Vĩnh Vương đang gặp rắc rối to.
Khoai môn nhà hắn bị hắn chọc giận nên ba ngày nay không chịu nói chuyện với hắn như bình thường.
Há miệng ngậm miệng toàn là nô tài, nô tài hiểu rồi, nô tài biết lỗi, nô tài làm ngay đây.
Vĩnh Vương nghe xong lại nhíu mày.
Quần áo đẹp không chịu mặc nữa, chẳng những cất hết đồ mới may trước đó mà còn lôi đồ cũ lấm lem đen sì ra mặc, Vĩnh Vương đã quen thấy Đường Ngọc rực rỡ xinh đẹp, giờ đột nhiên trở lại như xưa nên cứ thấy sai sai.
Hắn đã chết đâu mà mặc áo gai như muốn để tang hắn vậy.
——————
"Khoai môn! ! " Thừa dịp khoai môn trải chăn mền cho mình, Vĩnh Vương mở miệng, "Mấy ngày trước bản vương nói không lựa lời, ngươi đừng giận ta nữa được không?"
Đường Ngọc đang vuốt góc chăn chợt dừng lại, quay lưng về phía Vĩnh Vương thở dài: "Vương gia cứ đùa, là lỗi của nô tài mới đúng, chủ tử khoan dung không phạt nô tài là phúc phận của nô tài, nhưng nô tài không thể biết sai mà không sửa được! ! "
Đúng là lúc ấy y tức giận thật nhưng bình tĩnh nghĩ lại quả thực mình không đúng.
Tuy y là quản gia của phủ Vĩnh Vương nhưng suy cho cùng chỉ là một nô tài ký văn tự bán đứt mình, lẽ ra không được có ý nghĩ xằng bậy, chỉ nảy sinh tâm tư với chủ tử đã đáng chết lắm rồi, sao có thể ăn mặc đẹp đẽ vênh váo trước mặt chủ tử, còn giận dỗi chủ tử nữa chứ.
Y biết rõ gia sớm muộn gì cũng phải thành hôn, cho dù không phải Triệu Phiên Phiên thì cũng là ca nhi tiểu thư môn đăng hộ đối.
Với Đường Ngọc thì được ở cạnh Vương gia, được Vương gia sai bảo đã là phúc phận to lớn.
Vương gia không câu nệ tiểu tiết, tuy tính tình thô lỗ nhưng đối đãi với người hầu rất tốt bụng, y tuyệt đối không thể được đà lấn tới.
Nhớ lại mấy ngày qua y không khỏi nóng mặt.
Y vẽ mày chải tóc thoa phấn bôi son như cô vợ nhỏ rụt rè khép nép trước mặt gia, chẳng lẽ thật sự không có ý đồ gì sao?
Đường Ngọc ngẫm lại chỉ thấy mình váng đầu, nhất định là vì Vương gia luôn đối tốt với y nên y mới sinh ra ảo giác mà thôi, Vĩnh Vương mắng y lấy sắc quyến rũ người cũng không hẳn là sai.
Y đang ngốc nghếch mong chờ gì đây?
Đường Ngọc lén quay đầu liếc nhìn Đường Cảnh Võ đang xoắn xuýt rồi âm thầm cười trộm.
Y làm sao xứng được chứ?
Gia của y xứng đáng có được phu nhân tốt nhất trên đời.
Còn y chỉ cần tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, làm nô tài tốt của hắn là được rồi.
.
Truyện khác cùng thể loại
668 chương
82 chương
10 chương
130 chương
195 chương