Trong phủ trưởng công chúa Phúc Thọ, rừng cây hậu hoa viên.
Cây cối xum xuê mang đến cho ngày nắng chói chang mùa hạ một chút râm mát, ánh mặt trời thi thoảng xuyên qua tán cây, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, nhỏ xinh của tiểu mỹ nhân dưới lớp lá.
Tiểu mỹ nhân nhắm mắt, tay nhỏ nhắn đặt nghiêng lên miệng, gương mặt ửng hồng, dường như đang ngủ rất ngoan.
Cách đó không xa, Úc Hương hùng hục bước tới, gương mặt luôn trầm ổn lại khó nèn nổi mừng rỡ, ngạc nhiên.
"Quận chúa, tin mừng! Tin mừng!"
Tông giọng cao hơn tám độ so với bình thường.
Tiểu mỹ nhân trên giường nhíu nhíu mày, dẩu miệng, lộ ra vẻ khó chịu.
Sao hôm nay Úc Hương chẳng có chút trầm ổn nào vậy?
Vì quá vui mừng, Úc Hương vẫn chưa nhận ra sự khó chịu của chủ tử nhà mình, bước nhanh đến rồi lặp lại:
"Quận chúa, tin mừng!"
"Có tin tức của Thái Tử rồi ạ!"
Nguyên Giác về rồi ư?
Cá khô của meo về rồi!
Tần Miểu Miểu xốc ngay túi mát trên đầu xuống, bật dậy từ trên giường, rảo bước đến viện Thanh Huy mẫu thân đang ở.
Úc Hương, Úc Nhu, Úc Cam, Úc Đường cười bất đắc dĩ, nhặt đôi giày Quận chúa nhà mình chưa kịp mang rồi vội vã chạy theo.
Tần Miểu Miểu thở hồng hộc chạy đến viện Thanh Huy, trưởng công chúa đã đợi nàng ở đó.
Bà thấy con gái chạy mồ hôi đầy đầu, quần áo xộc xệch, đến giày cũng chưa đi, không nhịn được nhíu mày.
Rồi lại hiểu rõ nguyên do, cười cười.
Miểu Miểu và Thái Tử là thanh mai trúc mã, lần này hắn đi xa trở về, Miểu Miểu phấn khích là phải.
Chỉ là...
"Gượm đã, mang giày vào trước đi." Trưởng công chúa từ tốn bảo.
Tần Miểu Miểu ngoan ngoãn ngồi xuống, tùy ý để các cô Úc Hương mang giày cho mình, nhìn mẫu thân bằng đôi mắt to tròn ngập tràn chờ mong.
Cá khô, cá khô, cá khô...
Con sen về rồi, nhất định sẽ mang cá khô về cho meo, cuối cùng meo cũng có cá khô để ăn rồi.
Trưởng công chúa yêu chiều sờ mái tóc trên cái đầu nhỏ của con gái, nhìn hai má xinh đẹp, mềm mại của con bé mà không nén được lo lắng, âu sầu.
Miểu Miểu vẫn là một đứa bé, Thái Tử vội quá rồi.
Thấy mẫu thân chẳng ư hử gì, Miểu Miểu không nhịn nổi, mở to đôi mắt trong sáng, cẩn thận dò hỏi:
"Mẫu thân, Đức Minh ca ca đã về rồi ạ?"
Trưởng công chúa nén lại tâm tư, gật gật đầu:
"Trong cung vừa báo tin, nói Thái Tử điện hạ đã về đến Vị Thủy."
Kỳ thật, lần này Thái Tử hồi kinh là tin tức bí mật, chỉ là trưởng công chúa Phúc Thọ là tỷ tỷ ruột của đương kim Thánh Thượng, con gái bà Quận chúa Lan Lăng lại là hôn thê của Thái Tử điện hạ, tình cảm khăng khít.
Lần này Thái Tử mất tích gần ba tháng, kim thượng mới quan tâm mẹ con công chúa nên để lộ chút tin tức.
Hóa ra là mới đến Vị Thủy, xem ra cá khô của nàng biệt tăm rồi.
Tần Miểu Miểu thất vọng gục đầu xuống, chẳng khác nào một con mèo không có được đồ ăn yêu thích.
