị ca!” Tiểu Xán vẻ mặt sợ hãi, đề cao âm lượng: “Anh thật nghĩ có đồ vật gì đó đi ra a?!”
Ai, Tiểu Xán này, thật mất hết mặt mũi nam nhi.
“Bất kể thế nào, dù sao không có linh.” Viên Phi nhún nhún vai.
“Cái gì chứ, nguyên lai là chạy vài vòng mệt không được a,” Tôi cười hắc hắc, trêu tức nhìn Viên Phi: “Quả nhiên bên trong thối nát a ~ mới hơn 10 vòng đã hết xăng, ngươi đừng theo chúng ta chơi, miễn cho ngươi nũng nịu cái lăn đơ ra đất không ai cõng về!”
“Hai ta nhìn xem ai trước không được?”
Viên Phi mặt chìm xuống, nhảy lông mi. Lập tức, giữa hai chúng tôi sấm sét vang dội mưa bão ầm ầm.
“Uy uy, lão ngũ! Lão lục!”
“Đừng đụng chúng nó, dù sao người gom đủ.”
“Phải.”
Mục Mộc cùng Khổng Tố Lâm không thèm đếm xỉa đến chiến tranh thế giới lần thứ ba bên này, tất cả đều một bộ người được lợi muốn ăn đòn, thật sự là nhân tâm cóc gặm a.
Đợi cho hơn 11h tắt đền, bốn bóng người lén lút chuồn ra khỏi KTX nam, chạy thẳng đến phòng họp dãy phòng học.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
370 chương
5 chương
118 chương
72 chương