Biểu cảm như mất đi bảo bối của nàng làm trưởng công chúa bật cười, khuôn mặt ung dung, kiều diễm của bà không kìm được nét cười ngập tràn.
"Thèm ăn cá khô đến vậy sao?"
"Dạ dạ! Đức Minh ca ca nói thịt cá tương tư ở đất Bắc rất mềm, rất mịn, có vị mằn mặn, làm cá khô ngon lắm ạ."
Cá tương tư? Trưởng công chúa cong cong môi.
Bà ở đất Bắc cả chục năm, chưa nghe thấy cái gì gọi là cá tương tư.
Tám phần là do tiểu tử kia nghĩ ra để dỗ Miểu Miểu.
Nhớ cá tương tư, cũng là nhớ hắn.
Biết tâm tư của Thái Tử nhưng trưởng công chúa cũng không vạch trần, chỉ nghiêm túc bảo:.
Truyện Sủng
"Nếu Thái Tử điện hạ đã hứa hẹn mang cá khô về cho con, thì thời gian này không được đến Tiên Vị các nữa."
Tiên Vị các là tửu lầu nổi danh của kinh thành, các món ăn nơi đây có hương vị đệ nhất, món cá lại càng tuyệt vời.
"Không chịu, không chịu!" Nghe được tin dữ, Tần Miểu Miểu lắc đầu như trống bỏi.
Bây giờ con sen mới đến Vị Thủy, ít nhất phải một tháng nữa mới về đến cơ mà.
Bây giờ meo đã cạn lương thực rồi, meo nhất quyết không đồng ý!
Trưởng công chúa rất kiên định: "Cá khô của Thái Tử điện hạ và Tiên Vị các, chỉ được chọn một."
"Mẫu thân~" Miểu Miểu quấn lấy bà, đôi tay nhỏ bắt lấy ống tay áo của trưởng công chúa, lắc nhẹ.
"Không được."
"Vậy nửa tháng đi một lần được không ạ?" Biết không làm mẫu thân đổi ý được, nàng giơ một ngón tay mềm mại ra, định cò kè mặc cả với mẫu thân.
Nàng xinh xắn, khuôn mặt cứ như hoa, đôi mắt hạnh lại trong vắt như nước, khiến người ta thật sự không thể chối từ yêu cầu.
"Không được." Trưởng công chúa đau đầu đỡ trán, chống lại ánh mắt tấn công của con gái.
Không biết con bé này có phải mèo đói chuyển thế không, sao lại thích ăn cá đến thế chứ.
Thấy mẫu thân đã quyết ý, làm nũng nữa sợ đến cả cá khô Đức Minh ca ca mang về cũng bị tịch thu, Tần Miểu Miểu đành phải bỏ cuộc, bắt đầu lơ đãng nhìn vào không trung, chảy nước miếng với con cá trong đầu.
Không biết cá tương tư Đức Minh ca ca mang về có ngon như thế thật không, so với Tiên Vị các thì thế nào.
Trước khi đi, rõ ràng chàng nói chỉ một tháng là về, thế mà bây giờ đã ba tháng mới về đến Vị Thủy.
Bụng meo sắp đói xẹp lép lại rồi.
Trưởng công chúa lần chuỗi hạt Phật trên tay, tính toán tình thế trước mắt.
Tuy bà không can thiệp triều chính, nhưng dù sao cũng là công chúa của hoàng gia, có thể không hiểu rõ tường tận đương kim thế cục, nhưng ít nhất cũng phải hiểu đến tám phần.
Thái Tử Đức Minh thủ đoạn trác tuyệt, sâu không lường được, tuy Nguyên Hậu đã mất sớm, sau đó từng bước ép sát nhưng hắn vẫn ngồi vững trên ngôi vị Thái Tử.
Mà Ngũ hoàng tử sinh sau, chỉ nhỏ hơn Đức Minh Thái Tử ba tuổi, thiên tư cũng xuất chúng, rất được ủng hộ, cộng thêm có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn nên đã hình thành một khối thế lực không nhỏ.
Nếu Thái Tử vẫn luôn bình an, thuận lợi, Ngũ hoàng tử dĩ nhiên sẽ không có cơ hội thượng vị.
Nhưng lần này Thái Tử mất tích đã nhiều ngày, thế lực triều đình đã sớm bị Ngũ hoàng tử ăn lên như tằm mất phân nửa.
Tình hình sau khi Thái Tử hồi kinh rất nguy hiểm.
Trưởng công chúa Phúc Thọ nhíu mày, liếc qua đứa con gái hồn nhiên, vô tư, trong lòng sầu lo vô cùng.
Bà không lo lắng về vị Thái Tử không lường được kia, bà chỉ lo cho đứa con gái thơ ngây này, làm sao nó có thể đối phó được với những đả kích ngấm ngầm, trong tối ngoài sáng của hoàng gia?
Tần Miểu Miểu không biết mẫu thân đang nghĩ gì, sau khi về sân là sà vào thư phòng.
"Các ngươi không được vào." Nàng chặn cửa thư phòng, nói với bọn thị nữ ngoài cửa.
"Vâng ạ."
Nhẹ nhàng đóng kín cửa lại, Miểu Miểu đến chỗ bàn, làm bộ làm tịch cầm bút nhưng ánh mắt lại hướng đến cửa sổ.
Bên đó không có ai, Tần Miểu Miểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay phải cầm bút viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy trắng, tay trái lại lén với vào trong bàn viết sờ soạng khắp nơi.
Sờ mãi, nàng lấy ra một cái hộp, vừa mở ra đã ngào ngạt mùi thơm của thịt khô.
Nàng lấy một miếng thịt khô lên, lòng vui rạo rực bỏ vào miệng, cảm nhận vị cay nồng thơm nức nơi đầu lưỡi, cầm lòng không đặng lấy thêm một miếng nữa.
Vẫn là meo thông minh, biết trữ lương thực!
Tay phải cầm bút vẽ trên giấy, nuốt hết chỗ thịt trong miệng, nàng mới vừa lòng dừng bút.
Thứ Đức Minh ca ca muốn vẽ cuối cùng cũng vẽ xong, vẽ đến đau cả tay đây.
Meo đúng là vừa chăm chỉ vừa ngoan ngoãn!
......
Mong sao mong trăng, cuối cùng (cá khô của) Đức Minh ca ca cũng về, Tần Miểu Miểu vui vẻ đến thẳng Đông Cung.
Nàng là con gái của trưởng công chúa Phúc Thọ, từ bé đã được hoàng đế Bệ hạ và Thái Tử điện hạ yêu chiều hết mực, thế nên cũng không ai cản nàng, để nàng thuận lợi vào cung.
Trên kiệu êm, Tần Miểu Miểu chống cằm lơ đãng.
Đức Minh ca ca đang làm gì nhỉ? Mang cá khô về cho meo ư? Cá khô có ngon như chàng nói thật không nhỉ?
Tần Miểu Miểu mải mê với cá khô vẫn chưa nhận ra kiệu mềm của mình đã dừng lại.
"Bái kiến Quận chúa Lan Lăng." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Tần Miểu Miểu vén rèm kiệu lên, thấy bên kiệu của nàng có thêm một người, chắn đường đi đến Đông Cung của nàng.
"Huyện chủ Lý có chuyện gì vậy?" Nàng thấy lạ hỏi.
Huyện chủ Lý này là đích trưởng nữ phủ An Quốc Công - nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, xưa nay vô cùng nhã nhặn, hào phóng, cử chỉ khéo léo, chẳng bao giờ tiếp xúc với nàng, sao hôm nay lại dừng lại chủ động nói chuyện với nàng?
Vừa lúc cảnh xuân, bên cạnh có một cây hoa đào nở rộ, cánh hoa rơi xuống trên người Miểu Miểu, vô cùng kiều diễm, động lòng người.
Không biết người đẹp vì hoa, hay hoa đẹp vì người.
Lý Văn Huyên nhíu mày, né tránh khuôn mặt kiều diễm tuyệt sắc của Miểu Miểu, vẻ mặt nghi vấn đúng tình hợp lý:
"Quận chúa đang muốn đến Đông Cung ạ?"
"Đúng vậy." Tần Miêu Miểu gật gật đầu.
"Đông Cung..." Lý Văn Huyên do dự một chút, hơi khó xử, nhưng vẫn nói: "Trong cung cấp bậc rõ ràng, lòng người dễ đổi, Quận chúa vẫn nên chú ý một chút."
Dứt lời, nàng ta hành lễ rồi lui sang một bên.
Miểu Miểu không hiểu ra sao nhìn nàng ta một cái, hoàn toàn không biết nàng ta đang nói gì.
Nhưng là một con mèo con, ưu điểm lớn nhất của Tần Miểu Miểu là vô tư, một lát sau đã vứt chuyện không thể hiểu nổi này ra khỏi đầu.
Cá khô của nàng quan trọng hơn.
Tiễn nàng đi, một nha hoàn áo tím phía sau Lý Văn Huyên tức giận, bất bình nói:
"Quận chúa Lan Lăng đúng là không coi ai ra gì, tiểu thư chào hỏi mà còn không xuống kiệu."
Quận chúa Lan Lăng địa vị cao, nhưng tiểu thư nhà nàng cũng chẳng kém gì, đích trưởng nữ phủ Quốc Công, lại là Huyện chủ do Thánh Thượng thân phong, đến cả Hoàng Hậu nương nương cũng yêu thích, so với Quận chúa nào thua kém.
Lý Văn Huyên nhíu mày, nghiêm mặt nhìn sang: "Ăn nói cẩn thận."
Nha hoàn sợ hãi, vội vàng im miệng.
Chuyện xảy ra lúc sau Tần Miểu Miểu không biết, cũng không muốn biết, trong lòng nàng bây giờ chỉ có cá khô của Đức Minh ca ca.
Vui vẻ vọt vào cửa lại bị một thị vệ ngăn lại.
"Hử?" Đôi mắt to ngập nước nghi hoặc nhìn tên thị vệ cao lớn, nghiêm túc trước mặt.
"Quận chúa, người..." Không được vào.
Chưa nói hết lời đã bị một giọng nói phấn khởi chen ngang.
"Quận chúa, người tới rồi."
Tổng quản Vương Thuận mặt mày hớn hở chạy ra, giọng nói tràn đầy vẻ vui sướng.
"Ừ ừ, ta tới tìm Đức Minh ca ca."
"Thái Tử điện hạ đang ở thư phòng, người đi mau đi ạ." Thái giám tổng quản Vương Thuận bên cạnh Thái Tử Đức Minh cười tủm tỉm nói.
Tần Miểu Miểu gật gật đầu, túm váy đi vào.
Tên thị vệ kia thấy nàng đi vào thì quýnh lên, định gọi nàng lại.
Thái Tử điện hạ đang bàn chuyện ở thư phòng mà, sao Quận chúa lại vào không báo trước như thế.
Còn nữa, điện hạ bây giờ lại trong tình trạng thế này...
Vương Thuận kéo cậu lại, ý bảo cậu đừng nói gì.
Với kinh nghiệm hầu hạ bên người Thái Tử điện hạ bao nhiêu năm qua của ông mà nói, Quận chúa hẳn sẽ không sao, huống hồ ông cũng biết Quận chúa quan trọng với điện hạ như thế nào, điện hạ gặp Quận chúa nói không chừng còn giúp cho bệnh tình của người có tiến triển.
Thị vệ hiểu ý ông, lập tức bội phục tổng quản mưu thần bên cạnh Thái Tử.
"Chỉ là..." Thị vệ cau mày.
"Làm sao?"
"Khương tiểu thư vẫn còn ở bên trong ạ..."
Vẻ mặt thỏa thuê đắc ý của Vương Thuận cứng đờ lại, lông tơ sau lưng dựng đứng lên, dường như trông thấy ánh nhìn chết người của Thái Tử.
Đúng rồi, sao ông lại quên mất Khương tiểu thư!
Toi rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Nguồn gốc tên người bên cạnh meo:
Úc Hương = Mùi cá
Úc Nhu = Thịt cá
Úc Cam = Cá khô
Úc Đường = Canh cá
Còn nam chính Đức Minh...!Đây là một cái tên trái ngược hoàn toàn với phong cách của ổng...!thể hiện sự kỳ vọng của cha nam chính với nam chính...!nhưng...
Editor: Sau khi tìm hiểu thì có một thương hiệu Cá mắm tên là "Cá Mắm Đức Minh - Nước mắm chay"....
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
65 chương
76 chương
89 chương
50 chương
40 chương
37 chương
90 chương
106 chương